Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 952: Bổng Ngạnh xuất viện (length: 8541)

Đêm hôm đó gây chuyện, Giả Trương thị đụng vào người y tá, đánh vỡ không ít thuốc men, những thứ này tất cả đều đổ lên đầu Bổng Ngạnh.
Bệnh viện đã nói với Tần Hoài Như rồi, nhưng nàng chỉ lo làm ra vẻ đáng thương, căn bản không hề để tâm.
Biết Dịch Trung Hải và Trụ ngốc không đối phó được với người của bệnh viện, Tần Hoài Như chỉ đành ngoan ngoãn đưa tiền.
Cầm biên lai, trở về phòng bệnh của Bổng Ngạnh.
Dịch Trung Hải quan sát kỹ nhất, thấy trên mặt Tần Hoài Như vẫn còn vệt nước mắt chưa lau sạch, liền vô cùng đau lòng. Mới vừa rồi đi ra ngoài rõ ràng vẫn tốt, sao lại khóc nữa rồi?
"Hoài Như, con sao vậy?"
Nước mắt trên mặt là do Tần Hoài Như cố ý để lại. Không cho hai người đàn ông này thấy được, làm sao biết nàng khổ?
Giơ biên lai trong tay lên, Tần Hoài Như khóc nói: "Một đại gia, nhà chúng ta lần này thật sự không có cách nào nữa rồi. Lần này Bổng Ngạnh nằm viện, tốn tiền nhiều quá."
Dịch Trung Hải nhận lấy biên lai, nhìn một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hắn thật sự có chút không hiểu Tần Hoài Như, không phải đã sớm kêu hết tiền, sao còn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy? Nàng có phải còn đang giấu tiền không?
Bây giờ Dịch Trung Hải đầu óc tỉnh táo, cũng không thể không tỉnh táo. Hắn bây giờ đã thực sự thành người nghèo, một chút đường lui cũng không có.
Thật là khổ cực mấy chục năm, một đêm trở về trước giải phóng.
Lần trước túng quẫn như vậy là khi BJ chưa giải phóng. Hắn kiếm tiền để đóng tiền thuê phòng, phải nuôi sống gia đình, còn phải để lại một phần ăn chơi. Lúc đó, hắn là không để dành được tiền.
Cũng chính là khi BJ giải phóng, chính phủ chiếu cố bọn họ những công nhân này, phân phối cho nhà ở tứ hợp viện, mới bắt đầu tiết kiệm được tiền.
Tần Hoài Như cũng không biết, màn biểu diễn của bản thân, không những không đạt được hiệu quả dự trù mà còn gây ra tác dụng ngược. Dịch Trung Hải, con cáo già này, đã có sự dè chừng với nàng.
Bất quá, kế sách của nàng cũng không phải không thu hoạch được gì, bên cạnh không phải vẫn còn một tên ngốc sao?
Đúng vậy, mỗi người có một cách nhìn khác nhau.
Trụ ngốc nhìn thấy là vẻ Tần Hoài Như tán gia bại sản: "Tần tỷ, sao lại tốn nhiều vậy, có phải bệnh viện cố ý gài người không?"
Tần Hoài Như thất vọng liếc nhìn Dịch Trung Hải, mang theo oán hận với người đàn ông này. Bản thân rõ ràng khó khăn như vậy, hắn còn không động đậy, cứ như vậy mà còn muốn nàng giúp đỡ dưỡng lão, nằm mơ đi.
"Lần trước bà nội ta ở bệnh viện gây chuyện, đánh vỡ chút thuốc men, nên tiền viện phí mới cao như vậy."
Trụ ngốc nhất thời không nói gì: "Bà Trương cũng thật là, đến lúc này rồi, vẫn còn gây rối."
Bổng Ngạnh mang theo oán hận trừng Trụ ngốc một cái, trong lòng ghi mối nợ này lại. Hắn bây giờ còn nhỏ, không thể cùng Trụ ngốc tính sổ, đợi hắn lớn lên, nhất định sẽ cho Trụ ngốc biết tay.
Tần Hoài Như trong lòng rất oán hận Giả Trương thị, nhưng lại không có cách nào đối phó với Giả Trương thị. Đừng thấy Dịch Trung Hải coi thường Giả Trương thị, một khi nàng và Giả Trương thị cãi nhau, Dịch Trung Hải chưa chắc sẽ giúp nàng.
Nàng rất rõ, đây chính là kế sách của Dịch Trung Hải. Dùng Giả Trương thị để áp chế nàng, không cho nàng tái giá.
Kỳ thực, nàng rất muốn nói cho Dịch Trung Hải biết, tái giá nào có được ngày tốt như bây giờ. Nằm ngửa cũng có thể kiếm tiền, có lúc còn có thể kiếm cả mấy phần.
Bên này thu dọn xong, đang muốn rời đi thì lại đụng phải Tần Kinh Như vội vã trở về.
Tần Hoài Như thấy nàng, liền vô cùng tức giận, đem cơn giận trong lòng trút lên người nàng: "Cô đi đâu vậy? Bảo cô ở bệnh viện chăm Bổng Ngạnh, cô lại hay, bỏ Bổng Ngạnh lại, tự mình đi ra ngoài chơi."
Đến gần Tần Kinh Như, ngửi được một mùi thịt thơm phức, Tần Hoài Như càng thêm tức giận, chỉ vào Tần Kinh Như: "Cô còn đi ăn thịt? Cô thật giỏi. Nói, cô lấy đâu ra tiền mà mua thịt ăn?"
Tần Kinh Như là bị Hứa Đại Mậu gọi đi, đi cùng Hứa Đại Mậu đến quán ăn ăn bữa tối. Bị Tần Hoài Như phát hiện, nàng còn có chút áy náy.
Để Tần Hoài Như vừa nói như vậy, chút áy náy trong lòng Tần Kinh Như liền biến mất: "Ta chính là ăn thịt đấy, thì sao? Cô mua thịt cho Bổng Ngạnh ăn, để tôi ăn bánh ngô thì thôi. Dựa vào cái gì còn phải đề phòng tôi?"
Tần Hoài Như ngớ người ra, không biết mình lúc nào mua thịt cho Bổng Ngạnh. Nàng quay đầu nhìn về phía Bổng Ngạnh, liền thấy Bổng Ngạnh đang nhìn đi nơi khác, đó chính là ý nói chuyện Bổng Ngạnh ăn thịt là thật.
Rất nhanh, Tần Hoài Như liền nghĩ ra chân tướng sự việc. Nhất định là Giả Trương thị, bị Bổng Ngạnh làm nũng mua thịt cho ăn, bị Tần Kinh Như phát hiện.
Cả ngày nhà họ Giả than khóc ở trong sân, tuyệt đối không thể để người khác biết nhà mình ăn vụng thịt, chỉ có thể ăn trộm. Giả Trương thị mua thịt, nàng không giận, nàng giận là hai người không biết giấu kỹ, bị phát hiện, còn làm cho Dịch Trung Hải và Trụ ngốc biết.
Tần Hoài Như không để ý tới lời chỉ trích của Tần Kinh Như, vội vàng giải thích với Dịch Trung Hải và Trụ ngốc: "Nhất định là bà nội ta thương Bổng Ngạnh, lén mua cho Bổng Ngạnh. Người như bà ấy, không nỡ ăn, không nỡ uống, số tiền dành dụm đều tiêu hết cho Bổng Ngạnh."
Tần Kinh Như, cô cũng đúng, lớn như vậy còn ghen với một đứa bé như Bổng Ngạnh."
Tần Kinh Như trong lòng không cam tâm, cái gì gọi là còn ghen với một đứa bé. Nói ra, nàng người lớn như vậy, số lần ăn thịt còn không bằng Bổng Ngạnh. Nông thôn sống kiểu gì, khác biệt so với thành phố lớn thế nào. Cũng chính là nhận biết Hứa Đại Mậu, nàng mới được ăn thịt đã thèm.
Trụ ngốc tranh cãi hộ Tần Kinh Như: "Được rồi, Tần tỷ, chị đừng nói Kinh Như nữa. Hai ngày này cô ấy chăm Bổng Ngạnh cũng vất vả. Không phải là ăn thịt sao? Tôi nghĩ cách mua chút về, để mọi người giải thèm."
Dịch Trung Hải hài lòng gật đầu, như vậy mới đúng. Chỉ có như vậy mới có thể buộc Trụ ngốc lên con thuyền này của Tần Hoài Như.
~~ Tiếc nuối duy nhất là không thể trói Trụ ngốc lại, vẫn còn cần hắn giúp đỡ Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như vừa liếc Trụ ngốc một cái: "Anh nói thì dễ đấy, đi đâu mà kiếm ra tiền. Còn mấy ngày nữa mới đến kỳ phát lương. Phải đi cướp hay là đi trộm? Trụ ngốc, đừng trách tôi nói anh, anh là cái loại tiêu tiền hoang phí, không để dành được xu nào."
Dịch Trung Hải thuận thế nói theo: "Hoài Như nói đúng đấy. Trụ ngốc, con lớn chừng này rồi, công việc cũng không tệ, mà chẳng để dành được đồng nào. Để ta nói, sau này cứ đưa lương cho Hoài Như, để Hoài Như giúp con quản."
Trụ ngốc không vui chút nào, hắn làm sao mà không dành dụm được tiền, số tiền kia chẳng phải đã tiêu vào người Tần Hoài Như hết rồi sao. Muốn phản bác lại, nhưng sợ làm mất mặt Tần Hoài Như, chỉ có thể im lặng. Bất quá, hắn tuyệt đối không thể đồng ý giao tiền cho Tần Hoài Như quản. Tiền cho Tần Hoài Như rồi, vậy thì đừng hòng mà lấy lại được, hắn còn lấy đâu ra tiền để tìm người yêu chứ.
"Tần tỷ cùng tôi chẳng có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà giúp tôi quản tiền chứ. Tôi còn muốn để tiền đấy tìm vợ nữa."
Dịch Trung Hải giận dữ, định nói tiếp với Trụ ngốc.
Tần Hoài Như nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn Dịch Trung Hải lại. Nàng biết Dịch Trung Hải muốn nói gì, không gì khác là muốn ghép nàng với Trụ ngốc.
Nếu Bổng Ngạnh không có ở đây, thì nói cũng được. Nhưng Bổng Ngạnh đang ở đây, để cho Bổng Ngạnh nghe được thì chắc chắn sẽ làm loạn lên.
"Một đại gia, được rồi, để cho hắn tự quản đi, không tìm được vợ lại đổ tại tôi."
Dịch Trung Hải nhìn ánh mắt Tần Hoài Như, lại nhìn một chút Bổng Ngạnh, chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống. Trụ ngốc cái dạng này, thật sự không thể yên tâm giao cho hắn dưỡng lão được. Tương lai dưỡng lão, nhiều khả năng phải dựa vào Tần Hoài Như và Bổng Ngạnh, không thể để cho Bổng Ngạnh hận hắn được.
Trụ ngốc lúc này mới đắc ý nói: "Thế mới đúng chứ, tiền lương của tôi sau này là giao cho vợ tôi quản. Mà giao cho Tần tỷ, bị người hiểu lầm thì làm sao. Kinh Như, cô nói đúng không?"
Rõ ràng là, mục tiêu của Trụ ngốc nhắm đến Tần Kinh Như, đây là muốn làm lành với Tần Kinh Như.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận