Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1053: Hộp cơm lại gây chuyện (length: 8449)

Như vậy một chút chậm trễ, rốt cuộc để cho Trụ ngố đuổi theo.
Vu Hải Đường quay đầu nhìn Trụ ngố đầu đầy mồ hôi, liền nói: "Ngươi theo chúng ta làm gì. Chúng ta mua thức ăn, đi trở về."
Hứa Đại Mậu đi theo hét lên: "Đúng đấy, ngươi đi theo quá mất thời gian."
Trụ ngố hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Đại Mậu: "Ta cũng đi mua thức ăn. Trong nhà chưa có gì ăn, cưỡi xe ba bánh cũng dễ cầm đồ."
Vu Hải Đường suy nghĩ một chút, Trụ ngố nói có đạo lý, liền không cự tuyệt. Hứa Đại Mậu thấy Vu Hải Đường đáp ứng, chỉ có thể đồng ý.
Dọc theo đường đi hắn dùng xe đạp, không ngừng cản trở Trụ ngố, không để cho Trụ ngố đến gần Vu Hải Đường.
Trụ ngố hết cách rồi, chỉ có thể tức giận.
Vu Hải Đường đối với chuyện này, là không có biện pháp nào. Hai người thù hận đã có từ lâu, ai cũng không có biện pháp điều hòa.
Trừ phi có một bên nhượng bộ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, ai có thể có biện pháp để bọn họ nhượng bộ.
Vương Khôn hết cách rồi, chỉ có thể cầm hộp cơm, đi về tứ hợp viện.
Bên trong tứ hợp viện, lúc này không khí đã bắt đầu không được bình thường.
Trụ ngố một ngày không thấy bóng dáng, vô luận là Dịch Trung Hải hay là Tần Hoài Như, cũng gấp đến độ không yên. Bọn họ lo lắng, Trụ ngố lại tiếp tục xảy ra ngoài ý muốn.
Tan làm sau, hai người trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất hướng tứ hợp viện đi tới.
Đến trong sân sau khi hỏi han, mới phát hiện Trụ ngố căn bản cũng không ở tứ hợp viện.
Dịch Trung Hải ghét nhất loại cảm giác không nắm giữ được, mặt đen lại, đứng ở giữa sân cửa.
Trong sân nhiều thêm một kẻ cản đường, hay là mặt đen cản đường, làm cho mọi người cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Vương Khôn vào sân, liếc mắt liền thấy được Dịch Trung Hải, trong lòng còn có chút kỳ quái, ai lại chọc tới hắn.
Diêm Phụ Quý xông tới: "Vương Khôn, xe ba bánh của ngươi đâu?"
"Cho người khác mượn rồi. Tam đại gia, đây là làm sao, ai lại chọc tới hắn rồi?"
Diêm Phụ Quý len lén quay đầu nhìn một cái: "Còn có thể là ai. Trong sân dám trêu chọc hắn, trừ ngươi ra, chính là Trụ ngố. Ngươi trở lại rồi, lão Dịch cũng không nhúc nhích, đã nói lên không phải ngươi.
Còn lại chỉ có thể là Trụ ngố. Nghe nói Trụ ngố một ngày không có đi làm, ngươi thấy hắn không?"
Vương Khôn nhất thời liền hiểu. Trụ ngố nhất định là đến nhà máy đi thẳng đến căn tin, không có ở trong phân xưởng lộ diện.
"Ngươi nghe ai nói bậy, Trụ ngố hôm nay đi làm."
Diêm Phụ Quý kinh ngạc hô lên: "Ngươi nói Trụ ngố đi làm? Vậy hắn vì sao không có đi phân xưởng."
Vương Khôn nhìn hắn một cái, không rõ lắm Diêm Phụ Quý là cố ý, hay là vô tình. Tiếng của hắn vừa rồi không lớn, Dịch Trung Hải ở cách xa, nên không nghe được.
Diêm Phụ Quý kêu lên, thanh âm không nhỏ, Dịch Trung Hải nhất định có thể nghe được.
Quả nhiên, Dịch Trung Hải mặt đen lại đi tới, sau lưng còn có Tần Hoài Như đi theo.
"Vương Khôn, ngươi nói Trụ ngố ở trong xưởng đi làm?"
Vương Khôn không thích giọng điệu của Dịch Trung Hải, nhưng cũng không vì chuyện này, gây sự với Dịch Trung Hải: "Không sai. Rất nhiều người đều thấy được Trụ ngố đi làm."
"Vậy tại sao ta không nhìn thấy hắn."
Vương Khôn cười lạnh nói: "Có thể Trụ ngố không muốn gặp ngươi. Trụ ngố đều nói, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, dựa vào cái gì để cho ngươi thấy hắn."
"Ngươi..."
Dịch Trung Hải tức giận nhìn chằm chằm Vương Khôn, bộ dáng kia hận không thể ăn tươi Vương Khôn. Vương Khôn tin tưởng, nếu là đổi thành người khác, Dịch Trung Hải sớm đã bắt đầu dạy dỗ người kia.
Tần Hoài Như chú ý điểm không giống nhau, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay Vương Khôn. Hộp cơm của Trụ ngố, thường đến nhà nàng, gần như đều do nàng cho Trụ ngố rửa sạch.
Cho dù là không nhận biết hộp cơm của Trụ ngố, nàng cũng có thể liếc mắt liền nhìn ra đó là hộp cơm của Trụ ngố. Nghe trong hộp cơm truyền tới mùi thơm, Tần Hoài Như thì có một suy đoán táo bạo.
"Vương Khôn, có phải Trụ ngố trở về căn tin rồi không?"
Vương Khôn thấy Tần Hoài Như vẫn nhìn chằm chằm vào hộp cơm, cũng biết không gạt được nàng. Cũng không cần thiết phải gạt, ngày mai Trụ ngố đi căn tin làm việc, bọn họ nhất định sẽ biết tin tức.
"Không sai, hôm nay Trụ ngố đúng là ở căn tin."
Nghe được Vương Khôn trả lời, Dịch Trung Hải không chỉ không có cao hứng, ngược lại càng thêm tức giận.
Trụ ngố đi căn tin, hắn liền bị hắt hủi. Chẳng phải là nói, Trụ ngố ra lệnh cho người căn tin hắt hủi hắn.
Hắn cho là Trụ ngố chỉ là đang giận dỗi với hắn, chỉ cần thuận theo ý của hắn, là không sao. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Trụ ngố lại dám trả thù hắn.
Diêm Phụ Quý lặng lẽ cách xa Dịch Trung Hải ra, lo lắng hắn sẽ nổi điên.
Dịch Trung Hải ngược lại không có nổi điên, bất quá Tần Hoài Như lại trực tiếp đưa tay ra, mục tiêu nhắm thẳng vào hộp cơm.
Vương Khôn khoát tay, liền tránh ra: "Tần Hoài Như, ngươi làm gì, giữa đường cướp giật à."
Tần Hoài Như hướng Vương Khôn quyến rũ cười một tiếng: "Nghe ngươi nói kìa. Cái hộp cơm này là của nhà ta, ta lấy thì sao lại nói là cướp giật. Trụ ngố đâu, sao vẫn chưa trở lại. Đồ ăn ở trong, là Trụ ngố nhờ ngươi mang về phải không?
~~ Ngươi đưa cho ta đi. Ta cầm về là được."
Lời còn chưa nói hết, Tần Hoài Như lại một lần nữa đưa tay ra.
Vương Khôn lần nữa né tránh tay Tần Hoài Như: "Ai nói cho ngươi, đây là Trụ ngố mang cho ngươi. Hộp cơm là Trụ ngố để ở chỗ này của ta không giả, nhưng đây là hắn mượn xe ba bánh của ta làm vật thế chấp.
Ngươi muốn cầm cũng không thành vấn đề, đưa ta ba trăm đồng tiền, làm thế chân, chờ Trụ ngố đem xe ba bánh trả cho ta, ta sẽ trả tiền lại cho ngươi."
Vương Khôn đã quyết định, Tần Hoài Như nếu là dám lấy tiền, hắn liền đem xe ba bánh mất luôn.
Bất quá, hắn cảm thấy khả năng Tần Hoài Như không lấy tiền là lớn nhất. Tiền đã vào túi bà góa này, đừng nghĩ tùy tiện lấy ra.
Quả nhiên, Tần Hoài Như lại dùng chiêu nước mắt sở trường nhất: "Nhà ta làm gì có thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Vương Khôn, ngươi không phải cố ý làm khó người khác sao?"
Dịch Trung Hải sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội dạy dỗ Vương Khôn nào, nghe Tần Hoài Như nói vậy, tạm thời liền đem chuyện của Trụ ngố quên, ngược lại đối Vương Khôn quát: "Ngươi còn có lương tâm hay không. Hoài Như đã khó khăn như vậy, ngươi còn bắt cô ấy đưa tiền. Đây là hộp cơm của Trụ ngố, không phải của ngươi."
Vương Khôn cười nói: "Ngươi cũng biết là hộp cơm của Trụ ngố. Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đâu. Trụ ngố trước giờ chưa nói qua, phải đem hộp cơm cho các ngươi.
Các ngươi cùng Trụ ngố đã náo thành bộ dạng gì, còn có mặt mũi chạy tới xin cơm hộp.
Cái hộp cơm này là Trụ ngố vì mượn xe ba bánh của ta, cho ta quà đáp lễ, không có quan hệ gì với các ngươi."
Dịch Trung Hải không dễ dàng buông tha như vậy, nói thẳng: "Mọi người đều là hàng xóm, dùng xe đạp của ngươi, ngươi lại còn để trong lòng. Ngươi quá không ra gì."
"Thật đúng là quạ đen không thấy mình đen. Nhà máy may của Tần Hoài Như, người khác muốn dùng còn phải tốn tiền, xe đạp của Tam đại gia, con ruột dùng đều phải giao tiền. Xe ba bánh của ta thì sao lại không thể thu lễ."
Tần Hoài Như cùng Diêm Phụ Quý nhất thời mặt mo hơi đỏ lên.
Tần Hoài Như khóc kể lể: "Đó không phải ta muốn tiền, là do bà bà của ta."
Diêm Phụ Quý không có biện pháp giải thích, cũng không muốn giải thích. Hắn chính là thu tiền, thì có sao chứ.
Xe đạp là do hắn mua, đi một lần sẽ có hao mòn.
Diêm Phụ Quý chẳng qua là mất hứng, Vương Khôn lại bắt hắn làm ví dụ.
Vương Khôn chính là cố ý, ai bảo Diêm Phụ Quý mới vừa rồi nói chuyện lớn tiếng, cho hắn gây thêm phiền toái đâu. Hắn mà không lớn tiếng nói, thì Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như sẽ không tới. Lúc này hắn đã sớm vào phòng rồi.
Về phần giải thích của Tần Hoài Như, Vương Khôn căn bản không để ý tới. Giả Trương thị là giả thực sự, nhưng so với Tần Hoài Như vẫn kém một chút.
Thấy Vương Khôn xách hộp cơm rời đi, trong mắt Tần Hoài Như đầy vẻ không cam tâm. Nàng rất quen với món ăn của Trụ ngố, biết những món Trụ ngố nấu trong hộp cơm, đều rất dụng tâm.
Dịch Trung Hải không cần nhìn, cũng biết Tần Hoài Như đang vương vấn hộp cơm. Không chỉ Tần Hoài Như, hắn cũng vương vấn hộp cơm. Nếu có thể để cho Trụ ngố tiếp tục mang cơm hộp cho Tần Hoài Như, vấn đề giữa họ cùng Trụ ngố dĩ nhiên là biến mất.
Muốn cướp hộp cơm từ trong tay Vương Khôn, khả năng không lớn, Dịch Trung Hải chỉ có thể khuyên nhủ Tần Hoài Như chờ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận