Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 149: Trụ ngố không xóc chảo (length: 8575)

Vương Khôn ở nhà, thực sự không có làm thịt. Hứa Đại Mậu là kẻ tiểu nhân, Vương Khôn không muốn để hắn bắt được cái chuôi.
Hứa Đại Mậu cũng không hề kén cá chọn canh, liền đối diện Vương Khôn uống rượu hết sức. Hứa Đại Mậu phát hiện, vò rượu nhà Vương Khôn đã trống không.
Biết được Vương Khôn đem tặng cho người khác, Hứa Đại Mậu vừa tức vừa thèm muốn lại hối hận. Nhiều rượu như vậy, người khác uống, chính hắn lại không vớt được chút nào.
Lâu Hiểu Nga thấy Hứa Đại Mậu bộ dạng này, cũng rất bất đắc dĩ. Không ai khuyên can, hắn còn như chưa từng thấy rượu bao giờ vậy.
"Hứa Đại Mậu, ta đã nói với ngươi chuyện này rồi. Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn đi theo ban khu phố làm công nhân tình nguyện?"
Hứa Đại Mậu ngây người ra, hỏi: "Ngươi ở ban khu phố tìm được việc làm rồi? Không thể nào, ban khu phố sẽ không giới thiệu cho ngươi công tác."
Lâu Hiểu Nga giận đến muốn cho Hứa Đại Mậu hai bạt tai, người khác xem thường thành phần Lâu gia thì thôi đi, ngươi thân là con rể Lâu gia, còn xem thường Lâu gia.
"Không phải công tác chính thức, là giúp đỡ ban khu phố chiếu cố những người cần giúp đỡ kia. Không có tiền lương."
Hứa Đại Mậu nghe vậy, lập tức liền không vui. Không có tiền lương mà còn đi làm, vậy chẳng phải kẻ ngốc sao? Hắn đối với ban khu phố còn có chút sợ hãi, trong lòng vốn không muốn tiếp xúc với ban khu phố.
"Không được, ta không đồng ý. Ngươi đến việc nhà còn chưa làm xong, là đi ra ngoài giúp người khác, hay là đi ra ngoài quấy rối."
Lâu Hiểu Nga hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Đại Mậu, muốn cùng hắn cãi cọ một trận. Tuyết Nhi lập tức đưa tay nhỏ ra, kéo lấy Lâu Hiểu Nga.
Lâu Hiểu Nga cúi đầu nhìn Tuyết Nhi một cái, hít sâu một hơi, hướng về phía Hứa Đại Mậu nói: "Ngươi có biết không, bà cụ điếc ngày ngày chặn ta. Ta đi ra ngoài làm công nhân tình nguyện chính là để tránh mặt bà ấy. Nếu ngươi muốn bà cụ điếc ngày ngày nói với ta mấy lời hay của Trụ Ngố, vậy ta sẽ không đi."
Hứa Đại Mậu mặt biến sắc rất khó coi, hướng về phía bà cụ điếc mắng một câu lão bất tử.
Vương Khôn nói: "Hứa Đại Mậu, ta cảm thấy để Hiểu Nga tỷ đi ra ngoài cũng tốt, đi theo ban khu phố cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Lúc ta trở về, còn nghe nói bà cụ điếc muốn đập cửa sổ nhà chúng ta đâu. Tuổi bà ấy lớn rồi, thật muốn nhắm vào ngươi la lối, ai cũng không có biện pháp tốt."
Hứa Đại Mậu cũng biết đạo lý này, mọi người chửi không được bà cụ điếc, đánh cũng không xong, gặp phải chỉ có thể tránh. Có Dịch Trung Hải và Trụ Ngố ở, liền trốn cũng không trốn được. Hắn không muốn Lâu Hiểu Nga và bà cụ điếc đi quá gần.
"Được, ngươi chỉ cần không thấy mệt là được, vậy thì cứ đi đi."
Lâu Hiểu Nga nói: "Có thể làm chút chuyện, dù sao cũng mạnh hơn ở nhà nhàn rỗi. Ngươi ngày ngày ở bên ngoài, không biết ta phải trốn tránh bà cụ điếc khó khăn thế nào, ta ở nhà Vương Khôn, bà ấy cũng có thể tìm đến tận cửa."
Hứa Đại Mậu không nhịn được nói: "Được rồi, ngươi đi là được, ta có nói không đồng ý đâu."
Lâu Hiểu Nga cũng không phải nhất định cần Hứa Đại Mậu đồng ý, chẳng qua là sợ người này quấy rối, làm cô ấy mất đi cơ hội việc làm này.
Trụ Ngố nấu ăn xong, Tần Hoài Như lập tức cầm bát xuất hiện. "Một đại gia, Bổng Ngạnh ngửi thấy nhà bác có mùi thơm, nhất định không chịu ăn cơm. Bác có thể cho cháu xin một ít thịt không?"
Trụ Ngố vừa cười vừa nói: "Tần tỷ, xin cái gì mà xin. Một đại gia nói với ta rồi, người trong viện nên giúp đỡ lẫn nhau. Nhà tỷ không có gì ăn thì một đại gia đã bảo, có thể không cho tỷ sao? Tỷ đưa bát cho em, em múc cho tỷ một ít."
Dịch Trung Hải nghe Trụ Ngố nói vậy, trong lòng cũng phải đổ máu. Đồ cho mượn đi rồi, hắn còn không có nhận được Tần Hoài Như cảm tạ, giao dịch này quá thiệt thòi.
Bà cụ điếc thì trong lòng mong đợi Trụ Ngố có thể dùng ra tuyệt kỹ xóc chảo của đầu bếp, để cho mình ở lại lâu hơn để ăn ngon.
Trụ Ngố không để cho bà cụ điếc như nguyện, cho Tần Hoài Như lấy cơm, không hề run tay. Mỗi một muỗng đều có thịt ngon, trong nồi còn dư lại đều là xương và nội tạng không ngon.
Tần Hoài Như nhận lấy bát, nở nụ cười tươi. "Cám ơn em, Trụ Ngố. Nếu không có em, nhà chị ngày cũng khó qua."
Trụ Ngố cười hắc hắc. "Tần tỷ, chị nói thế làm gì. Một đại gia nói hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau. Em chỉ phụ trách làm đồ ăn, đồ đạc đều là một bác gái mua."
Một bác gái trong lòng nghĩ, ngươi còn biết là ta mua đồ sao. Ngươi cầm đồ của nhà ta cho người, đã hỏi qua ta chưa.
Tần Hoài Như biết, người trong nhà đều đang đợi thịt trong bát của cô ấy, lại nói với Trụ Ngố mấy lời hay, mới quay người về nhà.
Trụ Ngố không thấy ánh mắt âm u của bà cụ điếc, dùng mâm múc hết những món ăn còn lại, đặt lên bàn.
Nhìn một đĩa thức ăn, một bác gái lại càng tức giận, Tần Hoài Như một bát kia, đã lấy đi một nửa số thịt.
Làm từ thiện thật là khó, không để cho Trụ Ngố nhận ra, một bác gái toàn quá trình cúi gằm mặt.
Lúc này, Diêm Phụ Quý đi đến sân giữa rồi, là bị mùi thơm dẫn tới.
Trụ Ngố vì lấy lòng Tần Hoài Như và bà cụ điếc, nên dùng đến cả bí truyền của nhà Hà. Hương vị quả thực rất ngon, mùi thơm cũng dễ ngửi hơn.
"Ối chao. Lão Dịch, Trụ Ngố, các anh là tính buổi tối làm vài chén sao, ở chỗ tôi còn một chai rượu ngon, mang qua mọi người cùng nhau nếm thử."
Trụ Ngố lập tức đáp trả: "Tam đại gia, cái thứ rượu nhạt nhẽo của bác, thôi đừng đem ra làm mất mặt."
Diêm Phụ Quý đã đến trước cửa, Dịch Trung Hải không tiện từ chối, chỉ có thể mời hắn vào.
"Lão Diêm, mũi ông thính thật đấy. Nhà chúng tôi làm chút thịt, mà ông đã chạy tới rồi."
Diêm Phụ Quý cười nói: "Không phải mũi tôi thính đâu. Trong viện chỉ có nhà các ông làm thịt ăn, tay nghề Trụ Ngố lại tốt, tôi mà không ngửi được thì mới lạ."
Trụ Ngố ngược lại rất cao hứng: "Tam đại gia, bác nói chuẩn đấy. Chút tay nghề của Vương Khôn, so với tôi không xứng xách dép. Đây là do nhà một đại gia đồ gia vị không đủ, nếu có đủ đồ gia vị, tôi có thể làm cho cả con ngõ cũng ngửi được mùi thơm."
Dịch Trung Hải thầm nghĩ, Trụ Ngố, ta cảm ơn ngươi nhé. Ta với ngươi có thù gì, mà ngươi lại hãm hại ta như thế. Ngươi làm đồ ăn thơm, lôi kéo mọi người đến, ta mời họ ăn thì có được không, còn chẳng phải mời họ ăn hay sao.
~~ Dịch Trung Hải có chút khổ não, hắn còn muốn mượn mùi thơm nhà Vương Khôn để che giấu việc nhà mình có đồ ăn. Thế nào cũng không nghĩ tới, Vương Khôn vậy mà lại không có thịt ăn.
"Lão Diêm, ông nói là nhà Vương Khôn ăn chay? Chẳng phải ngày nào bọn họ cũng ăn thịt sao?"
Diêm Phụ Quý nói: "Chắc là không có phiếu thịt. Cậu ta còn muốn tìm tôi đổi phiếu thịt đây, tôi không có đổi cho cậu ta."
Dịch Trung Hải đều có chút oán trách Diêm Phụ Quý, ông đổi phiếu thịt với cậu ta tốt biết bao nhiêu, còn có thể giúp nhà tôi che giấu mùi thịt nữa chứ.
Trụ Ngố ngược lại rất cao hứng. Vừa nghĩ tới Hứa Đại Mậu ở nhà Vương Khôn ăn thịt, còn hắn chỉ có thể uống nước lạnh cho no bụng, trong lòng Trụ Ngố liền không thoải mái. Cảm giác đó khó chịu quá đi.
Nhà Vương Khôn không có thịt ăn, hắn cũng không cần đi chịu tội theo.
"Tam đại gia, tôi mời ông một chén."
Diêm Phụ Quý có chút vừa mừng vừa lo, "Trụ Ngố, tự dưng làm gì mà đãi tôi thế?"
Trụ Ngố ngại ngùng không nói ra nguyên nhân thật, "Ông hỏi nhiều thế làm gì, cuối cùng thì ông có uống không?"
Diêm Phụ Quý bưng chén rượu lên chạm cốc với Trụ Ngố. "Trụ Ngố, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn tìm cậu. Nhà tôi Giải Thành sắp cưới, tôi muốn mời cậu đến làm bếp trưởng."
"Được thôi, không vấn đề gì, quy tắc của tôi, ông cũng biết rồi đấy."
Diêm Phụ Quý có chút nhức nhối, quy tắc của Trụ Ngố là năm đồng tiền công, còn phải mang thức ăn về nữa. Hắn đến tiền còn không muốn bỏ ra, làm sao có thể đồng ý Trụ Ngố mang thức ăn về.
"Trụ Ngố, chúng ta đều là hàng xóm, tôi không nhận tiền mừng của cậu là được rồi."
Trụ Ngố đương nhiên không vui, hắn bây giờ không có tiền trong người, còn muốn dựa vào việc làm tiệc rượu để cải thiện cuộc sống một chút.
Diêm Phụ Quý hết cách, quay đầu nhìn về phía Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải không hề nghĩ ngợi nói: "Trụ Ngố, hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau, sao ngươi còn có thể đòi tiền lão Diêm làm gì. Đến lúc đó ngươi cũng không cần mừng tiền lão Diêm. Cứ quyết định như vậy."
Dịch Trung Hải cảm thấy đây là cơ hội tốt để kéo Diêm Phụ Quý về phe mình, đương nhiên sẽ không để cho Trụ Ngố đòi tiền.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận