Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 388: Dương Vạn Thanh phiền não (length: 8623)

Lúc Vương Khôn phải dẫn Tuyết Nhi ra khỏi nhà, thấy con trai Tần Hoài Như là Bổng Ngạnh đang nhún nha nhún nhảy ra cổng tứ hợp viện. Đứa nhỏ này bình thường đi học còn hơn Tần Hoài Như một chút. Tần Hoài Như là sát giờ chuông tan làm mới đến xưởng, còn hắn thì là sát giờ chuông vào học mới đến trường.
Vương Khôn thầm nghĩ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao. Bình thường đi làm không sốt sắng như Trụ Ngốc thế mà lại đi làm sớm, đi học không sốt sắng như Bổng Ngạnh thế mà cũng sốt sắng đi học.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Chuyện của Tần Hoài Như thì không thể tính được, tất cả mọi việc của nàng ta đều như bôi keo 502, dính vào thì xé không ra.
Dọc đường đi cũng không thấy bóng dáng Bổng Ngạnh đâu, Vương Khôn thuận lợi đưa Tuyết Nhi đến trường.
Sau đó, mới đến xưởng cán thép đi làm.
Lúc này, Trụ Ngốc đã đến xưởng cán thép. Hắn không vào căn tin mà cố ý chờ ở dưới lầu làm việc. Chuyện của cha nuôi, hắn nhất định phải tận tâm.
Dạo gần đây, tâm trạng của Dương Vạn Thanh không được tốt cho lắm. Trong cuộc tranh đấu với Lý Hoài Đức, hắn liên tục sẩy tay. Lần nào cũng vì vấn đề ở phân xưởng, nhất là Dịch Trung Hải, lão công nhân mà hắn hết sức tin tưởng.
Vốn nghĩ rằng Dịch Trung Hải chỉ là tư tâm hơi nặng, không ngờ hắn lại còn có thể dính líu vào những chuyện như vậy.
Dương Vạn Thanh cũng đoán được, sau khi mọi chuyện được làm rõ, mình chắc chắn sẽ bị lãnh đạo cấp trên mắng cho một trận. Hắn cũng không biết lần này có vượt qua được cửa ải khó khăn này không.
Cứ nghĩ đến vấn đề mình sắp phải đối mặt, Dương Vạn Thanh lại thấy đau đầu. Trong nhà lại còn có con nhỏ đang quấy khóc, nên hắn cũng không chờ được nữa mà định đến nhà máy thật sớm.
Thấy Trụ Ngốc ở dưới lầu làm việc, mắt Dương Vạn Thanh sáng lên. Hắn đối tốt với Trụ Ngốc như vậy không chỉ vì nể mặt bà cụ điếc và Dịch Trung Hải, nguyên nhân lớn nhất là vì tay nghề của Trụ Ngốc.
Vị lãnh đạo cũ của hắn lại thích ăn món ăn, đặc biệt là các món Tứ Xuyên. Thế là, Dương Vạn Thanh vốn không quen ăn đồ Tứ Xuyên lại ép mình thích món này.
Hắn có quan hệ rất tốt với vị lãnh đạo cũ, cũng thường đến nhà vị lãnh đạo này. Cũng biết rằng, đầu bếp trong nhà vị lãnh đạo đó làm món Tứ Xuyên không được ngon.
Dương Vạn Thanh muốn giới thiệu Trụ Ngốc cho vị lãnh đạo cũ, nhưng lại lo cái miệng của Trụ Ngốc gây họa, nên mãi không dám mở lời.
Lần này chuyện có liên quan đến tiền đồ của mình, Dương Vạn Thanh đã quyết tâm "đập nồi dìm thuyền". Cùng lắm thì đàng hoàng dặn dò Trụ Ngốc một chút, để hắn đừng có gây chuyện cho mình là được.
"Xưởng trưởng Dương, ngài có thể xem như đã đến, tôi chờ một mình ngài cả buổi sáng."
Thiện cảm vừa mới dành cho Trụ Ngốc, liền bị mấy câu nói này của hắn đánh bay. Đầu bếp mà ăn nói không đâu vào đâu thế này, hắn thực sự không dám mang đến nhà vị lãnh đạo cũ.
Nếu vị lãnh đạo kia mà thích tay nghề nấu nướng của Trụ Ngốc thì chắc chắn phải gặp Trụ Ngốc. Với cái kiểu ăn nói này, Dương Vạn Thanh thật sự sợ bị Trụ Ngốc hại.
Trụ Ngốc vốn dĩ luôn như vậy, nên Dương Vạn Thanh cũng chẳng có tâm trạng sửa hắn.
"Trụ Ngốc, ngươi tìm ta có việc gì?"
Trụ Ngốc cười hì hì, "Xưởng trưởng Dương, dù sao thì ông một cũng là lão công nhân của xưởng mình. Ông ấy cũng là một trong số ít công nhân bậc tám trong xưởng ta. Ngài có thể cứu ông ấy ra được không?"
Sắc mặt Dương Vạn Thanh lập tức khó coi. Hắn hận không thể ném cho Dịch Trung Hải vài nắm đậu phộng, còn đòi cứu ông ta ra.
"Trụ Ngốc, ngươi làm tốt công việc của mình là được. Chuyện của Dịch Trung Hải không phải là chuyện của ngươi."
Trụ Ngốc nào có chịu, cứ lôi kéo Dương Vạn Thanh không cho hắn đi. "Xưởng trưởng Dương, ông một tốt như vậy, lương lại cao, chắc chắn sẽ không trộm đồ của xưởng mình. Trước kia chẳng phải ngài còn khen ông một là công nhân gương mẫu của xưởng mình sao?"
Vẫn là một điệp khúc.
Dương Vạn Thanh cũng hận Dịch Trung Hải chết quách cho rồi, còn dám nói là gương mẫu. Hắn nghĩ lại một chút, hình như mình có nói Dịch Trung Hải là gương mẫu thật. Nhưng đó là trước khi Dịch Trung Hải được bình chọn công nhân bậc tám, vì có công lao với xưởng, xưởng quyết định khen thưởng ông ta.
Lúc ấy Dịch Trung Hải từ chối luôn, còn nói mình vì xưởng mà bỏ ra, không cần khen thưởng.
Ngay trước mặt nhiều công nhân như vậy, hắn buộc phải khen hành vi của Dịch Trung Hải một câu, thế là lỡ miệng.
Sau đó, lúc bình bầu công nhân bậc tám, năng lực của Dịch Trung Hải còn hơi thiếu một chút. Cũng là nhờ câu nói này mà mọi người nghĩ Dịch Trung Hải cũng có cố gắng, đạt đến trình độ công nhân bậc tám, nên họ đã nhắm mắt làm ngơ.
Bây giờ nghĩ lại thì, Dịch Trung Hải đó là đang bắt cóc đạo đức hắn.
"Ngươi câm miệng cho ta. Dịch Trung Hải làm ra chuyện kia, xứng với hai chữ gương mẫu sao? Ngươi còn nhắc tới tên Dịch Trung Hải với ta, ta sẽ cho ngươi đi quét nhà vệ sinh."
Trụ Ngốc xụ mặt xuống. Hắn đường đường là đầu bếp mà phải đi quét nhà vệ sinh, sau này còn làm sao về nấu cơm được.
Nhưng Dịch Trung Hải thật sự không thể không cứu, ông ấy là ân nhân của hắn, cũng là cha nuôi của bà cụ điếc.
"Ông một đúng là có làm một số việc không tốt. Nhưng ông ấy cũng chỉ là muốn tốt cho người khác. Người ta rộng lượng như vậy, không chấp nhất, bọn họ chấp nhất làm gì."
Dương Vạn Thanh muốn tát cho Trụ Ngốc mấy cái nhưng lại nghĩ đến mấy lời đồn kia, hắn liền thôi. Ai cũng biết Dịch Trung Hải tính để cho Trụ Ngốc dưỡng lão, quan hệ của Trụ Ngốc với ông ta tốt cũng chẳng có gì lạ.
"Trụ Ngốc à, ngươi không hiểu gì thì đừng có lo chuyện bao đồng. Cứ như vậy thì đến ngươi cũng khó giữ được bản thân đấy."
Trụ Ngốc vẫn không chịu nhường đường, hắn đã dùng hết tất cả những chiêu đã được học, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Hắn thầm nghĩ, sao lúc Dịch Trung Hải dạy mình lại không chịu nghe vậy. Nếu như nhớ kỹ nhiều hơn một chút, đã không khó làm như vậy.
"Xưởng trưởng Dương, lão thái thái nói nếu ông không cứu ông một, thì bà sẽ đích thân đến tìm ông."
Dương Vạn Thanh nghe đến ba chữ "lão thái thái" thì nhất thời khựng lại. Hắn cũng có một vài quan hệ riêng với bà cụ điếc, ít nhiều cũng biết một chút về bà cụ. Cái bà lão khó dây dưa này, hắn không dám tùy tiện đắc tội.
"Rốt cuộc bà cụ điếc và Dịch Trung Hải có quan hệ như thế nào?"
Mọi người đều nói Dịch Trung Hải chăm sóc bà cụ điếc, nhưng lần trước nhìn vào mối quan hệ của hai người, lại chẳng có vẻ gì thân mật cả.
Dương Vạn Thanh cần phải xác định lại mối quan hệ của bà cụ điếc và Dịch Trung Hải để quyết định bước tiếp theo sẽ phải chọn lựa như thế nào.
Trụ Ngốc đắc ý nói: "Ông một mà không bị bắt lại thì đã chính thức nhận lão thái thái làm mẹ nuôi rồi."
Dương Vạn Thanh giật mình, quan hệ của hai người thân thiết đến mức này ư. Vậy có thể để bà cụ điếc đứng ra cứu Dịch Trung Hải hay không?
Nếu Dịch Trung Hải bị bắt thì trách nhiệm trên người hắn sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Những công nhân bình thường phạm lỗi thì hắn cũng có trách nhiệm nhưng sẽ không đến mức trí mạng.
Việc này có thể giúp hắn giữ được mạng.
"Hả, ngươi có thể chắc chắn sao?"
"Chuyện này còn có thể là giả được sao. Từ trước đến giờ ông một đều xem lão thái thái như mẹ nuôi."
Dương Vạn Thanh thầm nghĩ, bà cụ điếc còn xem ngươi là cháu trai ruột cơ đấy, có phải là đang cố để ngươi không lấy được vợ không.
"Miệng nói đâu có tính."
Trụ Ngốc nóng nảy nói: "Ông một ngay trước mặt Vương chủ nhiệm ở đường phố, đã nói muốn nhận lão thái thái làm mẹ nuôi. Thế này còn có thể là giả sao?"
Lần này thì Dương Vạn Thanh đã yên tâm. Hai người đã có mối quan hệ thân mật như vậy thì cho dù phải trả giá bao nhiêu thì bà cụ điếc cũng sẽ muốn cứu Dịch Trung Hải thôi.
Để bà cụ điếc ra mặt cứu Dịch Trung Hải, Dương Vạn Thanh quyết định lừa Trụ Ngốc một phen. Người khác có thể lừa được Trụ Ngốc, hắn đường đường là xưởng trưởng đương nhiên cũng có quyền lừa Trụ Ngốc.
"Ngươi đừng có hô hào bậy bạ nữa, có chuyện gì thì theo ta vào phòng làm việc nói."
Trụ Ngốc không hiểu gì cả, không hề sợ hãi mà đi theo Dương Vạn Thanh vào phòng làm việc. Điều cho hắn thêm tự tin chính là cái thân phận bần nông ba đời của mình và cả việc từ bé đến giờ hắn đã bị bà nội lừa quá nhiều lần.
Những người đi làm thấy Dương Vạn Thanh dẫn Trụ Ngốc đi, đều nghĩ rằng Dương Vạn Thanh muốn sắp xếp cho Trụ Ngốc làm công việc chiêu đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận