Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 901: Tin tức truyền về tứ hợp viện (length: 8429)

Bên kia, Giả Trương thị trốn ở nhà nghe được đầu đuôi câu chuyện, lập tức ngồi không yên lao ra khiến Nhị đại mụ không kịp phòng bị bị đụng ngã.
Chuyện Tần Hoài Như chui hầm, mất mặt thì là mất mặt, nhưng chỉ có thể coi như không thấy.
Giả gia có thể ở trong tứ hợp viện sống dễ chịu như vậy, dựa vào cái gì, Giả Trương thị rất rõ ràng. Vì sự sinh tồn của Giả gia, có một số việc chỉ có thể làm như không biết.
Lưu Hải Trung dạy dỗ Tần Hoài Như, nàng mặc kệ. Thậm chí còn có thể vỗ tay khen hay. Nhưng, Lưu Hải Trung không thể dùng lý do này để dạy dỗ Tần Hoài Như. Chuyện mà làm lớn lên, Bổng Ngạnh làm sao còn mặt mũi gặp người.
Nhị đại mụ không chịu yếu thế, lật người liền đẩy ngã Giả Trương thị, hai người không để ý đ·á·n·h nhau, mọi người lại xông lên can ngăn. Chẳng hiểu sao, lại đụng trúng bà cụ điếc.
Điều này mới khiến trò cười kết thúc.
Trong viện cũng chỉ có thể như vậy, bất kể nguyên nhân gì, đều phải đợi Lưu Hải Trung trở lại mới có thể xử lý. Bây giờ Lưu gia, không phải ai cũng có thể xem thường, ngược lại còn khiến người ta sợ hãi.
Lưu gia ở tứ hợp viện tổng cộng có bốn người, trừ Nhị đại mụ không có chức vụ gì, những người khác đều có địa vị. Hai uỷ ban, Lưu Hải Trung làm đến tổ trưởng, còn có một người là vệ binh đội.
Thực lực như vậy, đến cả bà cụ điếc cũng không dám tuỳ tiện đụng vào Lưu gia.
Bà cụ điếc nằm trên giường, vẻ mặt khó hiểu: "Trung Hải, thật lạ, Lưu Hải Trung làm sao mà lên làm quan, lãnh đạo nào lại mắt mù vậy, có thể coi trọng hắn?"
Dịch Trung Hải thở dài: "Đội công nhân củ s·á·t là do Lý chủ nhiệm thành lập, nhất định là Lý chủ nhiệm bổ nhiệm."
"Có phải cái ông phó xưởng quản hậu cần lúc trước không?"
Dịch Trung Hải gật đầu.
Bà cụ điếc quay đầu nhìn Trụ Ngố: "Vậy thì còn đỡ, hắn là lão lãnh đạo của Trụ Ngố. Để Trụ Ngố đi tìm một chút. Không thể để Lưu Hải Trung cả ngày tìm ngươi gây chuyện."
Trụ Ngố nhất thời mắt trợn tròn, không dám đáp ứng. Hắn và Lý Hoài Đức quan hệ vốn không tốt. Bình thường nấu ăn, hay bớt xén đồ của Lý Hoài Đức, còn chuyện đánh Lý Hoài Đức vào tết năm đó.
"Lão thái thái, con và hắn không có quan hệ tốt. Con có quan hệ tốt với Dương xưởng trưởng."
Nhắc đến Dương Vạn Thanh, mặt bà cụ điếc và Dịch Trung Hải liền trở nên khó coi. Khi Dương Vạn Thanh gặp xui xẻo, hai người còn lén lút ăn mừng một phen.
Nếu không thể dựa vào mối quan hệ thì chỉ còn cách tìm nguyên nhân khác.
"Ngươi có biết tại sao lão Lưu lại nhằm vào ngươi không? Đáng lẽ người hắn h·ậ·n nhất phải là Vương Khôn mới đúng."
Dịch Trung Hải nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Mặc dù hắn nghi ngờ Tiêu Toàn Hữu, nhưng cũng không nghĩ là do hắn. Tiêu Toàn Hữu không có năng lực để chuyện nhanh như vậy truyền đến tay Lý Hoài Đức.
Nhưng ngoài Tiêu Toàn Hữu ra, Dịch Trung Hải cũng không tìm được người đáng nghi.
Không vội, chỉ cần tìm được người chịu tội là được.
"Ta đoán có lẽ là Vương Khôn."
Bà cụ điếc ngậm miệng không nói, khẽ lắc đầu, hiển nhiên không nghĩ là do Vương Khôn. Vương Khôn muốn đối phó Dịch Trung Hải thì không cần thông qua Lưu Hải Trung.
Trụ Ngố cũng nóng nảy muốn c·h·ế·t, nói: "Không phải Tiêu Toàn Hữu, thì là Vương Khôn. Hai người bọn họ đều không phải là người tốt, đồ vong ân phụ nghĩa vương bát đản. Con nhất định phải làm cho bọn họ sáng mắt."
"Ngươi câm miệng."
Bà cụ điếc và Dịch Trung Hải rất ăn ý trách cứ Trụ Ngố. Lúc này, bọn họ cũng không dám gây chuyện.
Trên người Dịch Trung Hải có quá nhiều vấn đề, nhất định phải ngoan ngoãn đối nhân xử thế.
Trụ Ngố há miệng, thấy ánh mắt không thiện của hai người thì chỉ đành bỏ cuộc.
Nhà Giả, hai người quả phụ cũng đang bàn bạc chuyện này.
Tần Hoài Như khẳng định luôn, là Tiêu Toàn Hữu viết thư tố cáo, còn vì sao lại nhanh như vậy truyền đến tai Lý Hoài Đức thì nàng không rõ.
Giả Trương thị hừ một tiếng: "Ta đã nói rồi, ngươi không nên giúp Dịch Trung Hải, nhưng ngươi không nghe ta. Bây giờ thì hay rồi, ngươi trở thành điển hình ở xưởng cán thép. Để cho người khác biết thì Bổng Ngạnh còn làm sao gặp ai."
Trong lòng Tần Hoài Như không phải là không hối h·ậ·n. Ngày hôm qua giúp Dịch Trung Hải, nhưng cái tên hẹp hòi Dịch Trung Hải cũng không có cảm ơn nàng.
Hối hận thì cũng vô ích, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách giải quyết vấn đề: "Mẹ, người đừng nói con nữa. Chúng ta vẫn phải dựa vào nhất đại gia để sống, nếu không giúp ông ấy thì nhà mình làm sao sống. Người mau giúp con nghĩ cách đi, xem phải giải quyết thế nào!"
Giả Trương thị dứt khoát nói: "Ai gây ra phiền toái thì người đó tự giải quyết. Ta là một bà già không bước chân ra khỏi cửa, có thể có cách gì. Cái tên Dịch Trung Hải khốn kiếp kia, mới nãy còn đến nhà bà cụ điếc, chắc đang nghĩ cách giải quyết, nhà mình cứ chờ là được."
Tần Hoài Như nghe xong thì cũng chỉ đành như vậy. Nàng lén phát ám hiệu hẹn Dịch Trung Hải gặp mặt vào buổi tối.
Đến giờ tan tầm, tứ hợp viện bắt đầu nhộn nhịp. Người đi làm ở xưởng cán thép không chỉ mang tin Dịch Trung Hải bị p·h·ê bình mà còn mang theo tin Lưu Hải Trung gây chuyện khiến mọi người oán trách.
Mọi người không dám đắc tội với hắn, chỉ có thể sau lưng mắng hắn. Ngay cả Giả Trương thị, thấy được băng tay phù hiệu trên cánh tay Lưu Hải Trung cũng không dám gây sự với Lưu Hải Trung.
Điều này làm cho Dịch Trung Hải đang trốn ở nhà tức giận, nuôi Giả Trương thị là để làm người gây rối, mà đến lúc cần dùng thì lại rụt đầu như rùa.
~~ Hết cách, Dịch Trung Hải đành phải ra sau viện, tìm bà cụ điếc.
Lưu Hải Trung về đến nhà, nghe Nhị đại mụ nói vậy thì trong lòng có chút sợ. Lúc này, hắn mới nhớ đến uy lực của bà cụ điếc.
Nhị đại mụ liền oán trách: "Ngươi không kiếm ai gây sự lại đi gây sự với lão Dịch. Bà cụ điếc đến nhà mình la lối thì làm thế nào bây giờ? Để ta nói thì ngươi nên đi kiếm Vương Khôn."
Lưu Hải Trung bực mình nói: "Ta muốn kiếm hắn gây sự thì có bản lĩnh sao? Dưới tay ta mới có ba mươi mấy người, lại không có vũ khí. Còn dưới tay hắn bảy tám chục người, mà còn cầm cả súng.
Ta thì làm được gì chứ?
Hơn nữa, hắn làm quan còn sớm hơn ta, chức vị cũng cao hơn ta, ta chỉ có thể cho qua thôi. Chờ khi chức vị của ta giống như hắn thì ta mới tìm hắn để kiếm chuyện."
Nhị đại mụ nghe xong cũng sợ hãi. Do Dịch Trung Hải cả ngày đối phó với Vương Khôn, mọi người liền quen với việc coi Vương Khôn như những người bị bắt nạt trước đây không dám hó hé, chẳng ai thật sự coi hắn là trưởng phòng bảo vệ.
Nghe Lưu Hải Trung nhắc tới, mới nhớ là Vương Khôn cầm súng trong tay.
"Ngươi nói không sai. Vương Khôn có súng trong tay, chúng ta đúng là không thể đối đầu với hắn. Thế nhưng tại sao ngươi lại đi đối phó với lão Dịch?"
Lưu Hải Trung cũng không hiểu, nhưng đó là lệnh của Lý Hoài Đức, hắn chỉ có thể trung thực chấp hành: "Ngươi cứ nói đi. Ta là tổ trưởng đội công nhân củ s·á·t, bước tiếp theo sẽ là đội trưởng. Đội công nhân củ s·á·t nhận được thư tố cáo, chẳng lẽ không quản sao? Chuyện của lão Dịch thì ai cũng biết, ta cũng không thể làm việc thiên vị.
Hơn nữa, cả đời này của lão Dịch, chuyện gì cũng muốn tranh với ta, lần này ta cũng phải hả giận."
"Ngươi không sợ bà cụ điếc đến gây sự với chúng ta sao?"
Sợ hay không thì cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi hắn nhậm chức, tuyệt đối không thể có sai sót. Hắn không muốn làm thì đầy người muốn làm. Ai muốn làm thì vị trí tổ trưởng này chính là của người đó.
Dịch Trung Hải đến phòng bà cụ điếc, kể lại chuyện Lưu Hải Trung đã tan tầm, vốn dĩ nghĩ bà cụ điếc sẽ giúp hắn hả giận, làm cho Lưu Hải Trung mất đi nhuệ khí.
Nhưng bà cụ điếc lại nói: "Tình hình bây giờ chưa rõ ràng, Lưu Hải Trung đang đắc thế, chúng ta không nên đối đầu với hắn. Chuyện ngày hôm nay thì cứ bỏ qua đi. Ta đi tìm hắn nói chuyện, bảo hắn sau này không được tìm ngươi."
"Mẹ nuôi, nếu chuyện này không xử lý tốt thì uy vọng của con trong viện sẽ không còn chút nào. Người là bậc trưởng bối trong viện, hiếu kính người lớn là đạo lý, con không tin hắn dám không nghe người dạy dỗ. Lão Lưu sợ nhất là không làm quan được. Nếu không được thì người cứ tìm bạn bè của người, lấy cái chức quan của hắn xuống."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận