Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1562: Giả gia quy củ (length: 8425)

Dịch Tr·u·ng Hải cau mày nhìn về phía Tằng Ngọc Đình, trong lòng tràn đầy bất mãn. Bổng Ngạnh thế nhưng là con của hắn, sao có thể cưới quả phụ được chứ.
Chẳng qua là hắn không tiện thể hiện ra, thấy Tần Hoài Như thất thần, lập tức đánh thức nàng.
Tần Hoài Như phục hồi tinh thần lại, nói: "Bổng Ngạnh, con và mẹ nói chuyện tử tế một chút, những năm này con rốt cuộc sống ra sao."
Bổng Ngạnh lén nhìn Tằng Ngọc Đình một cái, thấy nàng không có phản đối, mới đưa Tần Hoài Như về nhà, Dịch Tr·u·ng Hải đi sát đằng sau.
Tằng Ngọc Đình nhìn, không có cách nào ngăn cản, liền tùy bọn họ. Lúc này nàng đang mang theo hai đứa con, về nhà mẹ đẻ.
Vừa vào cửa, liền nói với người nhà: "Cha, mẹ, mẹ của Bổng Ngạnh mang theo người đàn ông tới tìm Bổng Ngạnh."
"Chuyện gì xảy ra, nói từ từ."
Tằng Ngọc Đình ở bên này kể lại chuyện Tần Hoài Như và Bổng Ngạnh, Bổng Ngạnh cũng ở bên kia kể lại chuyện với Tằng Ngọc Đình.
Nghe xong, Tần Hoài Như với kinh nghiệm ‘tiên nhân nhảy’ lão luyện, liếc mắt một cái thấy ngay mưu kế của Tằng Ngọc Đình.
"Con sao lại ngu ngốc vậy, bọn họ rõ ràng là cố ý. Chuyện này không thể tính, ta không chấp nhận hôn sự của con và nàng ta. Lần này mẹ tới, là để mang con về."
Dịch Tr·u·ng Hải vốn không hài lòng việc Bổng Ngạnh cưới vợ, đặc biệt là cưới người vợ mang theo con riêng. Bổng Ngạnh phải dồn sức cho vợ con, thì sao mà chuyên tâm dưỡng lão cho hắn được.
"Bổng Ngạnh, mẹ con nói đúng. Con đừng ngốc nghếch nữa, theo chúng ta về Bắc Kinh."
Bổng Ngạnh cười khổ: "Con cũng muốn về, nhưng trong thôn không cho con giấy tờ chứng minh, làm sao mà con về được."
Tần Hoài Như không nghĩ tới vấn đề này, lập tức ủy khuất nhìn Dịch Tr·u·ng Hải.
Dịch Tr·u·ng Hải có thể làm gì, hắn không quen thuộc nơi này. Nghĩ đến việc một đứa bé con trong hẻm xóm, cha mẹ ở nhà ngã bệnh, vì chăm sóc cha mẹ, đã lén chạy về nhà, hắn liền lên tiếng.
"Bổng Ngạnh có thể học theo cậu ấy, cứ về nhà trước đã."
"Nhưng mà không có giấy tờ chứng minh, khó kiếm việc làm lắm..." Tần Hoài Như không mấy muốn chọn biện pháp này.
Dịch Tr·u·ng Hải thở dài: "Cô nghĩ công việc của Bổng Ngạnh, dễ tìm sao?"
Tần Hoài Như ngây ra, nghĩ đến việc khó khăn để tìm việc làm cho Bổng Ngạnh, liền không kiên trì nữa.
Bọn họ đồng ý, Bổng Ngạnh lại không dám: "Không được. Lúc trước con đã viết giấy nhận tội. Bọn họ biết địa chỉ nhà mình, nếu như mang giấy nhận tội đi tố giác con, con nhất định sẽ bị bắt."
Tần Hoài Như tức giận đánh Bổng Ngạnh một cái tát. Nếu không phải biết đây là đứa con do mình sinh ra, nàng cũng đã hoài nghi người trước mặt không phải là con trai mình. Với danh tiếng số một của Tần Hoài Như, chỉ dựa vào việc khơi gợi vài ba câu là có thể sai khiến được Trụ ngố làm ‘trâu già’ mấy chục năm. Bổng Ngạnh sao một chút tinh túy cũng không học được.
Một cái tát này, làm cho cả Bổng Ngạnh và Dịch Tr·u·ng Hải đều ngơ ngác.
Dịch Tr·u·ng Hải có chút đau lòng nói: "Hoài Như, ta biết cô đang giận, nhưng mà cô giận đến mấy cũng không thể đánh con được chứ."
"Một lão già, ông cho rằng ta muốn đánh hắn chắc? Chỉ tại hắn không có chút chí khí nào thôi. Sao lại để người khác nắm cái thóp lớn như vậy?"
Nghĩ đến việc mình cùng Tần Hoài Như bị bắt ở trong hầm, bao phen bị người ta làm khó dễ, cũng không chịu nhận, nên người ta không làm gì được bọn họ.
Nghĩ lại Bổng Ngạnh, bị người ta dọa liền viết giấy nhận tội, Dịch Tr·u·ng Hải đã cảm thấy Bổng Ngạnh một điểm này không giống mình chút nào, giống như không phải là tính cách con trai mình vậy.
Bổng Ngạnh lại ủy khuất nói: "Bọn họ bảy tám người, cầm dao uy hiếp con, con có thể làm sao a."
Ai...
Tiếng thở dài nặng nề từ miệng Dịch Tr·u·ng Hải và Tần Hoài Như phát ra. Nếu biết sẽ gặp phải tình huống này, bọn họ đã không dễ dàng bỏ qua cho Trụ ngố, mà phải mang theo Trụ ngố tới đây.
Đến lúc đó, để Trụ ngố ở phía sau chặn hậu cho bọn họ, bọn họ mang Bổng Ngạnh đi trước. Cùng lắm thì đưa Bổng Ngạnh lên tàu hỏa, bọn họ quay lại cứu Trụ ngố.
Về phần lúc đó Trụ ngố còn sống hay không, thì cũng không liên quan gì tới bọn họ.
Đang đạp xe Trụ ngố, đột nhiên mất thăng bằng, lảo đảo đứng lên.
"Cha, cha rốt cuộc có biết đạp xe hay không vậy."
"Tất nhiên là biết chứ. Nhớ năm đó Tần tỷ ôm con..." Nhận ra mình lỡ lời, Trụ ngố trực tiếp tự tát mình một cái.
Hà Xảo Mai tò mò hỏi: "Nhớ năm đó cái gì."
"Không có gì."
"Nếu cha không nói, con về nhà mách mẹ."
"Đừng, cha nói mà. Con phải hứa với cha là không được nói với mẹ con nha."
"Tùy theo thái độ của cha đi!"
Trụ ngố vừa cảm khái ‘áo bông cũ mèm’, vừa kể chuyện năm xưa. Lúc Tần Hoài Như ôm tiểu Đương, do suy dinh dưỡng, lại bị Giả Trương thị hành hạ nên đã bị ốm. Nửa đêm Dịch Tr·u·ng Hải kêu hắn dậy, để hắn tìm xe đạp đưa Tần Hoài Như đến bệnh viện.
Khi kể lại chuyện này, hắn không dám nói là bản thân rất vui vẻ, mà nói là bị Dịch Tr·u·ng Hải ép không còn cách nào khác nên mới đi.
Mà Dịch Tr·u·ng Hải lại không ở tứ hợp viện, Hà Xảo Mai cũng không có cách nào xác thực từ Dịch Tr·u·ng Hải.
Hà Xảo Mai nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy vừa rồi sao cha lại suýt ngã?"
"Vừa rồi cha thấy sau lưng lạnh toát, bây giờ thì hết rồi. Nè, đây là cha mua cho con, con lên đi."
Hà Xảo Mai hừ một tiếng, nhận xe đạp rồi lên xe.
~~ Từng thôn trưởng nghe Tằng Ngọc Đình kể, liền nói: "Con không cần lo lắng. Chẳng phải mẹ chồng con tới sao, không có gì ghê gớm cả. Giấy nhận tội của Bổng Ngạnh nằm trong tay chúng ta, chúng ta cũng biết địa chỉ nhà bọn họ, dù bọn họ có trốn, chúng ta cũng tìm được bọn họ."
Mẹ của Tằng Ngọc Đình cũng nói: "Nghe cha con nói kìa. Bất quá, mẹ chồng con đến, mình cũng không thể thất lễ được, lát nữa làm chút đồ ăn ngon mang qua, chiêu đãi bọn họ."
Tằng Ngọc Đình gật đầu.
Từng thôn trưởng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Ngọc Đình, con có muốn đi Bắc Kinh không."
"Cha, ý cha là sao?"
"Chuyện con tái giá, tuy là nhà công công cũng đã đồng ý, nhưng mà con thấy đó, chúng ta vẫn ở trong thôn, không tránh được chuyện ‘bàn ra tán vào’.
Ban đầu nhìn trúng Bổng Ngạnh, cũng là bởi vì thằng nhóc này có tiền trong tay, sẽ không để cho con cùng con bị ủy khuất.
Hiện tại mẹ nó mang người đến rồi, tám phần là muốn đón nó về. Hai đứa đã lãnh giấy đăng ký kết hôn, chính là vợ chồng hợp pháp. Con theo nó đến Bắc Kinh, cũng coi như trở thành người Bắc Kinh."
Anh trai Tằng Ngọc Đình nghe vậy, liền nói: "Đi Bắc Kinh, có phải là có thể đi ngắm quảng trường Thiên An Môn không?"
Tằng Ngọc Đình lập tức xiêu lòng: "Con tất nhiên là muốn đi, nhưng mà bà mẹ chồng kia có chịu không?"
"Cái này không phải do bọn họ quyết định. Nếu bọn họ không chịu, Bổng Ngạnh liền không đi được."
Có giấy nhận tội, bọn họ liền có đủ tự tin.
Vì chuyện lớn của Tằng Ngọc Đình, nhà họ Tằng cắn răng làm hai mẻ bánh ngô, lại làm một chút thịt, để Tằng Ngọc Đình mang sang cho Tần Hoài Như.
"Mẹ, tụi con không biết mẹ đến, nên không chuẩn bị đồ ngon gì. Đây là con mang từ nhà mẹ đẻ qua, mẹ đừng chê."
Tần Hoài Như vừa nhìn bánh ngô, liền lộ ra vẻ chê bai. Nói là hai mẻ bột mì, thật ra chỉ bỏ vào rất ít bột. Nhà bọn họ đã quen ăn đồ ăn ngon rồi, ít khi đụng vào thứ này.
Bổng Ngạnh thấy những thứ này, trong mắt cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, đưa tay muốn cầm bánh ngô.
Tằng Ngọc Đình dùng đũa đánh vào tay hắn: "Mẹ còn chưa ăn đâu, sao con lại dám ra tay."
Tần Hoài Như bất mãn trừng mắt nhìn Tằng Ngọc Đình một cái, rồi nói: "Không sao. Nhà chúng ta có quy củ, mọi thứ phải ưu tiên cho trẻ con, đàn ông và người lớn tuổi. Bọn họ phải ra ngoài kiếm tiền, không thể để bụng đói được."
Đây là lời mà Giả Trương thị năm đó đã nói với Tần Hoài Như. Cũng vì những lời này mà Tần Hoài Như ở nhà họ Giả, mỗi lần ăn cơm đều là người cuối cùng, có khi chút món ăn cũng không ăn được.
Mặc dù không muốn thừa nhận con dâu này, nhưng dùng lý do này để làm khó cô ta một chút thì cũng được.
Tằng Ngọc Đình vừa nghe, cười nói: "Ra là vậy sao. Vậy con ‘cẩu lớn tử’, hai ‘trứng vịt’, bà nội kêu mấy đứa ăn trước, mấy đứa đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau ăn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận