Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 828: Trụ ngố xem mắt thực lục (length: 8300)

Trụ ngố cho rằng mọi người trong viện không biết chuyện, vì phòng ngừa bị người trong viện chiếm tiện nghi nên cũng chẳng buồn chào hỏi ai.
Việc này làm cho mọi người trong viện bực mình.
"Hắn mà cũng đòi tìm vợ, nằm mơ!"
"Đúng đó. Không có chúng ta giúp một tay, đời này hắn cứ ở vậy mà độc thân đi!"
Mọi người đều hiểu ý nhau quay đi, chuẩn bị dọn dẹp bãi chiến trường. Nhiều người dòm ngó như thế, ai cũng ngại ra mặt phá đám.
Lâu Hiểu Nga thất vọng trở lại nhà Vương Khôn: "Ngươi nói xem, Dịch Trung Hải đi vắng rồi, Tần Hoài Như lại ngại ngùng không dám phá rối. Chỉ dựa vào một mình Hứa Đại Mậu, có thể phá đám buổi xem mắt của Trụ ngố lần này sao?"
Vương Khôn trả lời rất dứt khoát: "Có thể."
Chuyện này không cần nghi ngờ. Không phải vì Hứa Đại Mậu lợi hại cỡ nào mà là có quá nhiều người không muốn Trụ ngố xem mắt thành công.
Lâu Hiểu Nga cũng biết kết quả này, chỉ là vì không thể ngồi xem kịch vui nên có chút hụt hẫng.
Về phía Trụ ngố, vừa vào đến sân trong thì Tần Hoài Như đã báo cho hắn biết Tần Kinh Như đợi hắn một lúc lâu rồi.
Trụ ngố cười hắc hắc: "Tần tỷ, cô nói với Kinh Như là đợi ta một lát, ta qua ngay."
Vào phòng, Trụ ngố lấy bộ quần áo Hà Vũ Thủy tặng ra thay. Phải nói, Hà Vũ Thủy là em gái ruột, đối với Trụ ngố có giận nhưng nhiều hơn vẫn là ghét bỏ không nên thân. Bộ quần áo lần này cô làm cho Trụ ngố rất vừa vặn.
Trụ ngố mặc vào, cảm thấy khí chất cũng tăng lên một bậc. Bình thường nhìn Trụ ngố như người hơn bốn mươi, mặc quần áo mới vào trông trẻ ra như ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.
Chờ Trụ ngố đến nhà Tần Hoài Như, ánh mắt của Giả Trương thị cũng sáng lên. Nhìn quen dáng vẻ nhếch nhác của Trụ ngố, lần đầu tiên bà thấy Trụ ngố tinh thần như vậy.
"Ối chao, Trụ ngố à, mặc đồ mới vào ta nhìn không ra luôn đó. Trông ngươi tươi tỉnh quá!"
Ánh mắt Trụ ngố dán chặt lên người Tần Kinh Như, hận không thể ghim chặt lên người Tần Kinh Như: "Trương đại nương, cô khen làm ta cũng thấy ngại. Lần đầu gặp mặt Kinh Như, thế nào cũng phải chải chuốt một chút chứ."
Giả Trương thị muốn tác thành cho hai người, liền nói với Tần Kinh Như: "Thấy chưa! Trụ ngố để tâm đến con nhiều lắm đó. Con phải suy nghĩ thật kỹ đó nghe!"
Tần Hoài Như thầm mắng Giả Trương thị nhiều chuyện, liền chen vào, phá tan bầu không khí Giả Trương thị tạo ra: "Còn đứng ngây đó làm gì, ngồi xuống đi chứ."
Trụ ngố thật lòng quý mến Tần Kinh Như, nhìn Tần Kinh Như khiến hắn nhớ đến lúc Tần Hoài Như mới về tứ hợp viện. Bỗng dưng, hắn lại thấy Giả Trương thị và Tần Hoài Như thật chướng mắt.
"Tần tỷ, hay là cô bảo đồng chí Kinh Như qua nhà ta ở trên kia ngồi một lát đi."
Trong lòng Tần Hoài Như càng thêm khó chịu, âm thầm đá xoáy: "Nhà của cậu trên đó cũng được đó. Nói chuyện yêu đương, không có ai ở bên làm kỳ đà cản mũi, đúng không."
Giả Trương thị muốn hai người thành đôi nên liền dứt khoát nói: "Đi đi! lát nhớ về ăn cơm đấy."
Trụ ngố vội vàng lên tiếng: "Tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa tôi ăn chung luôn, để tôi làm."
Giả Trương thị càng thêm cao hứng, vội vàng nói vui vẻ. Hai người vừa đi, Giả Trương thị đã không nhịn được nói: "Ta thấy chuyện hai đứa có khả năng đó. Nếu không phải Kinh Như xinh xắn, Trụ ngố nào thèm để ý người nông thôn chứ."
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Tần Hoài Như biến mất, thậm chí không nhịn được muốn nổi cáu với Giả Trương thị. Đúng là vướng víu.
Giả Trương thị trừng mắt nhìn Tần Hoài Như một cái: "Hai đứa nó tốt với nhau thì cô không vui à?"
Tần Hoài Như đâu dám thừa nhận, chỉ cần dám thừa nhận thì Giả Trương thị dám làm ầm lên ngay. Để cho Trụ ngố biết nàng phá đám xem mắt, thì phiền phức.
"Không có, ta đang nghĩ nếu hai người họ kết hôn thì chúng ta sẽ chẳng được nhờ vả gì của Trụ ngố cả."
Giả Trương thị nghĩ bụng, không được nhờ vả còn hơn là con trai mình đội nón xanh. Bà không tin là không được nhờ. Với bản lĩnh của Tần Hoài Như, Trụ ngố có cưới vợ thì nhiều nhất cũng chỉ có thêm một người để nhà cô ta lừa gạt.
Bà giả ngốc nói: "Dù sao cũng còn hơn là Trụ ngố cưới người ngoài. Nói gì thì nói, Kinh Như cũng là bà con thân thích trong nhà mình."
Tần Hoài Như không biết nói gì nữa.
Tần Kinh Như đứng trong sân, nhìn xung quanh ngôi nhà: "Tôi nghe nói, muội muội của anh hứa, ai mà gả cho anh, sinh con cho anh thì sẽ giao nhà cho người đó, chuyện đó có đúng không?"
Trụ ngố không ngốc, biết đây là một điểm cộng, đương nhiên hắn sẽ không vì sĩ diện mà nói không phải. Ba mươi Tết hắn còn chẳng thèm mặc quần áo Hà Vũ Thủy tặng. Vì buổi xem mắt mà hắn đã mặc rồi thì còn gì mà không thể nhận.
Hắn chỉ vào gian phòng của Hà Vũ Thủy: "Nhìn thấy không, chính là cái gian phòng bị khóa lại đó. Chuyện nhà tôi, cô cũng nên nghe nói rồi. Vũ Thủy không hiểu chuyện, trước khi kết hôn lại cứ đòi phân gia với tôi cho bằng được. Để cô chê cười rồi. Nhưng cô cứ yên tâm, chỉ cần chúng ta kết hôn, có con thì tôi sẽ có cách lấy lại nhà."
Nghe Trụ ngố nói thế, Tần Kinh Như lại càng thêm cao hứng. Có chuyện gì tốt hơn chuyện cười này chứ. Trái lại là mình có lợi mới phải.
"Chuyện đó không sao cả, tôi không để bụng. Nếu chúng ta kết hôn, chắc chắn tôi sẽ sống hòa thuận với muội muội anh. Chúng ta mới là người một nhà mà."
Trụ ngố vẫn còn oán hận Hà Vũ Thủy, không nhịn được nói: "Cô theo tôi kết hôn thì hai chúng ta là người một nhà. Tôi và Hà Vũ Thủy đã phân gia rồi, không phải là người một nhà."
Tần Kinh Như không quan tâm đến điều này, mà hỏi: "Tôi nghe nói anh nhận mấy ông bà già trong viện làm trưởng bối à?"
Trụ ngố cười hắc hắc: "Chẳng phải nên làm thế sao? Tôi đây không có tài cán gì, chỉ là hiếu thuận, không nhìn nổi người khác khổ sở thôi. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, sao có thể thấy chết mà không cứu được chứ!"
~~ "Vậy có nghĩa là, anh và mọi người trong viện, chỉ là quan hệ hàng xóm thôi. Không có mối quan hệ nào khác?"
"Không có. Tôi theo bọn họ thì có thể có quan hệ gì chứ. Trừ nhà chị cô, nhà một đại gia, và nhà bà cụ điếc là tốt một chút, chứ với người khác thì đều bình thường."
Những lời này vừa vặn để một bà bác nghe được, trong lòng bà không khỏi nghĩ đến Dịch Trung Hải. Trụ ngố không đáng tin, đúng là như thế.
Tần Kinh Như lại hỏi: "Nhà anh không có người lớn, nếu như chúng ta có con thì có thể đưa mẹ tôi tới chăm sóc con không?"
Trụ ngố đương nhiên không có ý kiến gì, còn đặc biệt cao hứng: "Đừng nói gì là đón mẹ cô chăm sóc con, chỉ cần cô thích thì đó chính là mẹ của tôi. Bà cụ muốn đến lúc nào thì đến."
Tần Kinh Như rất hài lòng, trong lòng lại không muốn thường xuyên đón mẹ mình đến.
Một bà bác luôn nghe lén nãy giờ, trong lòng cảm thấy lạnh giá. Trụ ngố mà cưới vợ thì coi mẹ vợ như mẹ ruột, vậy thì bọn họ có phần gì chứ.
Trụ ngố không thể kết hôn được.
Lập tức, một bà bác chẳng thèm quan tâm gì nữa, chạy vội về phía sau viện, đi báo tin cho bà cụ điếc.
Bà cụ điếc nghe bà bác kia báo tin thì giận đến nỗi đập vỡ cả chén: "Ta biết ngay là phụ nữ nhà họ Tần đều là hồ ly tinh mà, không có ai tốt cả. Trụ ngố không thể cưới Tần Kinh Như, cũng không thể cưới Tần Hoài Như."
Một bà bác kia chỉ đồng ý với bà cụ điếc nửa câu. Không thể cưới Tần Kinh Như thì đúng rồi, nhất định phải cưới Tần Hoài Như mới được. Tần Hoài Như mới là cái công cụ để khống chế Trụ ngố.
Bà cụ điếc lại bắt đầu tẩy não bà bác kia: "Thúy Lan à, con cũng đừng lo lắng quá, Trụ ngố xem mắt sẽ không thành đâu. Phẩm hạnh của phụ nữ nhà họ Tần thế nào thì con cũng thấy rõ rồi. Tần Hoài Như vướng mắc nhiều hơn cả Tần Kinh Như.
Trụ ngố mà cưới cô ta thì không những phải chăm sóc bố mẹ cô ta ở quê mà còn phải chăm sóc cho bà già Giả Trương thị kia nữa. Nhiều người như vậy, cho dù có chẻ Trụ ngố làm tám mảnh thì Trụ ngố cũng chẳng chăm nổi.
Vậy nên, Trụ ngố vẫn là nên cưới một người vợ có tiền thì hơn. Như vậy thì việc dưỡng lão của con và Trung Hải mới có đảm bảo được."
Bà bác kia chẳng để lọt tai, trong đầu bà đột nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường. Nếu như Trụ ngố cưới được hai vợ thì tốt quá. Tần Hoài Như làm vợ cả, Lâu Hiểu Nga làm vợ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận