Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 856: Thông phong báo tin (length: 8535)

Bà cụ điếc rõ rành rành như vậy, Dịch Trung Hải không có cách nào nói. Dù sao, đạo lý của hắn là trên đời này không có người lớn sai, chỉ có con cháu không chu toàn.
Kính già yêu trẻ, ở chỗ hắn, quan trọng nhất vẫn là Tôn lão. Hắn lại không có con cái, có yêu trẻ hay không, cũng không liên quan gì đến hắn.
Tốt nhất là mọi người cũng không thích trẻ con, giống như Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý, không xem con cái ra gì. Như vậy, mọi người liền đều cần phải tìm người nuôi dưỡng khi về già. Như vậy, mới có thể cùng hắn cùng nhau áp chế tên ngốc Trụ.
Tần Hoài Như chỉ có thể nhìn hộp cơm của tên ngốc Trụ, rời khỏi nàng, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải hết cách rồi, đầu óc nóng lên, móc ra hai đồng giao cho Tần Hoài Như, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, thâm tình nói: "Hoài Như à. Mẹ nuôi cũng đã ra mặt, ta cũng không có cách nào khác. Số tiền này, cô cầm lấy, cho các con mua chút gì ngon mà bồi bổ."
Vì hai đồng tiền kia, Tần Hoài Như đã nịnh nọt Dịch Trung Hải tới mười phút: "Một đại gia, bà cụ điếc không phải ở phía sau sao? Sao bà ấy lại trùng hợp tới thế?"
Dịch Trung Hải nghe Tần Hoài Như nhắc nhở như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Dạo gần đây, bất kể tên ngốc Trụ xuất hiện lúc nào, bà cụ điếc luôn có thể ở thời điểm mấu chốt nhất, đứng ra.
Chuyện này quá kỳ lạ.
Bà cụ điếc đi đứng không tốt, bình thường rất ít khi đi lại.
Nhưng nghĩ đến hộp cơm của tên ngốc Trụ, hắn lại bình thường trở lại: "Nhất định là tên ngốc Trụ nói với mẹ nuôi việc phải mang cơm hộp về. Mẹ nuôi thèm ăn, sợ tên ngốc Trụ cho cô cơm hộp đó."
Nghĩ tới tật xấu của bà cụ điếc, Tần Hoài Như cũng hết cách.
Thực ra, không phải là do bà cụ điếc đến đúng lúc, mà là có người mách lẻo cho bà cụ điếc.
Người đầu tiên mách lẻo cho bà cụ điếc không ai khác, chính là Hứa Đại Mậu. Dạo này tên này rất rảnh rỗi, muốn hợp tác làm ăn với Tần Hoài Như. Tần Hoài Như trông chờ vào hộp cơm miễn phí của tên ngốc Trụ, không muốn cùng Hứa Đại Mậu bàn chuyện làm ăn.
Hứa Đại Mậu lại là một kẻ tiểu nhân. Để hắn làm chuyện tốt, chắc chắn là hắn không làm được. Để hắn làm chuyện xấu, nhất định sẽ làm lớn chuyện.
Lần đầu tiên hắn đến tìm bà cụ điếc mách lẻo, còn bị bà cụ điếc mắng cho một trận. Dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng không tốt, Hứa Đại Mậu vừa lên tiếng liền nói tên ngốc Trụ bất hiếu, bà cụ điếc chắc chắn không nghe theo.
Hai người làm ầm ĩ lên như vậy, để người hậu viện nhìn thấy.
Về sau, mọi người biết được Tần Hoài Như ở cạnh ao chắn lấy hộp cơm của tên ngốc Trụ, liền lặng lẽ đi nhắc nhở bà cụ điếc.
Mọi người nhắc nhở bà cụ điếc, thứ nhất là xem náo nhiệt, thứ hai là trả thù nhà họ Giả. Bà cụ điếc ăn được hộp cơm của tên ngốc Trụ, cũng sẽ không lưu luyến đồ của người ta nữa. Mọi người nhân lúc bà cụ điếc có đồ ăn ngon, thì cải thiện chút cơm nước của mình.
Kết quả đây, nhà họ Giả mũi quá thính, bên này vừa làm xong, nhà họ Giả bên kia liền nháo lên.
Dịch Trung Hải lập tức chỉ biết giương cao đạo đức bắt cóc đại kỳ, giúp Tần Hoài Như đứng ra. Những người không sợ Dịch Trung Hải, tự nhiên không cần đưa đồ tốt của nhà mình ra. Có mấy người ở phân xưởng 1 thì không thể không làm theo.
Dịch Trung Hải tuy không phải là công nhân bậc tám, nhưng gây khó dễ cho mấy người bọn họ thì không thành vấn đề.
Vốn là bản thân ta không dễ chịu, thì ngươi cũng đừng hòng tốt hơn là nguyên tắc, mọi người học theo Hứa Đại Mậu đi báo tin cho bà cụ điếc.
Bà cụ điếc vì muốn có đồ ngon ăn, liền đem chuyện này giấu nhẹm xuống.
Nhiều lần như vậy, Dịch Trung Hải cũng không biết nguyên do, đến giờ còn tưởng là bà cụ điếc thèm ăn, tự mình chạy tới.
Chuyện này mà để Dịch Trung Hải biết, những người kia mách lẻo, không ai sẽ có kết cục tốt. Phải biết, mỗi lần hộp cơm của tên ngốc Trụ bị bà cụ điếc lấy đi, hắn đều phải tự bỏ tiền ra bồi thường cho Tần Hoài Như.
Không có được hộp cơm của tên ngốc Trụ, nhà họ Giả cũng đã thành quen rồi. Nhà bọn họ không thiếu ăn, trong nhà vẫn có thịt, đó đều là do Dịch Trung Hải bồi thường. Dịch Trung Hải bồi thường hai đồng, Tần Hoài Như liền tiêu một đồng mua thịt.
Phiếu thịt đều là ở trong xưởng đổi từ tay những công nhân nam kia, không cần mất tiền. Tính gộp lại nàng vẫn còn lời được một đồng.
Có lúc, chính Tần Hoài Như cũng không biết, nàng hy vọng tên ngốc Trụ mang cơm hộp cho, hay là không mong cho hộp cơm.
Nhận được hộp cơm, chắc chắn có thể ăn ngon hơn, con cái trong nhà cũng không náo loạn. Nhưng như vậy thì sẽ không có tiền, đồ ăn trong hộp cơm, căn bản nàng không ăn được. Phần lớn cũng vào bụng của Giả Trương thị.
Còn không bằng cứ như vậy đi, mỗi lần được một đồng, còn cao hơn tiền lương cả ngày của nàng vất vả.
Hậu viện, tên ngốc Trụ cười cười ngại ngùng: "Lão thái thái, may mà có bà tới kịp thời. Nếu không hộp cơm trong tay cháu phải cho Tần tỷ rồi."
Bà cụ điếc cũng không nói cho tên ngốc Trụ biết chuyện mọi người đã đi mách lẻo. Chuyện như thế, nói cho tên ngốc Trụ, thì cũng giống như nói cho Tần Hoài Như vậy. Tần Hoài Như mà biết, Dịch Trung Hải cũng sẽ biết.
Con người của Dịch Trung Hải đó, không dám làm gì được nàng, nhất định sẽ trả thù những người đi mách lẻo trong sân. Không chỉ trả thù, mà còn đem chuyện tiết lộ bí mật tung ra.
Như vậy, sẽ không ai báo tin cho nàng nữa.
Bà cụ điếc vẫn không đồng ý. Nàng cũng hối hận, sao trước kia không nghĩ ra chiêu này nhỉ. Nếu như sớm biết có chiêu này, khi tên ngốc Trụ giúp Tần Hoài Như hai năm trước, nàng cũng không cần đi theo Dịch Trung Hải gặm bánh ngô rồi.
Đều là tại Lâu Hiểu Nga, khi đó cho nàng ăn đồ ngon, khiến nàng không để ý đến tên ngốc Trụ. Nên để Lâu Hiểu Nga gả cho tên ngốc Trụ, phục vụ nàng coi như là trừng phạt.
"Trụ ngốc à, lời của ta nói, sao con không nhớ vậy. Ta bảo con tránh xa Tần Hoài Như, là vì tốt cho con đó. Con cùng Tần Hoài Như cứ lôi lôi kéo kéo, để Hiểu Nga biết, vậy thì nàng làm sao đồng ý gả cho con được chứ."
Tên ngốc Trụ có chút áy náy, vội vàng xin lỗi: "Lão thái thái, con luôn nhớ kỹ lời của bà mà. Nhưng mà một đại gia cứ bênh vực cho Tần tỷ, con cũng không còn cách nào khác. Nếu không bà cùng một đại gia nói chuyện xem."
Bà cụ điếc lập tức câm miệng không nói gì. Một bà bác đã oán trách với nàng, mỗi lần hộp cơm của tên ngốc Trụ mang đến chỗ nàng, Dịch Trung Hải lại phải bồi thường cho Tần Hoài Như hai đồng. Bà bác kia nói vậy, là đang ám chỉ nàng đừng lấy hộp cơm của tên ngốc Trụ.
Thế nhưng dựa vào cái gì chứ.
Nàng không ăn hộp cơm của tên ngốc Trụ, chẳng lẽ lại đi theo Dịch Trung Hải cùng nhau gặm bánh ngô, ăn dưa cải muối sao.
Nàng cực khổ bao nhiêu năm như vậy, dỗ dành tên ngốc Trụ, không phải là vì miếng ăn thôi sao?
Dịch Trung Hải đúng là không có lương tâm, vì một quả phụ thối, lại đối với nàng không hiếu thảo. Lời nói của một bà bác kia, bà cụ điếc đem hết cừu hận trút lên Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải chiếu cố nàng, không phải là vì cái nhà của nàng sao? Đợi đến khi bà nhắm mắt xuôi tay, sẽ cho tên ngốc Trụ căn nhà, chứ không cho Dịch Trung Hải. Ngược lại, tên ngốc Trụ cưới Lâu Hiểu Nga, trong lòng đối với nàng vô cùng cảm kích. Bất kể Dịch Trung Hải có nói gì, cũng không thể so sánh được vị trí của bà trong lòng tên ngốc Trụ.
Đây là lần đầu tiên bà cụ điếc nghĩ đến chuyện phải cho tên ngốc Trụ căn nhà. Khi mâu thuẫn của bà và Dịch Trung Hải ngày càng lớn, tâm của bà sẽ càng thêm rõ ràng.
Nếu như trước đây, kế hoạch của bà cụ điếc có lẽ sẽ thành công. Bây giờ thì chỉ có thể nói là nằm mơ giữa ban ngày.
Phải biết rằng, năm xưa nàng có được tiêu chuẩn bảo đảm hộ, là bởi vì không có nơi nương tựa, cũng không có tài sản gì, mới có được. Nhà đó vốn không phải là của nàng. Đến khi nàng chết, ban quản lý khu phố sẽ thu hồi lại.
Nếu không có Vương Khôn, Dịch Trung Hải vẫn là công nhân bậc tám vô cùng oai phong lẫm liệt ở xưởng thép. Đến khi bà cụ điếc lâm chung, xin xỏ khu phố một chút, căn nhà có khi sẽ thật sự vào tay bọn họ.
Bây giờ thanh danh của bọn họ đã thúi, khu phố tuyệt đối sẽ không đồng tình với người có danh tiếng thối tha như vậy.
Cho dù bọn họ có dám đồng tình đi chăng nữa, Vương Khôn cũng sẽ không để bọn họ toại nguyện. Chẳng lẽ họ nghĩ Vương Khôn không thèm để ý đến mấy tính toán đó của bọn họ sao.
Bình thường không chấp nhặt so đo với bọn họ, đó là vì ngại phiền phức thôi. Đánh rắn đánh vào chỗ hiểm, muốn dạy dỗ bọn họ thì phải đánh vào chỗ họ để ý nhất.
Cứ mãi đi lại cãi vã với họ, đó chỉ là trò trẻ con mới làm thôi. Bình thường thì cứ xem họ náo loạn, chờ đến thời điểm mấu chốt, lại cho họ nếm thử cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận