Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 564: Giả Trương thị dạy tôn (length: 8372)

Giả gia cũng vô cùng mất hứng, Giả Trương thị vừa về đến phòng đã hùng hùng hổ hổ. Theo bà ta, đồ của Trụ ngố đều là của nhà bà ta. Đồ nhà bà ta thì dựa vào cái gì mà phải chia cho bà cụ điếc.
"Tần Hoài Như, ngươi chết rồi hả? Chỉ biết đứng đó ra vẻ tủi thân."
Vừa rồi cãi nhau với bà cụ điếc, Giả Trương thị là người hăng hái nhất, Tần Hoài Như ngay cả vai phụ cũng chẳng bằng. Vì chút đồ ăn này mà Giả Trương thị bị bà cụ điếc đập cho mấy gậy vào người. Tần Hoài Như cũng không thèm giúp đỡ bà ta gánh cho hai gậy.
Mắt Tần Hoài Như sớm đã dán chặt vào hộp cơm Trụ ngố mang về, chỉ đợi Giả Trương thị mắng xong là có thể động đũa gắp đồ ăn. Cơm nước thịnh soạn thế này, Trụ ngố đã lâu lắm rồi không mang về nhà. Tuy bị bà cụ điếc chia mất một nửa, phần còn lại cũng không ít.
Mức độ ăn uống của Giả gia vốn đã tương đối cao. Bánh cao lương cũng chỉ khi Tần Hoài Như bị Giả Trương thị phạt mới phải ăn vài miếng. Ngay cả Giả Trương thị, bình thường mắng là "đồ lỗ vốn" thì cũng ăn hai cái bánh bao bột mì, chỉ là không được no mà thôi.
Từ sau khi Vương Khôn đến, mức sống của nhà bọn họ đã giảm sút đi rất nhiều. Không chỉ không bằng được cơm nước nhà Vương Khôn mà còn giảm sút đi đáng kể. Những chiếc bánh cao lương bình thường nhìn đã thấy ngứa mắt thì giờ đã là thứ đồ ngon trong nhà.
Giả Trương thị mắng một hồi không thấy Tần Hoài Như đáp lại thì nhất thời thấy chán.
"Bổng Ngạnh, chuyện hôm nay con đã thấy rõ chưa! Bà nội nói cho con biết, trong viện này không ai là người tốt cả. Thằng ngốc kia còn cầm đồ nhà mình đi hiếu kính tên khốn Dịch Tr·u·ng Hải kia."
Bổng Ngạnh sớm đã nhớ hết những chuyện này trong lòng, nghe Giả Trương thị nói vậy thì đáp: "Bà nội, con nhớ rồi ạ. Trụ ngố với Dịch Tr·u·ng Hải đều không phải người tốt. Chờ con lớn, nhất định sẽ dạy dỗ chúng nó cho bà hả giận."
Tần Hoài Như thấy Giả Trương thị muốn dạy hư Bổng Ngạnh, liền không thể tiếp tục giả câm giả điếc nữa: "Bổng Ngạnh, con đừng nói lung tung. Không có đại gia thì làm sao con có cái ngon mà ăn được. Không thể vô lễ với đại gia."
Tần Hoài Như quan tâm đến Dịch Tr·u·ng Hải y như Dịch Tr·u·ng Hải quan tâm nàng. Còn Trụ ngố thì có ai thèm quan tâm.
Giả Trương thị hừ một tiếng: "Ngươi ngậm miệng cho ta. Cái gì mà không có đại gia thì Bổng Ngạnh nhà ta không được ăn ngon. Không có hắn thì đồ ăn thừa của Trụ ngố mang về cũng sẽ không bị chia cho lão già kia."
"Bổng Ngạnh, con nhớ cho bà, Dịch Tr·u·ng Hải không phải người tốt. Hộp cơm mới vừa rồi bị chia mất một nửa, là do hắn cướp đồ nhà mình. Nói là đưa cho lão già sắp ch·ế·t, nhưng thực ra là hắn ăn."
Giả gia người quyết định mọi chuyện là Giả Trương thị, chỉ cần nghe lời bà ta thì sẽ có đồ ăn ngon.
Bổng Ngạnh rất biết quan sát sắc mặt của người khác: "Bà nội yên tâm, con đều nhớ hết cả rồi."
Tần Hoài Như bất lực thở dài, trong lòng tự nói với Dịch Tr·u·ng Hải, ta đã giúp ngươi giải thích, nhưng bà ta không tin, ta cũng chẳng có cách nào. Bổng Ngạnh mà không hiếu kính ngươi thì ngươi cứ đi tìm bà ta đi.
Nói xong những lời này, Tần Hoài Như không nghĩ đến chuyện của Dịch Tr·u·ng Hải nữa. Mắt của nàng lại dán vào hộp cơm, chỉ cần Giả Trương thị hạ lệnh thì nàng có thể động đũa.
Giả Trương thị lên tiếng thật, nhưng lại không giống như Tần Hoài Như nghĩ: "Tần Hoài Như, ngươi đi cất chỗ thịt lợn cho tốt, không được ăn vụng. Bổng Ngạnh, chúng ta ăn cơm."
Trong cả viện này, người hiểu rõ về chuyện ăn uống nhất là bà cụ điếc. Người khác thích thịt mỡ, còn bà lại chỉ thích thịt bò. Toàn bộ số thịt bò Trụ ngố mang về đều bị bà cụ điếc lấy đi hết. Để đổi lại thì phần thịt lợn mà Giả gia có cũng không ít.
Giả Trương thị vẫn nhìn chằm chằm Tần Hoài Như, thấy nàng thật thà cất thịt lợn xong thì mới yên tâm.
Tần Hoài Như quay về bên cạnh bàn, thấy một miếng thịt gà thì chuẩn bị đưa vào miệng.
Giả Trương thị vung đũa gõ vào tay nàng một cái: "Ngươi làm gì thế. Những thứ này còn chưa đủ cho cháu trai ta ăn. Ngươi cứ ngoan ngoãn ăn bánh ngô với dưa muối đi."
Lần này thì Tần Hoài Như thực sự nhịn không được nữa. Lúc trước Trụ ngố làm đồ ăn thì đều là để cho lãnh đạo ăn, lúc làm cơm, hắn luôn nghĩ là lãnh đạo phải ăn nhiều thịt. Hắn là một người chính nghĩa nên tự nhiên không quá quan trọng chuyện đó, để cho lãnh đạo ăn nhiều một chút thịt của công nhân.
Còn lần này, Trụ ngố trong đầu chỉ nghĩ làm xong thì sẽ ăn chút, bồi bổ cho Tần Hoài Như một chút. Để cho Tần Hoài Như được ăn ngon, Trụ ngố đã dồn hết tâm sức vào.
Dù cho đồ ăn đã nguội, nhưng mùi thơm cũng không giấu được.
Tần Hoài Như đã lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy, lần này lại còn mang về nhiều đồ, căn bản không cần lo lắng không đủ ăn: "Mẹ, nhiều đồ ăn như vậy, để cho con ăn một chút có sao đâu."
Giả Trương thị vỗ bàn một cái, làm tiểu Đương với tiểu Hòe Hoa sợ đến nỗi đánh rơi cả bánh bao đang cầm trên tay: "Ai bảo ngươi không có phần ăn. Những thứ này còn chưa đủ một mình ta ăn."
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, Tần Hoài Như cầm bánh cao lương lên, nhìn đống thức ăn trên bàn dần dần biến mất.
Tiểu Đương và tiểu Hòe Hoa không được ăn thịt gà nhưng cũng gắp được các món khác. Phần còn lại đều bị Giả Trương thị với Bổng Ngạnh ăn hết sạch sẽ. Đến cả phần nước còn sót lại dưới đáy đĩa cũng bị Giả Trương thị dùng bánh bao vét sạch, không để lại một chút gì cho Tần Hoài Như.
Ăn xong, Giả Trương thị vẫn còn không hài lòng mà còn oán trách: "Đều tại lão già kia. Đã cướp của nhà ta mất một nửa đồ ăn. Không thì tiểu Đương và tiểu Hòe Hoa cũng được ăn mấy miếng thịt."
Tần Hoài Như tức đến muốn ném cái bánh cao lương đang cầm trên tay, lúc ăn cơm bà đâu có nghĩ đến cháu gái của mình, đến khi ăn xong lại nhớ đến.
Nhưng cũng hết cách rồi, Tần Hoài Như không dám cãi nhau với Giả Trương thị. Giả Trương thị nắm trong tay quá nhiều điểm yếu của nàng, chuyện chui hầm vẫn chưa xong đâu. Chính nàng cũng cần có được tiếng tốt để có thể treo Dịch Tr·u·ng Hải bỏ tiền vào cái "túi nhỏ" đã bị trộm mất.
Ở tiền viện, Diêm Phụ Quý gặm một miếng bánh cao lương rồi thở dài một tiếng. Hắn có trách nhiệm chia đồ ăn cho hai nhà nên rất rõ mùi hương của đồ ăn kia. Hắn đứng ở cửa nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến như vậy.
Tam đại mụ cũng thấy đau lòng, nhưng cũng biết, hộp cơm của Trụ ngố từ trước đến giờ đâu có gửi qua nhà của bà: "Thôi được rồi, ông già. Ông cũng đừng có thở ngắn than dài nữa. Hộp cơm của Trụ ngố từ trước đến giờ đâu có bao giờ đưa cho nhà mình đâu."
Diêm Giải Thành hỏi: "Sao lần này Trụ ngố lại mang về nhiều hộp cơm thế nhỉ? Sao Vương Khôn lại để hắn mang ra ngoài được?"
Diêm Phụ Quý liền nói ra nguyên nhân: "Trụ ngố nói, là do xưởng trưởng Dương bảo hắn mang. Các con cứ nghĩ mà xem, Vương Khôn chỉ là trưởng phòng bảo vệ, sao so được với xưởng trưởng Dương. Đến xưởng trưởng Dương còn cho phép thì Vương Khôn có dám ngăn cản không?"
Vu Lỵ rất ngạc nhiên nhìn Diêm Phụ Quý. Từ khi đến tứ hợp viện thì nàng luôn nghe mọi người gọi Trụ ngố. Tam đại mụ còn dặn nàng đừng có tiếp xúc với Trụ ngố, tốt nhất là không nói chuyện với hắn. Lúc người ta lừa Trụ ngố thì coi như không thấy.
Nàng thế nào cũng không thể ngờ được, một tên ngốc mà mọi người trong viện thường gọi lại có mặt mũi ở xưởng cán thép, lại còn có thể mang được nhiều đồ ngon như vậy về.
"Trụ ngố lợi hại đến vậy sao?"
Diêm Giải Thành khinh thường nói: "Lợi hại cái gì. Hắn chỉ là một thằng ngốc. Mang đồ ngon về rồi lại chẳng giữ được gì cả. Hắn chỉ giỏi cái việc nấu ăn, đi phục vụ người khác mà thôi."
Vu Lỵ chăm chú lắng nghe, trong lòng lại thấy chẳng có gì đáng nói. Nấu ăn ngon cũng là một cái tài đấy chứ. Ít nhất là có tài nấu ăn thì có thể xin được việc. Nàng lại hối hận vì sao ngày trước đầu óc lại mê muội, đồng ý gả cho Diêm Giải Thành.
Dù đã đồng ý rồi, thì nàng cũng nên lén lút đến xem thử sao chứ. Ít nhất thì có thể biết được nhà họ Diêm phẩm hạnh ra sao. Cũng không đến nỗi bây giờ về nhà chồng rồi, đến chút dưa muối cũng phải chia ra ăn.
Diêm Phụ Quý cũng không phản bác, chỉ nói: "Giải Thành, những lời này ở nhà nói thì được rồi, đừng có ra ngoài mà nói."
Diêm Giải Thành hiểu, những lời này mà để cho Trụ ngố nghe được thì Trụ ngố sẽ không bỏ qua cho hắn, mà Dịch Tr·u·ng Hải cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Cha, con biết rồi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận