Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 738: Dịch Trung Hải muốn kiếm tiền (length: 8498)

Diêm Phụ Quý trở về đến nhà, liền bị người nhà nhìn chằm chằm, liếm môi một cái, vẫn còn hồi vị cơm nước ở nhà Vương Khôn.
Tam đại mụ vội vàng hỏi: "Thế nào rồi? Vương Khôn đồng ý hay chưa?"
Diêm Phụ Quý đem bình rượu đặt lên bàn, một bình rượu cũng uống chưa tới một lạng: "Đồng ý cái gì chứ. Trong tay hắn làm gì có chỉ tiêu công việc?"
"Hắn không phải trưởng khoa sao? Sao lại không có?"
Diêm Phụ Quý liền đem bộ giải thích của Vương Khôn lôi ra: "Ta nghĩ, Vương Khôn trẻ như vậy mà đã làm trưởng khoa, khẳng định cản đường người khác. Hắn đây là đem một ít phúc lợi của trưởng khoa lấy ra, để bịt miệng người ta đó."
Tam đại mụ vẫn có chút tiếc nuối nói: "Hắn làm trưởng khoa như thế thì quá thiệt thòi. Ngươi nói vậy cũng đúng. Hắn mà có khả năng thì đã sớm chuyển đi khỏi cái viện của chúng ta rồi. Ta thấy lãnh đạo khác cũng có thể được chia nhà lầu."
Diêm Giải Thành liền nói: "Mẹ, mẹ biết gì chứ. Người ta được phân nhà lầu là lãnh đạo, chức vụ lớn hơn Vương Khôn nhiều. Hắn chỉ là làm trưởng khoa ở phòng bảo vệ nghe có vẻ oai thôi, chứ thực chất chức vụ đâu có lớn."
Thấy Vương Khôn không có giá trị lợi dụng, nhà họ Diêm liền ở nhà bàn tán về Vương Khôn.
Về vấn đề nhà ở, Vương Khôn có cơ hội chuyển đi. Chuyển đi có thể được chia một căn nhà tập thể đơn thân.
Người đời sau có thể coi thường nhà tập thể đơn thân, nhưng vào thời điểm này thì nhà tập thể đơn thân cũng là nhà ở rất cao cấp rồi.
Nhà tập thể đơn thân, nói là một nhà một hộ, nhưng thật ra cũng chỉ là ngăn cách nhau bằng một bức tường. Nói thật thì còn không bằng tứ hợp viện, ít nhất nhà ở tứ hợp viện không quá sát nhau.
Ngoài ra thì, nếu muốn ở nhà tập thể đơn thân, Vương Khôn cũng chỉ có thể lấy được một phòng, còn phải trả lại nhà ở tứ hợp viện.
Nhà ở tứ hợp viện có hai phòng, thế nhưng một phòng lại là của Tuyết nhi. Vương Khôn không làm được cái hành động lấy nhà của Tuyết nhi đổi phòng cho mình.
Ở tứ hợp viện thì có không ít chuyện phiền phức, hàng xóm cũng chẳng ra gì, nhưng sau khi hắn thu thập Dịch Trung Hải mấy lần thì cũng không đáng ghét như vậy.
Vương Khôn đã cổ động ba nhà Điền Hữu Phúc đứng lên phản kháng, cũng không tiện bỏ mặc họ được.
Bất quá nếu có thể gặp được loại tứ hợp viện nhỏ, độc lập, hắn cũng không ngại đổi nhà.
Diêm Phụ Quý vỗ tay lên bàn: "Được rồi. Đừng nói nhiều như vậy nữa. Ở trong viện chúng ta mà có thể tìm người lấy được chỉ tiêu công việc, xem ra là không có biện pháp. Mấy người cũng phải năng nổ lên, hỏi xem chỗ nào có thể kiếm được."
Diêm Giải Thành nghĩ một hồi liền nói: "Cha, con nhớ là cha từng nói, cha có một học sinh làm ở phòng nhân sự. Hay là cha tìm thử xem sao?"
Diêm Phụ Quý liếc hắn một cái: "Nghĩ gì thế. Ngươi nghĩ tìm người không tốn tiền chắc. Chỗ của hắn, một chỉ tiêu cũng phải bốn, năm trăm đồng. Số tiền này con trả à."
"Trời cũng không còn sớm, mọi người ngủ đi, để tiết kiệm tiền điện cho nhà."
Dưới sự thúc ép cứng rắn của Diêm Phụ Quý, con cái nhà họ Diêm chỉ có thể trở về giường đi ngủ.
Đợi đến khi không còn ai, Diêm Phụ Quý hắt xì một cái: "Đúng là ở nhà Vương Khôn thoải mái thật. Ta ở nhà hắn mặc áo nóng, toát mồ hôi cả người, đi ra ngoài hứng chút gió, lại thấy hơi cảm rồi."
Tam đại mụ nghe vậy thì có chút lo lắng: "Vậy thì làm sao bây giờ? Hay là bảo con cái kiếm cho ông chút thuốc đi."
"Không cần, uống thuốc cũng tốn tiền. Bà pha cho tôi cốc nước nóng, tôi uống rồi trùm chăn kín là được."
Rất nhanh nhà họ Diêm liền tắt đèn.
Nhà họ Diêm vì tiết kiệm tiền nên mỗi ngày đều tắt đèn sớm nhất.
Trong sân giữa, Dịch Trung Hải vốn định ngủ, nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được: "Thúy Lan, bà nói xem ta nghĩ cách kiếm vài cái chỉ tiêu công việc, bán đi rồi trả nợ thì thế nào?"
Một bác gái đứng tại chỗ suy nghĩ một lát: "Ông kiếm được chỉ tiêu công việc sao?"
"Tôi không làm được, nhưng mẹ nuôi có thể làm được chứ. Hà Vũ Thủy cái tên phản bội đó, liên kết với người ngoài gạt hết tiền tích cóp cả nửa đời của nhà mình.
Lẽ ra tôi muốn để tiền trong tay nàng, có Trụ ngốc ở thì còn có thể tìm cách lấy lại. Ai ngờ nàng trực tiếp cầm tiền của tôi đi lấy chồng.
Thật lòng mà nói, lấy tiền từ tay Hà Vũ Thủy cái tên phản bội kia về thì không dễ đâu.
Tôi bị Vương Khôn hãm hại, thanh danh ở xưởng cũng mất sạch, còn bị xưởng xử phạt. Mỗi tháng tiền lương bị thiếu mất bao nhiêu.
Với tiền lương bây giờ của tôi, đến bao giờ mới tích lũy đủ tiền nuôi lão Tiền đây.
Muốn tích lũy tiền thì cách tốt nhất là kiếm vài cái chỉ tiêu công việc mà bán. Bà cũng nghe rồi đấy, chỉ tiêu công việc ở nhà máy thép ít nhất cũng phải bán được tám trăm đồng. Còn cái nhà máy cơ khí ở ngay khu phố của chúng ta cũng bán năm trăm một chỉ tiêu.
Chỉ cần chúng ta lấy được vài cái thì tiền sẽ về."
Ý tưởng rất tốt đẹp, một bác gái cực kỳ động tâm, nhưng vấn đề duy nhất là làm sao để kiếm được chỉ tiêu công việc.
Bà cụ điếc rất có bản lĩnh, lòng cảnh giác lại rất lớn. Nếu không phải Dịch Trung Hải gặp chuyện nghiêm trọng như vậy, thì có lẽ bà cụ điếc đến chết cũng không cho họ biết.
Vì còn vướng mắc chỗ này nên một bác gái không coi trọng chủ ý của Dịch Trung Hải: "Mẹ nuôi có thể giúp chúng ta sao? Chẳng phải bà nói, những quan hệ đó là để dùng cứu mạng hay sao.
Chuyện lần trước của ông còn liên lụy đến cả cái đảo nhỏ bên kia, đến bây giờ cũng còn chưa hiểu rõ. Tôi lo lắng..."
Dịch Trung Hải đen mặt, nhíu mày: "Cái gì mà liên quan đến cái đảo nhỏ bên kia chứ. Người khác không biết tôi là người như thế nào thì thôi, bà còn không biết chắc. Tôi sao có thể có quan hệ với bên đó được.
Thanh giả tự thanh, chỉ cần không có người bôi nhọ tôi thì tôi cũng chẳng sợ ai tra cả. Vậy nên nói, mối quan hệ của mẹ nuôi giữ lại thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Dùng để giúp chúng ta kiếm tiền nuôi thân thì khác. Có tiền nuôi thân thì sau này chúng ta cũng sẽ có chỗ đảm bảo.
~ Điều này cũng có lợi cho mẹ nuôi, bà ấy cũng không cần phải đi theo chúng ta mà chịu khổ nữa."
Một bác gái cười khổ: "Vấn đề là làm sao để mẹ nuôi đồng ý với ý nghĩ của ông. Bao nhiêu lâu nay chúng ta đã luôn thăm dò mẹ nuôi, tốn bao nhiêu là tiền rồi, mỗi lần cứ đến thời điểm mấu chốt thì mẹ nuôi lại giả câm điếc.
Ông nói chúng ta phải làm sao đây?"
Dịch Trung Hải nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu. Nghĩ đến bà cụ điếc khó đối phó như vậy thì ông thực sự muốn bỏ ý định này rồi. Nhưng ông lại không cam lòng, rõ ràng có thể kiếm được rất nhiều tiền, giờ bỏ đi thì tiếc quá.
Điểm đột phá tốt nhất, không phải bà cụ điếc, mà là Trụ ngốc. Chỉ cần để hắn tìm được chút manh mối thôi là ông có thể thuyết phục được bà cụ điếc rồi: "Tôi sẽ đi nói chuyện với Trụ ngốc xem sao."
Đến phòng Trụ ngốc, Trụ ngốc đang nằm trên giường, nhàm chán ngó lên trần nhà. Nhà Hà Vũ Thủy rất nhỏ, Trụ ngốc lại không thích sạch sẽ, vào ở chưa được bao nhiêu ngày mà trong phòng toàn là mùi chân thối.
Đây cũng là một trong những lý do Dịch Trung Hải không thích vào phòng Trụ ngốc.
"Trụ ngốc, phòng của cậu nhiều mùi thế, không ngửi thấy à? Sao không thu dọn gì hết vậy."
Trụ ngốc ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Một đại gia, có một mình tôi thì làm sao mà dọn nhà được chứ. Chị Tần mấy hôm nay cũng không đến dọn cho tôi."
Hôm nay không phải nói chuyện của Tần Hoài Như nên Dịch Trung Hải cũng không nghĩ nhiều mà nói về chuyện đó: "Phòng của mình thì trách Hoài Như làm gì. Hoài Như dọn nhà cho cậu thì về nhà lại bị mắng cho.
Tôi đến đây không phải để nói chuyện này với cậu. Tôi hỏi cậu, lần đó cậu cõng mẹ nuôi đi đâu, đã gặp ai?"
Trụ ngốc cười khổ nói: "Một đại gia, ông đừng hỏi có được không? Tôi đã hứa với bà lão là bất kể trong tình huống nào, dù là ai hỏi đi nữa cũng không thể nói."
"Tôi cũng đâu phải người ngoài, ngay cả tôi cũng không được nói sao?"
Trụ ngốc gật đầu: "Thật sự không thể nói được. Tôi mà nói ra thì đời này xong rồi."
Dịch Trung Hải thấy vô cùng đau đầu, không hiểu nổi, bà cụ điếc rốt cuộc đã dùng ma pháp gì mà lại khiến Trụ ngốc đối với bà ấy, hay với Hoài Như cũng đều giữ kín bí mật như vậy: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao lại không thể nói không?"
Trụ ngốc lắc đầu: "Thôi mà, một đại gia, tôi xin ông đó. Ông đừng hỏi nữa. Tôi không thể nói gì hết. Nếu ông muốn biết thì tự đi hỏi bà lão xem sao."
Ngay cả cái này cũng không thể nói, Dịch Trung Hải vừa tò mò lại vừa tức giận, nhưng lại không thể làm gì Trụ ngốc được, chỉ có thể bực tức trở về nhà.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận