Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 422: Bị đánh (length: 8602)

Săn thú là không thể nào đi săn thú.
Hứng chí bừng bừng đi tới dưới chân núi, nhìn sắc trời một chút, bọn họ đã có ý muốn rút lui.
Người dẫn đầu là Dịch Trung Hải, ước mơ lớn nhất của hắn là có thể thoải mái dưỡng lão. Muốn dưỡng lão, điều kiện tiên quyết là có thể sống đến tuổi dưỡng lão.
Hắn tuyệt đối sẽ không tự mình mạo hiểm, cũng sẽ không để công cụ dưỡng lão của hắn là Trụ ngố gặp nguy hiểm. Còn lại Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý, cùng với hai đứa con trai của họ, đều không phải là người có thể làm được việc này.
Không có cách nào đi săn thú, Dịch Trung Hải chỉ có thể nghĩ cách khác.
Muốn không mất mặt, biện pháp tốt nhất vẫn là mang theo một con mồi trở về. Vừa rồi nghe được tin tức, đã khiến Dịch Trung Hải nảy ra chủ ý. Đằng nào cũng phải mua thịt, ra chợ đen mua giá còn cao hơn nhiều, chi bằng mua ngay ở đây.
Vấn đề duy nhất là, nếu là mua thịt thì cũng chỉ có thể tự bỏ tiền túi.
So sánh cái này, thì thể diện vẫn là quan trọng hơn.
Dịch Trung Hải đem kế hoạch của mình nói ra, hơn nữa còn nâng cao vấn đề này lên thành chuyện giữ mặt mũi cho cả ba nhà. Có lý do này, liền không lo lắng mấy người sẽ tiết lộ tin tức.
Mọi chuyện diễn ra đúng như Dịch Trung Hải dự tính, Lưu Hải Trung không muốn mất mặt nên đã đồng ý. Diêm Phụ Quý bên này thì càng dễ hơn, chỉ cần không bắt ông ta bỏ tiền, mà còn hứa chia cho nhiều thịt một chút, Diêm Phụ Quý liền sốt sắng đồng ý ngay.
Ba người đạt thành nhất trí, mỗi người giao phó cho con của mình, phải chú ý giữ bí mật.
Lưu Hải Trung căn bản không coi Lưu Quang Thiên ra gì, tùy ý dặn dò vài câu cho xong chuyện. Hắn không tin Lưu Quang Thiên dám làm trái ý mình.
Diêm Giải Thành thì lại cùng Diêm Phụ Quý tiến hành mặc cả, đạt thành phương án phân chia lợi ích. Diêm gia lựa chọn đi theo Dịch Trung Hải, mục đích lớn nhất là thông qua Dịch Trung Hải để tìm việc làm cho Diêm Giải Thành. Diêm Phụ Quý sẽ không giúp không công, mà luôn muốn đòi chút lợi từ Diêm Giải Thành.
Diêm Giải Thành buộc Diêm Phụ Quý phải nhường ra một phần lợi ích, mới chịu đồng ý giữ bí mật.
Về phần Trụ ngố ở đây, Dịch Trung Hải vốn rất lo lắng. Trụ ngố trước giờ vốn không đáng tin. Nhưng gần đây Trụ ngố lại có thể bao che chuyện hắn cùng Tần Hoài Như lừa gạt, còn giúp bà cụ điếc giữ bí mật, điều này khiến Dịch Trung Hải thực sự phải nhìn bằng con mắt khác.
Dịch Trung Hải yêu cầu Trụ ngố phải bảo mật như khi giữ bí mật cho bà cụ điếc, phải bảo mật chuyện hôm nay. Trụ ngố tự nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cha nuôi, vỗ ngực đồng ý.
Mấy người thu xếp ổn thỏa những việc này, ý khí hăng hái hướng thôn trang đi tới.
Sau nhiều lần dò xét, bọn họ tìm được nhà Mạnh Phi.
Người muốn tìm Mạnh Phi mua thịt rất nhiều, đa số đều là những người đi mua hàng của các xưởng trong thành phố. Phía trên phân phát vật tư không đủ, các xưởng muốn sống tốt, chỉ có thể tìm cách mua thêm vật tư bên ngoài kế hoạch.
Số dê mà Mạnh Phi có được chính là hàng ngoài kế hoạch, rất nhiều người muốn mua lại từ chỗ của hắn. Nhưng hắn đã đồng ý với Vương Khôn, nên đã không đáp ứng những người kia.
Nghe Dịch Trung Hải cùng mấy người muốn mua thịt, Mạnh Phi lộ vẻ mặt thờ ơ không quan tâm. Những người đi mua hàng khác tới tìm hắn, đều không đến tay không, ít nhất cũng phải lấy thuốc lá ra mời hắn một điếu.
"Các người muốn mua dê, vậy các người có giấy phép mua hàng không?"
Mấy người đương nhiên là không có giấy phép mua hàng.
Trụ ngố tùy tiện nói: "Ngươi quản chúng ta có giấy phép mua hàng hay không làm gì. Chỉ cần chúng ta có tiền là được chứ sao."
Mạnh Phi lắc đầu, "Các người không có giấy phép mua hàng, ta không thể bán cho các người. Các người đi đi!"
Dịch Trung Hải thấy Trụ ngố ra mặt không có tác dụng, liền quyết định tự mình đứng ra, cũng chỉ có thể là hắn ra mặt. Lưu Hải Trung hở ra là chỉ biết làm ra vẻ, Diêm Phụ Quý thì lại tính toán đến từng đồng, hai người này đều không thích hợp.
"Cậu bé, chúng tôi mua để cho ông bà ở nhà dùng, hiếu kính người già là lẽ đương nhiên, cậu không nên từ chối."
Mạnh Phi cười ha ha, "Rốt cuộc các người là ai?"
Trụ ngố lớn tiếng nói: "Nói ra hù chết ngươi. Vị này là công nhân bậc tám của nhà máy thép Hồng Tinh."
Trụ ngố chỉ giới thiệu một mình Dịch Trung Hải, còn Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý, thì bị hắn phớt lờ rất triệt để.
Nhà máy thép Hồng Tinh, Mạnh Phi rất quen thuộc. Lần trước giao dê cho khu phố, hắn đã nghe rất nhiều người nói chuyện về nhà máy thép Hồng Tinh. Trong đó, chuyện Vương Khôn cùng một vài người có thù oán, cũng bị hắn nghe được.
"Ở nhà máy thép Hồng Tinh có một người tên là Dịch Trung Hải, các ngươi có quen không?"
Trụ ngố cười lớn nói: "Đương nhiên quen, hắn chính là Dịch Trung Hải mà ngươi nói đó. Thế nào, mở mang tầm mắt rồi chứ?"
Mạnh Phi lập tức biến sắc mặt, "Thì ra ông là Dịch Trung Hải, cái tên ngụy quân tử đó. Ta sẽ càng không bán dê cho các người. Nên biết điều thì đi nhanh lên, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Dịch Trung Hải nghe thấy Mạnh Phi nói vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi, thanh danh tốt đẹp của hắn không còn, tiếng xấu cũng truyền đến cả Xương Bình rồi, làm sao hắn còn mặt mũi nào gặp ai.
Trụ ngố nghe được Dịch Trung Hải bị nói là ngụy quân tử, lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Mạnh Phi, "Nhóc con, mày dám nói xấu một người lớn. Mau xin lỗi, nếu không ta cho mày nếm thử nắm đấm của ông đây."
Mạnh Phi từ nhỏ đã học cách vào núi săn bắn, gan dạ vốn rất lớn, sao có thể bị Trụ ngố uy hiếp chứ. Còn chưa đợi Mạnh Phi lên tiếng, những người trong thôn đã hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, còn có người nhặt lấy gậy gộc.
"Mày là thằng già nào, còn dám uy hiếp tao. Không biết đây là thôn Mạnh gia sao? Tao thấy là bọn mày không muốn đi."
Trụ ngố lại càng tức giận hơn, hắn mới ba mươi tuổi, dựa vào đâu mà gọi hắn là thằng già. Không nhịn được, hắn lao tới đánh Mạnh Phi.
Lần này thì gây họa rồi.
Mấy người trực tiếp xông lên, đè Trụ ngố xuống đất đánh.
Dịch Trung Hải đau lòng không thôi. Trụ ngố là người đóng vai lốp xe dự phòng cho nhà họ Giả, nếu bị đánh hỏng, thì chuyện dưỡng lão của hắn phải làm sao?
"Đừng đánh, dừng tay cho ta."
Nếu đây là trong tứ hợp viện, đa phần mọi người sẽ nể mặt hắn. Nhưng đây là ở nông thôn, ai cũng không để ý tới Dịch Trung Hải.
Cuối cùng hết cách, Dịch Trung Hải đành dùng đạo đức để bắt cóc Lưu Hải Trung và Diêm Phụ Quý vào cuộc.
Hành động này của hắn không những không cứu được Trụ ngố, ngược lại bởi vì tính khí của hai người, chọc giận những người khác, liền tiện thể đánh cho ba ông lão một trận. Những người đứng bên ngoài xem náo nhiệt như Lưu Quang Thiên và Diêm Giải Thành cũng không may mắn thoát khỏi việc bị vạ lây.
Cuối cùng không còn cách nào khác, sáu người phải dìu dắt nhau chạy ra khỏi thôn.
Mạnh Phi cười ha hả ngăn người trong thôn lại, "Đừng đuổi theo, đánh hỏng người thì phiền phức. Để cho bọn chúng đi thôi."
"Mạnh Phi, bọn chúng là ai vậy, sao lại muốn ăn đòn như vậy. Lúc nãy ta nghe bọn chúng nói chuyện mà không nhịn được muốn đánh."
"Ta cũng thế. Ta còn không biết bọn chúng là ai, thế mà chúng còn đòi ta phải kính già yêu trẻ. Ta nhổ vào."
Mạnh Phi bất đắc dĩ, đành phải kể lại những chuyện bát quái nghe được ở khu phố. Chuyện được nhiều người chú ý nhất vẫn là tin đồn giúp đỡ mỹ phụ quả phụ. Đây cũng là chuyện mà Mạnh Phi nghe được nhiều nhất. Những tin tức khác cũng không thể làm cho người ta hứng thú bằng chuyện này. Những bà cô thích nói chuyện phiếm, rất biết chuyện gì có thể làm cho người khác phấn khích.
"Giúp đỡ quả phụ mà cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, quả phụ đó rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào?"
"Đúng đó, có phải quả phụ đó còn xinh đẹp hơn cả thôn hoa xinh nhất mười dặm tám thôn của chúng ta không. Anh nhanh kể cho tụi em nghe đi."
Mạnh Phi bất đắc dĩ nói: "Sao ta biết được chứ, ta đâu có thấy người ta đâu. Bất quá ở trong thành phố đúng là có không ít người xinh đẹp, nếu có dịp các người gặp mặt sẽ biết thôi. Thôi được rồi, tất cả giải tán đi!"
Có người đầu óc nhanh nhạy, nói: "Anh không phải giao dê cho khu phố sao? Lần sau dẫn tôi theo cùng với, để tôi nhìn mặt quả phụ xinh đẹp đó."
Những người đang muốn rời đi, nghe những lời này, lại tiếp tục ồn ào lên. Xương Bình cách thành phố Bắc Kinh không tính là gần, ngày thường bọn họ muốn lên thành phố, không có nhiều cơ hội. Đặc biệt là mấy người cùng Mạnh Phi lớn lên, liên tục quấn lấy Mạnh Phi.
Cuối cùng vẫn là cha của Mạnh Phi, phải đuổi hết những người kia, mọi chuyện mới trở nên yên ổn.
425.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận