Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1238: Hành động bắt đầu (length: 8670)

"Nhường một chút."
Lưu Quang Thiên dẫn người đi vào, đẩy đám người đang xem náo nhiệt dạt sang một bên. Đám người kia thấy một đám lớn người mang phù hiệu của đội công nhân tự sát, không dám hó hé gì, nhanh chóng nhường chỗ cho bọn họ.
Chẳng mấy chốc, người của đội công nhân tự sát cũng đã vào hết.
Đội công nhân tự sát nổi tiếng xấu xa, phàm là những người làm việc trong xưởng thép, có thể không biết Lý Hoài Đức, chứ không thể không biết đội công nhân tự sát.
Lưu Hải Trung khi chủ trì đội công nhân tự sát, chủ yếu là một lũ hung hăng càn quấy. Hễ nhìn ai không vừa mắt, tùy tiện tìm cái lý do là bắt người ngay.
Sau khi Dịch Trung Hải vào đội công nhân tự sát, đội này liền trở nên thâm hiểm hơn. Hắn nghĩ kế, để cho người của đội công nhân tự sát thường ngày giấu phù hiệu đi, trà trộn vào công nhân, chỉ cần có người dám bất mãn với đội công nhân tự sát, trực tiếp mang phù hiệu ra bắt người.
Chuyện sau khi truyền ra ngoài, toàn bộ công nhân đều khắc sâu hình ảnh đội công nhân tự sát vào lòng, không dám quên.
Vương Khôn đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, một trận chiến lớn như vậy, tám phần là nhắm vào hắn. Hắn nháy mắt với Chu Minh Cường, ám chỉ hắn nhanh đi xưởng thép gọi người của phòng bảo vệ tới.
Chu Minh Cường nhận được ám hiệu, lén lút đi về phía cửa, còn chưa tới cửa thì đã bị người của đội công nhân tự sát ngăn lại.
"Ngươi đi đâu đấy?"
"Tôi ra nhà vệ sinh."
"Nhịn đi. Chuyện chưa giải quyết xong, ai cũng không được ra ngoài."
Thấy không ra được, Chu Minh Cường cũng hết cách, chỉ có thể trở lại chỗ cũ đứng.
Lúc này Vương Khôn cuối cùng xác định, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đang nhắm vào mình. Biết bọn chúng không an phận, nhưng không ngờ hai lão hỗn đản này lại to gan như vậy. Đây là đem cái kiểu làm việc ở trong tứ hợp viện kia áp dụng vào xưởng thép. Thật tưởng đám hai lão hỗn đản các ngươi có thể một tay che trời sao?
Xem ra mình quá kín tiếng, bị xem thường rồi.
Nếu hai tên khốn kiếp muốn chơi, Vương Khôn liền chơi với bọn chúng một chút, lần này nhất định phải đánh cho hai lão hỗn đản này xuống đài.
Trước kia để cho Lưu Hải Trung tác oai tác quái, đó là nể mặt Lý Hoài Đức. Lý Hoài Đức cần mấy con chó để cắn người, Lưu Hải Trung chủ động nhảy ra, Vương Khôn không cần thiết phải vì chút chuyện này mà phá hỏng kế hoạch của Lý Hoài Đức.
Lần này dám động đến mình, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Vương Khôn thừa dịp không ai chú ý, đem những thứ có thể gây liên lụy cho mình trong nhà cất hết, sau đó để sách đỏ và các loại trích dẫn lên vị trí cũ.
Tuyết Nhi bị cái chiến trận này làm cho sợ hãi, chạy đến bên cạnh Vương Khôn, nắm chặt vạt áo của Vương Khôn.
Bên kia, Lưu Hải Trung và Dịch Trung Hải cũng chuẩn bị xong, tính toán hành động.
Dịch Trung Hải đứng dậy, lớn tiếng nói với những người đang xem náo nhiệt: "Mọi người đừng hoảng. Chúng tôi nhận được tố cáo, có người là phản cách mạng ẩn nấp trong công nhân. Lần này chúng tôi tới bắt hắn, không liên quan đến mọi người.
Chúng ta đều là hàng xóm cũ ở trong viện, tôi hy vọng mọi người phải đứng về phía chính nghĩa, đừng đi theo con đường xấu xa."
Mọi người trong viện không ngốc, nhao nhao nhìn về phía Vương Khôn.
Ánh mắt Dịch Trung Hải cũng chuyển hướng về phía Vương Khôn, nhưng hắn không nhìn Vương Khôn, mà là nhìn mấy nhà của Điền Hữu Phúc. Hắn đây là buộc mấy nhà của Điền Hữu Phúc phải vạch rõ giới hạn với Vương Khôn.
Lời vừa rồi, cũng là nói cho bọn họ.
Tiền Anh Vũ trên mặt có chút do dự, nói là có quan hệ tốt với Vương Khôn, nhưng thực tế nhà bọn họ cũng không nhận được bao nhiêu lợi lộc từ nhà Vương Khôn. Vì Vương Khôn, mà đối đầu với người của đội công nhân tự sát, xem ra cũng không có lợi.
Hắn không vội hành động, mà lén nhìn Điền Hữu Phúc.
Trên mặt Điền Hữu Phúc cũng có chút do dự, lát sau liền biến mất. Nhà hắn và Vương Khôn có quan hệ thân thiết, vẫn là người đầu tiên tiếp nhận Vương Khôn. Cho dù cùng Vương Khôn vạch rõ giới hạn, Dịch Trung Hải cũng sẽ không bỏ qua cho nhà hắn.
Những người trước kia trong viện đối nghịch với bọn chúng, cách giải quyết tốt nhất là tự tìm đường khác dọn đi, rời khỏi tứ hợp viện.
Mà hiện tại trong thời buổi này, hắn đi đâu mà tìm cửa để dọn đi đây?
Một phần nữa là, Vương Khôn là trưởng phòng bảo vệ, không phải là một công nhân không có chỗ dựa, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì. Điều phiền phức duy nhất chính là, không có cách nào ra ngoài báo tin cho phòng bảo vệ.
Về phần nhà Chu Minh Huy, bọn họ không hề do dự một chút nào. Không nói Vương Khôn đã giúp đỡ cho nhà bọn họ, chính là lần đó cầm dao phay chặn cửa nhà Dịch Trung Hải, bọn họ và Dịch Trung Hải đã không có khả năng giảng hòa.
Vương Khôn cũng đang quan sát vẻ mặt của bọn họ, kết quả xem như hài lòng. Ít nhất là không ai thừa cơ hội này mà giở trò đâm sau lưng hắn.
Ngược lại, Dịch Trung Hải lại vô cùng không hài lòng. Hắn đã nói như vậy, mà ba nhà kia vẫn không thức thời, thật là ngu xuẩn mất khôn. Chờ hắn dạy dỗ Vương Khôn xong, tiếp theo chính là bọn ba nhà này. Lần này hắn nhất định phải để người trong viện nhìn thấy, ông đây mãi mãi vẫn là ông đây.
Lưu Hải Trung không có tâm tư phức tạp như Dịch Trung Hải, không nhịn được nói: "Lão Dịch, ông lải nhải cả ngày cái gì vậy?
Tôi nói thẳng cho mọi người biết, Vương Khôn chính là cái tên xấu xa kia. Lần này chúng tôi là phụng lệnh của chủ nhiệm Lý, tới bắt Vương Khôn.
Nếu ai dám ngăn cản, đừng trách tôi không khách khí với các người."
Thấy không ai dám phản đối, Lưu Hải Trung vô cùng hài lòng.
Hắn dẫn người đi về phía Vương Khôn, dừng lại ở cách Vương Khôn ba mét. Phía sau hắn, trừ hai người lính gác cổng của đội công nhân tự sát, thì những người khác cũng đứng sau hắn.
Dịch Trung Hải bước thêm một bước, cùng đứng ngang hàng với Lưu Hải Trung.
Vào thời khắc quan trọng như vậy, hắn nhất định phải đứng ra, không thể để cho Lưu Hải Trung làm loạn. Nếu không, sau này tứ hợp viện thật sự thành một mình Lưu Hải Trung quyết định. Điều này là điều hắn tuyệt đối không cho phép.
Đợi đến khi Vương Khôn ngoan ngoãn rồi, hắn còn muốn xây dựng tứ hợp viện thành một thiên đường dưỡng lão.
Bên cạnh Dịch Trung Hải còn có Diêm Phụ Quý. Chỉ là nhìn nét mặt của hắn, có vài phần không tình nguyện, lại có vài phần hưng phấn.
Lưu Hải Trung thấy đàn em đều đi theo, trong lòng tự tin hẳn lên: "Vương Khôn, bây giờ ngươi nghe đây! Ngươi là ngoan ngoãn bó tay chịu trói, giao nộp tội trạng của mình hay là chờ ta xông vào bắt ngươi lại?"
Vương Khôn cười lạnh nhìn hắn, vẻ mặt không thèm để ý: "Chỉ bằng các ngươi những kẻ ngu xuẩn này? Lưu Hải Trung, ngươi nói chủ nhiệm Lý phái ngươi đến bắt ta, là chủ nhiệm Lý phái ngươi đến đấy.
Ta cho ngươi biết, phòng bảo vệ xưởng thép không chỉ thuộc quản lý của xưởng thép, còn thuộc quản lý của cục công an. Muốn bắt ta, chỉ mỗi lệnh của chủ nhiệm Lý thôi là không đủ."
Lưu Hải Trung nghe Vương Khôn nói vậy, có chút mộng, quay đầu nhìn Dịch Trung Hải, thấy hắn cũng không khá hơn là bao.
Đừng thấy hai người bọn họ là công nhân cấp cao trong xưởng thép, thực tế thì chỉ có kỹ thuật mạnh hơn một chút. Lưu Hải Trung toàn tâm toàn ý vào chuyện làm quan, luôn oán trách người khác không cho hắn cơ hội, chưa bao giờ nghĩ, tại sao người khác lại không cho hắn cơ hội, cũng không hề cân nhắc tới những chuyện đấu đá ở quan trường.
Dịch Trung Hải thì lại càng đơn giản hơn, lão già này toàn tâm toàn ý vào chuyện dưỡng lão. Phàm là chuyện gì không liên quan đến chuyện dưỡng lão, hắn căn bản cũng không quan tâm.
Diêm Phụ Quý thì một lòng tính toán, người ngoài chẳng ai thích giao du với hắn.
Bà cụ điếc lại hiểu chút ít, tuy không nhiều, nhưng cũng không nói cho mọi người trong viện. Để cho người trong viện hiểu xong việc lý thì làm sao nàng còn có thể làm lão tổ tông được.
Vậy nên, bọn họ căn bản không phân biệt được sự khác nhau giữa cán bộ và công nhân. Lưu Hải Trung cứ nghĩ rằng làm đội trưởng thì cấp bậc cũng giống như Vương Khôn.
Thực chất thân phận của hắn vẫn là công nhân, so với lấy công nhân thay cho cán bộ cũng không bằng. Chẳng qua là trong thời kỳ vận động, những người như Lý Hoài Đức muốn nắm quyền trong tay nên mới cố tình làm rối loạn hệ thống mà thôi.
Cách nói của Vương Khôn có đúng không? Hoàn toàn đúng, nhưng chỉ cần ngươi muốn đối phó người kia thì căn bản không cần quan tâm đến những thứ đó.
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, thật là không làm được chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận