Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 246: Lão nhân chướng mắt (length: 8505)

Viết xong giấy bảo đảm, Dịch Trung Hải cũng không còn mặt mũi nào ở phía trước sân khoe khoang nữa, phất tay áo một cái, lôi kéo Trụ Ngố trở về sân giữa.
Diêm Phụ Quý nhưng chưa quên Dịch Trung Hải đã hứa hai mươi đồng, cun cút đuổi theo bước chân Dịch Trung Hải rời đi.
Điền Hữu Phúc mấy người, cũng không hề rời đi, mà là đi tới bên cạnh Vương Khôn, hỏi cho ra lẽ chuyện gì đã xảy ra.
Vương Khôn cũng không giấu giếm, liền đem chuyện của Tần Hoài Như kể ra. "Ta chỉ là ghét cái tật xấu xông thẳng vào nhà người khác của bọn họ, cũng không có gì, các ngươi đừng lo lắng."
Tiền Anh Vũ lắc đầu nói: "Từ năm sáu năm gì đó, trong viện chủ trương không khóa cửa, bọn họ liền bắt đầu không trải qua sự đồng ý của người khác, liền xông vào nhà người ta. Nhà ai mua chút đồ ăn ngon, liền đóng cửa lại ăn cũng không xong. Ngươi phải cẩn thận một chút, Tần Hoài Như thế nhưng là thường hay nửa đêm chạy tới nhà người khác mượn đồ ăn đấy. Nhà ngươi lại chỉ có Tuyết Nhi một đứa con gái bé, thật sự xảy ra chuyện gì, thì thật khó nói."
Nhìn dáng vẻ khó nói hết của Tiền Anh Vũ, Vương Khôn thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiền Anh Vũ đã từng bị thiệt như vậy rồi sao.
Cũng không đúng, trong nhà Tiền Anh Vũ vẫn còn có mẹ già ở nhà, muốn dùng chiêu đó đối phó với hắn, cũng phải xem có cơ hội hay không.
"Ta đến sân chúng ta đã lâu như vậy rồi, sao chưa từng thấy bác gái ra ngoài đi dạo vậy?"
Tiền Anh Vũ thở dài, "Ngươi nhìn trong sân chúng ta cũng biết. Trong sân chúng ta phần lớn đều là người trẻ, trừ ba vị đại gia trong nhà, bà cụ điếc, Giả Trương thị, với người lớn tuổi kia. Nếu mẹ ta thường ra ngoài, dễ gây khó chịu cho vài người."
Chu Minh Huy cũng gật đầu theo, trên mặt mang theo một tia phẫn hận.
Điền Hữu Phúc thì vỗ vai Vương Khôn một cái, lại không nói thêm gì.
Không thể nào?
Ngay cả người lớn tuổi một chút cũng sẽ khiến người khác khó chịu?
Nhưng nghĩ lại, tình hình thực tế cũng gần như vậy.
Một số người cả ngày hô hào phải hiếu thuận người lớn, nhưng những kẻ ích kỷ này tuyệt đối sẽ không để người khác làm áo cưới cho mình. Bọn họ có thể tận tình hưởng thụ phúc lợi mà hai chữ "người lớn" mang lại, nhưng tuyệt đối sẽ không để người không liên quan theo sau chiếm lợi.
Nghĩ lại những người trong viện, Vương Khôn đột nhiên phát hiện, độ tuổi trong sân đúng là có chút kỳ lạ, người trẻ tuổi lại chiếm đa số. Phần lớn đều là trên ba mươi tuổi, vừa vặn lệch pha so với thế hệ trước.
Lắc đầu, đem mấy cái suy nghĩ âm mưu luận vứt khỏi đầu.
Bất kể chuyện này là do người sắp đặt, hay chỉ là trùng hợp, cuối cùng người có lợi vẫn là mấy lão tổ tông của tứ hợp viện với ba vị đại gia. Bây giờ truy cứu những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Cục diện trong sân đã được hình thành, có lẽ hai ba mươi năm cũng sẽ không thay đổi.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, mọi người về nhà thu xếp một chút, chuẩn bị đi làm thôi. Ta phát hiện, dạo gần đây Tần Hoài Như thường nhìn về phía bên này. Ta không biết mục đích của cô ta là nhắm vào ai, mọi người cũng nên cẩn thận một chút."
Tiền Anh Vũ nhỏ giọng nói: "Mục tiêu của cô ta chắc chắn là ngươi rồi, ngươi mới là người cần lo lắng nhất."
Vương Khôn lắc đầu, Tần Hoài Như không chỉ nhắm mắt vào hắn, còn thường nhìn về phía sau nhà hắn. Ánh mắt nhiều nhất không phải là nhà hắn, mà là nhà Tiền Anh Vũ và Điền Hữu Phúc. Những chuyện như thế này, không có bằng chứng, Vương Khôn cũng không tiện nói rõ.
"Mấy người thấy quả phụ nào treo cổ ở trên cây bao giờ chưa? Ta sẽ không để cho cô ta đạt được mục đích đâu, các ngươi tự cầu phúc đi!"
Điền Hữu Phúc gật đầu, "Chúng ta thật sự phải cẩn thận hơn chút. Theo lệ thường, khoảng thời gian này chắc là phải đi quyên góp tiền cho nhà Tần Hoài Như. Bây giờ chuyện quyên góp tiền thì không có khả năng rồi, nhưng khó đảm bảo cô ta sẽ không chạy đến vay tiền."
Tiền Anh Vũ thu lại tâm tư đùa giỡn, "Ngươi nói cũng không sai. Tháng này Trụ Ngố bị trừ lương, trong người không có một xu nào. Trong sân mọi người lại không hiếu kính bà lão họ Long, cũng không cho nhà Tần Hoài Như vay tiền. Có lẽ một đại gia trong lòng cũng đang sốt ruột đây."
Chu Minh Huy nói: "Nói vậy, việc dạo gần đây Tần Hoài Như chạy tới sân trước chắc là do hắn ta sắp xếp. Đúng rồi, vào ngày Diêm Giải Thành kết hôn, nghe nói Vương Khôn không đến dự tiệc, một đại gia và nhị đại gia tức giận lắm đấy. Suýt chút nữa đã làm náo loạn đám cưới nhà tam đại gia rồi. Bọn họ còn ép tam đại gia phải đi gọi ngươi đến."
Điền Hữu Phúc vừa cười vừa nói: "Tam đại gia vì chuyện không mất tiền mà vẫn được ăn cơm còn đang vui đấy, nghe theo bọn họ, suýt chút nữa đã trở mặt với bọn họ luôn rồi."
Chỉ cần có lợi thì Diêm Phụ Quý luôn giữ vững lập trường. Muốn hắn móc hầu bao thì thật quá khó khăn.
"Được rồi, đừng nói nữa. Mọi người cẩn thận một chút đi! Nhất là Minh Cường, kinh nghiệm của cậu ít nhất, đừng trúng kế là được."
Mấy người không nói nữa, mỗi người trở về nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Diêm Phụ Quý bám theo vào nhà Dịch Trung Hải, trực tiếp đòi tiền. "Lão Dịch, chúng ta đã nói xong rồi, anh đưa tôi hai mươi đồng, còn giấy bảo đảm năm hào nữa, tổng cộng hai mươi đồng năm hào."
Trụ Ngố không thấy Dịch Trung Hải và Diêm Phụ Quý giao dịch, nghe Diêm Phụ Quý không ngờ đòi Dịch Trung Hải nhiều tiền như vậy thì rất bất mãn. "Tam đại gia, một đại gia lúc nào đã đồng ý đưa ông hai mươi đồng chứ. Còn tiền giấy bảo đảm, ông nên đi tìm Vương Khôn mà đòi. Tham lợi cũng không phải tham kiểu đấy. Đòi tiền không có, muốn lấy mạng đấy, ông cầm đi đi!"
Diêm Phụ Quý rất bất mãn, quay sang Dịch Trung Hải hỏi: "Lão Dịch, Trụ Ngố nói vậy là ý của anh sao? Anh là một đại gia trong sân, là công nhân bậc tám nhà máy thép, không thể quỵt nợ được. Nếu anh quỵt nợ, tối đến lúc học tập, tôi sẽ kể hết cho chủ nhiệm Vương nghe đấy."
Việc báo lên khu phố, là điểm yếu của Dịch Trung Hải. Vì hai mươi đồng, Diêm Phụ Quý không thèm để ý mặt mũi của Dịch Trung Hải nữa. Đây chính là nửa tháng lương của hắn, bỏ ra số này, chính là muốn lấy mạng của hắn.
Nghe đến ba chữ "khu phố", Dịch Trung Hải cuối cùng cũng ngẩng cái mặt đen như than lên. Trong mắt mang theo vẻ hung ác nhìn Diêm Phụ Quý.
"Lão Diêm, ông làm ta quá thất vọng rồi."
Bà cụ điếc đã tiên đoán, từ tận đáy lòng Dịch Trung Hải xem Diêm Phụ Quý là đồng minh. Cho dù bây giờ chưa chính thức kết minh, bọn họ vẫn có chung lợi ích. Nhưng Diêm Phụ Quý vì tư lợi cá nhân, lại dám dẫn đầu phá vỡ quy củ trong sân.
Diêm Phụ Quý trên mặt có chút lúng túng, "Lão Dịch, nhà tôi cũng không dễ dàng gì. Nhà Tần Hoài Như mất tiền, tôi bồi hai trăm đồng. Giải Thành kết hôn, lại tốn không ít. Cuộc sống của tôi cũng chẳng dễ dàng gì."
Sắc mặt Dịch Trung Hải có chút khó coi, nhưng lại không có cách nào phản bác. Chuyện nhà Tần Hoài Như, nói cho cùng vẫn là do hắn gây ra. Có thể giấu được những người bình thường trong viện, nhưng tuyệt đối không qua mắt được Diêm Phụ Quý vốn tính toán nổi tiếng.
Trụ Ngố lại không vui, "Tam đại gia, ông nói như vậy không đúng rồi. Nhà chị Tần sống không tốt, không nên giúp đỡ sao? Một đại gia bỏ ra còn nhiều tiền hơn cả ông đấy, cũng đâu thấy một đại gia nói gì. Việc Diêm Giải Thành kết hôn không phải là nên tốn tiền sao? Nếu ông không vui thì lúc đầu đừng có kết hôn, đem Vu Lỵ nhường cho tôi, dù có tiêu bao nhiêu tiền, tôi cũng không oán hận đâu."
Diêm Phụ Quý trừng mắt nhìn Trụ Ngố, "Chỉ có cái thằng ngốc như cậu mới muốn kết hôn, nằm mơ đi. Trụ Ngố, tam đại gia nói cho cậu biết, cả đời này hoặc là cậu cưới quả phụ, hoặc là cậu ở vậy suốt đời."
Trụ Ngố cực kỳ mất hứng, cả đời ghét nhất là người khác nói hắn không cưới được vợ. Hắn đứng lên, trừng mắt nhìn Diêm Phụ Quý.
"Tam đại gia, ông mà nói nữa là đừng trách tôi không khách khí. Điều kiện của tôi tốt như vậy, còn hơn cái thằng nhát gan Diêm Giải Thành nhà ông đấy. Hắn cưới được một cô nàng con gái còn trinh, tôi dựa vào cái gì mà không cưới được. Tôi còn nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ cưới được vợ còn xinh đẹp hơn cả Vu Lỵ nhà ông."
Nghe thấy lời này, Diêm Phụ Quý thì chưa nói gì, nhưng Dịch Trung Hải đã cực kỳ mất hứng. "Trụ Ngố, câm miệng cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận