Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 577: Sẽ không có mở thành (length: 8582)

Bà cụ điếc nghe Dịch Trung Hải khuyên, dù không cam lòng, cũng chỉ có thể từ bỏ ý định tìm Vương Khôn gây sự. Người khác không biết, nhưng nàng hiểu rất rõ. Nàng bây giờ chẳng khác nào con cọp giấy, trong lòng không chắc chắn sẽ khiến Trụ Ngố trở lại làm việc.
Đắc tội Lưu Hải Trung thì không sao, Lưu Hải Trung vốn không có bản lĩnh gì, đến bàn mưu chuyện xấu cũng không xong. Vương Khôn thì khác, có năng lực, có bản lĩnh. Thoạt nhìn thì chỉ để Trụ Ngố mang cơm hộp về, nhưng thực tế đã sớm lưu lại chứng cứ, còn khẳng định được sự thật Trụ Ngố ăn trộm đồ.
"Thôi được rồi. Nếu người ta đã quyết tâm không muốn qua lại với chúng ta, sau này các ngươi cũng không được qua lại với hắn."
Dưới sự ép buộc của bà cụ điếc, người ở sân giữa và sân sau nhao nhao đáp ứng.
Bà cụ điếc lúc này mới hài lòng, tiếp theo liền chĩa mũi dùi vào Lưu Hải Trung: "Lưu lão nhị, ngươi nói ta nghe thử xem, tại sao lại đi tố cáo Trụ Ngố."
Lưu Hải Trung không dám đối đầu với bà cụ điếc, cũng không muốn thừa nhận bản thân có lỗi. Thừa nhận sai lầm rồi thì sau này hắn còn mặt mũi nào ở trong sân.
"Ngược lại thì ta làm vậy cũng là vì lợi ích của nhà máy thôi. Trụ Ngố lấy nhiều đồ của nhà máy như thế là sai rồi. Các ngươi không vui thì cứ việc đi kiện ta. Ta không sợ. Lão bà tử, chúng ta về nhà thôi."
Trụ Ngố đã sớm hận Lưu Hải Trung đến tận xương tủy, nhanh chóng bước lên chặn đường Lưu Hải Trung lại.
"Nhị đại gia, tố cáo bôi nhọ ta xong, ông còn muốn chạy à."
Đối mặt với Trụ Ngố, Lưu Hải Trung có chút chột dạ, chủ yếu là lo đánh không lại Trụ Ngố. Liếc mắt xung quanh không thấy bóng dáng hai đứa con trai, Lưu Hải Trung liền ghi nhớ hai đứa con trai trong lòng một lượt. Đợi khi nào hai đứa nó trở lại, hắn phải cho chúng biết đạo lý con hiếu phải biết nghe lời cha. Lúc này, Lưu Hải Trung không sợ hãi, đối đầu gay gắt với Trụ Ngố: "Trụ Ngố, ngươi muốn làm gì? Ta là trưởng bối của ngươi."
"Trưởng bối cái rắm chó. Ông họ Lưu, tôi họ Hà, nhà tôi với nhà ông không có một chút quan hệ nào. Đừng có mà đứng trước mặt ông đây tự xưng trưởng bối."
Lý luận này là Trụ Ngố học được từ Vương Khôn. Trước khi Vương Khôn tới, Trụ Ngố chưa từng ý thức được lý luận này.
Lưu Hải Trung nghe những lời này còn chưa kịp phản ứng, Dịch Trung Hải đã tức muốn chết rồi.
Là người muốn xây dựng tứ hợp viện thành viện dưỡng lão, Dịch Trung Hải mong muốn mọi người trong viện thân thiết yêu thương, coi nhau như người một nhà.
Muốn trở thành người một nhà, nhất định phải yêu cầu mọi người quên đi dòng họ. Hắn ghét nhất là dựa theo dòng họ để phân chia các gia đình.
Khi hắn lựa chọn người để dưỡng lão, Trụ Ngố lại là người không thể chấp nhận tư tưởng này nhất.
"Trụ Ngố, đừng có nói lung tung. Thiên hạ không có ai như thế cả... Mẹ nuôi của ngươi với ngươi cũng không phải cùng một họ, chẳng phải mẹ nuôi cũng là trưởng bối của ngươi sao?"
Trụ Ngố cứng họng không biết nói gì.
Bà cụ điếc thì trừng mắt lườm Dịch Trung Hải một cái. Hù dọa Trụ Ngố nàng không phản đối. Nhưng không thể dùng nàng ra hù dọa Trụ Ngố. Nàng còn phải đóng vai một bà thân hiền hòa trước mặt Trụ Ngố chứ.
Dịch Trung Hải hết cách rồi, vốn dĩ muốn nói cho Trụ Ngố rằng trên đời không có chuyện trưởng bối sai. Nhưng nghĩ lại thì bây giờ không thích hợp nói điều này. Cũng may hắn lanh trí, đẩy bà cụ điếc ra chịu tội thay.
Lưu Hải Trung dù có ngốc đến mấy cũng biết Dịch Trung Hải mong muốn Trụ Ngố dưỡng lão cho mình. Lập tức, hắn đẩy Trụ Ngố ra, kéo theo Nhị đại mụ bỏ về kết thúc trận đấu.
Trụ Ngố muốn đuổi theo, bị Dịch Trung Hải ngăn lại. Dịch Trung Hải lo lắng Trụ Ngố sẽ ra tay với Lưu Hải Trung. Nếu Trụ Ngố dám đánh Lưu Hải Trung, sau này cũng có khả năng động thủ với hắn.
Để cho Trụ Ngố hình thành thói quen đánh trưởng bối, thì hắn còn dám để cho Trụ Ngố dưỡng lão nữa hay không.
Bà cụ điếc nhìn tình hình như vậy, tiếp tục họp cũng không có ý nghĩa gì, liền muốn thuyết giáo cho mọi người một trận, rồi cho mọi người ra về. Nội dung nàng nói, chỉ là muốn sân giữa và sân sau đều phải là người một nhà, không được tố cáo nhau. Muốn tố cáo lập công, thì đi mà tố cáo người sân trước với người ngoài đi.
Câu "tố cáo người sân trước", đã khiến Diêm Phụ Quý sợ đến suýt chút nữa chui cả xuống gầm bàn.
Hắn không quan tâm tới việc giả bộ làm người nhỏ bé nữa, vội vàng đứng dậy nói: "Không nên cổ súy chuyện tố cáo nhau."
Bà cụ điếc trừng mắt liếc hắn một cái, rồi xoay người đi về nhà Dịch Trung Hải.
Nhân vật chính cũng đã đi rồi, hội nghị tự nhiên không thể tiếp tục được. Mọi người thấy được Vương Khôn và Lưu Hải Trung không nể mặt bà cụ điếc, cũng đã mãn nhãn.
Ai cũng biết náo nhiệt chưa chấm dứt, nhưng chuyện còn lại không phải chuyện bọn họ có thể tham gia vào.
Giả Trương thị trở về đến nhà, cười đắc ý: "Đáng đời, để cho cái bà già đáng chết kia đắc ý."
Tần Hoài Như bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy nữa. Bà cụ điếc mất mặt thì Trụ Ngố làm sao có công việc được."
"Con lo nhiều vậy làm gì, ngược lại thì trên bà ấy có người, chắc chắn sẽ không để Trụ Ngố không có công việc đâu."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Giả Trương thị vẫn không ngừng chửi rủa bà cụ điếc. Ở trong tứ hợp viện, nàng không có đối thủ. Chỉ có mỗi Vương Khôn và bà cụ điếc là hai người khiến nàng chịu thiệt. Ai trong hai người này mà chịu thiệt, thì nàng lại càng vui vẻ.
Ở nhà Dịch Trung Hải, mấy người đang ngồi đó. Dịch Trung Hải đang trách móc Trụ Ngố.
Nghe Trụ Ngố nói xong, hắn giận đến không nói được lời nào: "Trụ Ngố, ngươi đang nói lung tung cái gì đấy. Khi nào ta bảo ngươi từ căn tin cầm đồ ăn về."
Trụ Ngố không hiểu, nói: "Một đại gia, chẳng phải ông nói sao? Bảo tôi mang đồ ăn thừa về cho Tần tỷ mà."
Dịch Trung Hải hừ một tiếng, quyết định không để ý đến cái tên Trụ Ngố này nữa. Chủ yếu là trước mặt bà cụ điếc, hắn không có cách nào nói được.
"Ngươi cãi nhau với xưởng trưởng Dương làm gì? Sao ngươi lại tùy hứng như vậy? Mấy năm nay, ngươi bao nhiêu lần tỏ thái độ với lãnh đạo rồi? Hễ có chuyện là lại giở trò từ chức ra để uy hiếp người khác. Ngươi có biết, để có được cái công việc này cho ngươi, ta đã phải nhờ vả bao nhiêu người không?"
Trụ Ngố có chút hối hận nói: "Một đại gia, cái này không thể trách tôi được. Chỉ là lấy một ít đồ ăn thừa thôi mà, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Ông đâu có biết, xưởng trưởng Dương lại muốn tôi làm phụ bếp. Một phụ bếp thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Một tháng kiếm được chút tiền ít ỏi như vậy thì tôi còn có thể báo hiếu cho lão thái thái kiểu gì."
Trong lòng Trụ Ngố còn nói thêm một câu, còn có cả Tần tỷ nữa. Mỗi tháng đưa cho Tần tỷ hai mươi đồng cũng không đủ để Tần tỷ tiêu. Nếu hắn nhận cái mức lương đó thì không thể nào lo cho Tần Hoài Như được.
Bà cụ điếc cùng Dịch Trung Hải đồng thời nhíu mày. Hình phạt này quả thực quá nặng. Bọn họ tưởng là nhiều nhất thì phạt Trụ Ngố một tháng lương, ai ngờ lại phạt nặng đến như vậy.
Nếu Trụ Ngố nhận lương ít ỏi thế thì còn báo hiếu cho bọn họ thế nào được?
Dịch Trung Hải thì càng tức đến phát điên, đang trông chờ lương của Trụ Ngố để chăm sóc Tần Hoài Như đây, kết quả thì ngay cả mình Trụ Ngố cũng sắp không lo nổi.
"Mẹ nuôi. Không thể để Trụ Ngố bị xử phạt được. Mẹ nghĩ cách giúp Trụ Ngố đi!"
Trong lòng bà cụ điếc vô cùng bất an. Hình phạt nghiêm trọng như vậy, còn nặng hơn so với hình phạt của Dịch Trung Hải lần trước. Nếu nàng mặt dày đi cầu Dương Vạn Thanh, cũng chưa chắc đã khiến cho Dịch Trung Hải khôi phục được thân phận.
Trụ Ngố phải làm sao đây?
Trụ Ngố là người mà bọn họ đã chọn để dưỡng lão, tuyệt đối không thể để không có công ăn việc làm. Trụ Ngố mà không kiếm được tiền thì giữ lại để làm gì chứ.
Đồng thời, Trụ Ngố cũng không được rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Chỉ cần rời khỏi tầm mắt bọn họ, Trụ Ngố sẽ dễ dàng thoát khỏi tầm kiểm soát.
Điều mà bọn họ sợ nhất chính là, sẽ có ai đó xen vào chuyện của người khác giới thiệu đối tượng cho Trụ Ngố. Với cái tính khí của đàn ông nhà họ Hà, cưới vợ về nhất định sẽ bị vợ quản chặt. Nếu Trụ Ngố mà cái gì cũng nghe vợ thì bọn họ phải làm sao? Đã đầu tư nhiều công sức vào Trụ Ngố như vậy rồi, không thể để đổ sông đổ bể được!
"Trung Hải, ngày mai con mang Trụ Ngố đi tìm xưởng trưởng Dương xin lỗi. Xưởng trưởng Dương rất coi trọng con và Trụ Ngố. Nhà máy thép cũng rất cần tay nghề của Trụ Ngố. Chỉ cần Trụ Ngố nói lời mềm mỏng thì xưởng trưởng Dương sẽ không đuổi Trụ Ngố đâu."
Dịch Trung Hải không hài lòng, hắn muốn mượn cơ hội này để mời người chống lưng cho bà cụ điếc ra mặt. Biết đâu, hắn còn có thể khôi phục lại thân phận công nhân bậc tám.
"Mẹ nuôi. Xưởng trưởng Dương có thành kiến với con. Nếu không mẹ mời bạn bè của mẹ giúp một tay cho Trụ Ngố đi?"
Bà cụ điếc thẳng thừng từ chối: "Không được. Vì chút chuyện này thì không cần thiết phải nhờ đến người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận