Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 434: Tại sao thông minh (length: 8318)

Vì thèm ăn thịt, bà cụ điếc cũng liều cả mạng. Nàng nghĩ một lát, khoan hãy nói, thật để cho hắn nghĩ ra một biện pháp.
"Trung Hải, như vầy đi, đến ngày mời khách, để cho mấy bà trong viện mình ra mặt, thật sớm đi qua xếp hàng, mỗi người mua lấy mấy cân, đợi các nàng mua được, lại gộp vào chung."
Bà cụ điếc nói xong, nàng cùng Dịch Trung Hải liền nhìn Trụ ngố, xem hắn còn ý kiến phản đối không?
Lần này, Trụ ngố ha hả phá lên cười."Không phải ai cũng nói là cáo già đâu, lão thái thái, ngài còn gian hơn cả cáo già."
Lời không hay ho gì, bà cụ điếc chỉ coi tiếng xấu thành lời hay mà nghe.
Dịch Trung Hải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một biện pháp khả thi."Thúy Lan, ngươi lấy tiền ra, ta cùng Trụ ngố đi chợ đen, trước hết mua về những thứ có thể trữ."
Nói xong với một bác gái, Dịch Trung Hải không quên xin phép bà cụ điếc, "Mẹ nuôi, mẹ ăn cơm xong, để cho Thúy Lan đưa mẹ về nghỉ, con với Trụ ngố đi chợ đen."
Dịch Trung Hải yên tâm quá sớm, Trụ ngố đột nhiên nói: "Một đại gia, vẫn không thể đi được."
Lần này thật làm Dịch Trung Hải nổi giận.
Không thể mua thịt, không trữ được, hắn nhận; không thể trực tiếp đi hàng thịt mua thịt, người ta nơi đó hạn chế, hắn cũng nhận. Bây giờ đã nghĩ ra chủ ý, ngươi cũng đồng ý, lại nói ý kiến phản đối, xem ra hắn, một đại gia này, không ra gì à?
"Trụ ngố, ngươi muốn làm gì. Ta sợ dạy dỗ ngươi phải kính già yêu trẻ, sao ngươi không nhớ vậy? Trên đời này không có trưởng bối nào sai, chỉ có tiểu bối không chu toàn. Một đêm mà ngươi hát toàn bài ca ngược đời. Ngươi là đại trù sư ở xưởng cán thép, là người thân cận trong mắt xưởng trưởng, ta là công nhân mắc sai lầm. Chắc không mời nổi đại hồng nhân như ngươi đâu. Ngươi về nhà ngủ đi cho xong, một mình ta đi được chưa!"
Trụ ngố ngơ ngác, không hiểu Dịch Trung Hải sao lại nổi giận như vậy. Hắn cũng vì tốt cho Dịch Trung Hải mà thôi.
Bà cụ điếc cũng tức giận, khó khăn lắm mới để cho Dịch Trung Hải bỏ tiền, làm cho bà ăn ngon chút. Trụ ngố cái thằng nhóc chết tiệt này, hết lần này đến lần khác cản trở. Chẳng lẽ không có cách nào để bà ăn bữa ngon à?
Để cho các ngươi trong viện mở tiệc rượu, đó cũng là vì tốt cho các ngươi. Ta mà muốn nói thẳng tới Phong Trạch Viên, lầu Thái Phong, quán Ngọc Hoa, các ngươi mời nổi chắc?
"Trụ ngố, mày bị sao vậy? Sao học theo Hứa Đại Mậu, Vương Khôn, trở mặt vô ơn thế? Một đại gia đối tốt với mày bao nhiêu, sao mày toàn chọc hắn giận vậy? Mau mau xin lỗi một đại gia mày đi."
Trụ ngố càng ngơ ngác hơn, làm sao lại chọc giận một đại gia chứ. Không nghĩ ra thì thôi, thân nãi nãi và cha nuôi nói hắn sai, nghĩa là sai, không sai thì cũng là một loại sai.
"Một đại gia, ngài đừng giận con. Con ghét nhất Hứa Đại Mậu và Vương Khôn, không đời nào con học theo bọn hắn."
Thấy Trụ ngố xin lỗi, bà cụ điếc liền nói với Dịch Trung Hải: "Trung Hải, Trụ ngố tính nó vậy, con đừng so đo với nó."
Lúc này Dịch Trung Hải tỉnh táo lại, biết không thể ép Trụ ngố quá. Ép Trụ ngố quá, hắn còn phải nghĩ cách dỗ Trụ ngố.
"Thôi được rồi, ta không tính toán với nó. Trụ ngố, ngươi nói đi, rốt cuộc vì sao lại không được?"
Trụ ngố ngơ ngác một hồi, đem những gì muốn nói đều quên hết, nghĩ một lát cũng không nhớ ra.
Dịch Trung Hải quở trách Trụ ngố, "Ngươi đó, đừng giật mình hét to như vậy, ai thèm gả cho ngươi nha. Thôi, đi với ta chợ đen đi! Thúy Lan, chuẩn bị quần áo cho ta."
Trụ ngố vỗ đùi một cái, làm Dịch Trung Hải giật cả mình, thấy mặt Dịch Trung Hải vừa đen lại, Trụ ngố vội nói ra những gì định nói, tránh cho lát nữa lại quên.
"Một đại gia, bây giờ không đi được. Hứa Đại Mậu và Vương Khôn đang ở tiền viện uống rượu, để hai người đó thấy, thì chúng ta phiền phức to. Với tính của hai người đó, vạn nhất đi tố giác, thì hai chúng ta sẽ ăn đủ."
Dịch Trung Hải giận dữ nói: "Bọn họ dám, chuyện trong viện, không có ba đại gia chúng ta đồng ý, ai dám báo công an. Chúng nó có còn muốn ở trong viện nữa không."
Lần này Trụ ngố sợ chọc giận Dịch Trung Hải, nên không nói nữa. Nhưng qua ánh mắt của hắn vẫn có thể thấy, hắn không hề tin những lời đó. Hứa Đại Mậu thì chưa nói, Vương Khôn chắc chắn không nghe bọn họ.
Lần trước Dịch Trung Hải tố cáo Vương Khôn đầu cơ trục lợi, lần này nói không chừng Vương Khôn trả thù bọn họ.
Bà cụ điếc hiểu nỗi lo của Trụ ngố, thấy sắc mặt khó xử của Dịch Trung Hải, liền nói: "Trung Hải, trong viện mình có kẻ tiểu nhân, con đừng sơ suất, mắc bẫy chúng nó. Chờ chúng nó ngủ say rồi, con với Trụ ngố lại đi."
"Con người con tốt, không hiểu mưu hại người khác. Nhưng lòng phòng bị không thể thiếu. Hứa Đại Mậu với Vương Khôn, đặt vào hai mươi năm trước, nhất định là tay sai Hán gian. Không thể để cho bọn nó bắt được điểm yếu."
Trụ ngố thấy bà cụ điếc lên tiếng, liền khuyên theo: "Một đại gia, ngài nghe lão thái thái đi. Con nghe nói, hôm đi săn, Hứa Đại Mậu để xem bọn con cười nhạo, nên cả ngày không đi đâu hết. Lần này mà để hắn phát hiện, thì chúng ta thật sự phiền đó."
Dịch Trung Hải có bậc thang xuống rồi, liền thuận theo."Trong viện chúng ta sao lại có hai tên phá đám này vào ở chứ!"
Trụ ngố vỗ ngực đảm bảo, "Một đại gia, đối phó Vương Khôn thì khó, đối phó Hứa Đại Mậu thì không khó. Chỉ cần chúng ta tìm một cơ hội là có thể dạy dỗ hắn một trận."
Dịch Trung Hải gật đầu, "Trụ ngố, khi dạy dỗ Hứa Đại Mậu, nói với ta một tiếng."
Trụ ngố có chút không vui. Nghĩ Dịch Trung Hải muốn nói giúp cho Hứa Đại Mậu. Mấy lần trước dạy dỗ Hứa Đại Mậu, toàn bị cắt ngang khi hắn đang hăng say."Một đại gia, ngài cũng đừng theo làm gì! Ngài mà đi theo, chỉ biết nói đỡ cho Hứa Đại Mậu."
Dịch Trung Hải đương nhiên sẽ không nói rằng hắn muốn đi xem trò vui, mà nói: "Trụ ngố, ta cũng vì tốt cho ngươi thôi. Ta sợ Hứa Đại Mậu báo công an, ta phải đi làm chứng nhân cho ngươi."
Bà cụ điếc hiểu rõ tâm tư của con trai nuôi mình, liền nói: "Trung Hải, con bảo đảm với mẹ, không được mềm lòng, làm kẻ tốt bụng."
Dịch Trung Hải hiểu, bà cụ điếc đang giúp hắn tẩy trắng, giữ vững vị trí cao thượng trong lòng Trụ ngố."Lão thái thái, con hứa với mẹ, tuyệt đối không làm kẻ tốt bụng."
~~ Trụ ngố nghe Dịch Trung Hải đảm bảo, lúc này mới đáp ứng yêu cầu của Dịch Trung Hải, trong lòng bắt đầu tính toán làm sao dạy dỗ Hứa Đại Mậu.
Dịch Trung Hải xem Trụ ngố suy nghĩ sâu xa, luôn thấy hơi bất an. Trụ ngố đúng là một kẻ không có đầu óc, hễ có thể động tay là không cần động não. Tình hình chợ đen, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ lắm, tuyệt đối không tin là Trụ ngố có thể hiểu được.
"Trụ ngố, ta hỏi ngươi, sao ngươi nghĩ ra nhiều như vậy?"
Bà cụ điếc và một bác gái cùng nhau ngẩng đầu nhìn Trụ ngố, họ cũng tò mò về chuyện này. Trụ ngố là người mà bọn họ chọn làm công cụ dưỡng lão, cái công cụ này không cần quá thông minh, chỉ cần nghe lời là được. Bình thường Trụ ngố cũng rất phù hợp với yêu cầu của họ.
Tối nay Trụ ngố, lại làm cho các nàng mở mang tầm mắt. Các nàng cần hiểu rõ nguyên nhân bên trong, như vậy sau này mới không lơ là việc tẩy não Trụ ngố.
Trụ ngố ngốc nghếch cười nói: "Những cái khác con không rành, nhưng nấu ăn lại là bản lĩnh gia truyền của con. Những việc liên quan đến nấu ăn, không ai sánh được con."
Ba người Dịch Trung Hải cùng thở phào nhẹ nhõm, không phải là Trụ ngố bỗng nhiên thông minh, mà là vừa hay đã hỏi đến lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.
Vậy thì tốt rồi.
Một Trụ ngố ngây ngốc, mới phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Trụ ngố mà trở nên thông minh, thì bọn họ còn phải tìm cách qua mặt Trụ ngố.
Bà cụ điếc và Dịch Trung Hải nhìn nhau một cái, cùng quyết định phải mở cho Trụ ngố một lớp học thêm lừa gạt. Nhất định phải để cho hắn luôn mơ mơ màng màng.
Trụ ngố không biết, mình đã gây ra sự đề phòng của bà cụ điếc và Dịch Trung Hải, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện nấu nướng.
437.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận