Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 949: Không có bàn xong xuôi (length: 8620)

Hai ngày nay, Lưu Hải Trung tìm Dịch Trung Hải gây chuyện, cả phân xưởng đều thấy, Quách râu quặp không thể không tin lời Tần Hoài Như nói.
Đối với đề nghị của Tần Hoài Như, hắn thực sự rất động lòng. Đúng như Tần Hoài Như nói, Lý Hoài Đức sớm muộn cũng muốn đổi Liễu chủ nhiệm đi, thay vì để người khác lên, chi bằng hắn leo lên vị trí đó.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta?"
Tần Hoài Như thấy Quách râu quặp đã cắn câu, trong lòng liền nở nụ cười: "Đương nhiên rồi. Ta với Lưu Hải Trung ở cùng một viện. Biết hắn đã leo lên chức của Lý chủ nhiệm như thế nào. Nhưng mà, tại sao ta phải giúp ngươi?"
Vì sao ư, đương nhiên là vì tiền.
Điểm này, Quách râu quặp rất rõ. Tần Hoài Như có thể vì mấy cái bánh bao mà theo chân bọn họ làm ăn, chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ không không có yêu cầu.
"Vậy ngươi nói thử xem, ngươi muốn bao nhiêu?"
Tần Hoài Như cảm thấy, lũ liếm cẩu đều giống nhau, đều là mặc cho nàng tùy ý ra giá. Nàng liền không tự chủ đem cách đối phó Dịch Trung Hải trước đây, dùng lên người Quách râu quặp.
"Ta giúp ngươi lớn như vậy, ngươi ít nhiều cũng nên cám ơn ta đi! Ta cũng không cần nhiều. Một ngàn đồng, ta giúp ngươi liên hệ với Lý chủ nhiệm."
Quách râu quặp tức giận đến bật cười, đẩy Tần Hoài Như ra: "Ngươi coi ta là thằng ngốc hả? Văn phòng của Lý chủ nhiệm ở đâu, chẳng lẽ ta không biết, còn cần ngươi liên hệ? Nếu ngươi có thể trực tiếp bổ nhiệm ta làm chủ nhiệm phân xưởng, thì cho ngươi luôn. Ngươi không làm được gì cả, lại dám đòi nhiều như vậy. Ai cho ngươi can đảm vậy hả?"
Tần Hoài Như cũng ngơ ngác, cái chiêu này đối phó Dịch Trung Hải với Trụ ngố, vốn là vô cùng hiệu quả, thế nào ở chỗ Quách râu quặp lại không có tác dụng.
"Ngươi biết văn phòng của Lý chủ nhiệm thì ngươi đi đi. Ta ngược lại muốn xem xem Lý chủ nhiệm có cho ngươi làm chủ nhiệm phân xưởng không."
Quách râu quặp đương nhiên không nắm chắc, nhưng mà dù không làm được chủ nhiệm phân xưởng, hắn cũng không thể cho Tần Hoài Như một ngàn đồng được. Không nói đến việc hắn có muốn hay không, chỉ riêng chuyện có muốn, hắn cũng không có đủ tiền.
Cho Tần Hoài Như một ngàn đã vậy, cho Lý Hoài Đức lẽ nào lại ít hơn sao? Hắn có bán hết cả nhà, cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
"Ta không phải cái lão cẩu Dịch Trung Hải, ngươi đi tìm hắn đi!"
Tần Hoài Như thầm nghĩ, nếu Dịch Trung Hải làm được, thì ta còn tìm ngươi làm gì. Nàng không từ bỏ ý định, bắt đầu khuyên Quách râu quặp: "Ngươi có ngốc không vậy, ngươi làm chủ nhiệm phân xưởng thì không kiếm được lợi lộc gì chắc. Còn so đo vài đồng tiền này làm gì?"
Quách râu quặp phản bác: "Ngươi mới ngốc ấy. Ta dù có làm chủ nhiệm phân xưởng, lương cũng chỉ tăng được có vài đồng. Một ngàn đồng, không biết bao nhiêu năm mới kiếm lại được. Hơn nữa, ngươi chỉ giúp ta liên hệ một chút với Lý chủ nhiệm, mà đã mở miệng đòi một ngàn. Ngươi nói ta phải cho Lý chủ nhiệm bao nhiêu, mười ngàn hay hai mươi ngàn? Cả đời này ta cũng không kiếm được nhiều tiền như thế."
Nghe Quách râu quặp nói vậy, Tần Hoài Như mới biết mình đã bỏ qua một vấn đề. Nàng cùng lắm chỉ là một người trung gian, người giao dịch thực sự là Quách râu quặp và Lý Hoài Đức. Điều này không giống với chuyện của nàng và Dịch Trung Hải.
Tần Hoài Như có chút mất mát, vị thế không giống nhau, tiền khẳng định cũng không giống nhau, cảm giác trong nháy mắt mất mát quá nhiều, giống như lần trước bị trộm tiền vậy.
"Ngươi đừng có tức giận. Ta có quyền hét giá trên trời, thì ngươi cũng có quyền trả giá tại chỗ chứ. Một ngàn đồng không được thì ta bớt cho ngươi một chút được chưa! Ngươi thực sự biết văn phòng của Lý chủ nhiệm, nhưng Lý chủ nhiệm tin tưởng ngươi có bao nhiêu? Đừng quên, ngươi với Liễu chủ nhiệm là sư huynh đệ, trong mắt Lý chủ nhiệm, hai người các ngươi là một phe."
Quách râu quặp biết lời Tần Hoài Như có lý, thời này, quan hệ thầy trò rất bền chặt, gần như là cha con. Hắn và Liễu chủ nhiệm có chút ân oán, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn là người một nhà.
"Nếu ngươi có thể giúp ta liên hệ với Lý chủ nhiệm, ta có thể cho ngươi mười đồng tiền phí môi giới."
"Mười đồng tiền?" Tần Hoài Như tức giận hét lên, con số này quá khác so với kỳ vọng của nàng: "Quách râu quặp, ngươi cũng quá đáng lắm rồi. Ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy, mà ngươi chỉ trả mười đồng tiền. Ngươi thấy hợp lý à?"
Quách râu quặp có chút cười xấu hổ: "Ta cho ngươi tối đa là năm mươi. Dù sao thì Lý chủ nhiệm mới là đầu mối lớn. Bất quá, nếu ta lên được chủ nhiệm phân xưởng, ta có thể sắp xếp cho ngươi công việc thoải mái nhất, ngươi có đến trễ về sớm cũng không bị trừ lương."
Tần Hoài Như đương nhiên không hài lòng: "Vậy cũng không được. Năm mươi đồng, ngươi đuổi ăn mày đấy à? Nể tình hai chúng ta quen biết, ta cũng không đòi nhiều, năm trăm đồng."
Lần này thì đến lượt Quách râu quặp hét lên: "Ngươi cũng quá tham rồi đấy. Ta tìm người khác chắc gì đã cần nhiều tiền như vậy. Thôi vậy đi, hai người mình cứ tiếp tục buổi trưa làm ăn thôi."
Nói rồi Quách râu quặp không để cho Tần Hoài Như cơ hội phản kháng, trực tiếp xông đến.
Xong chuyện, Quách râu quặp có chút không hài lòng: "Ngươi theo Trụ ngố ngủ nhiều hay sao mà lỏng lẻo vậy, hay là ngủ nhiều với cái lão già Dịch Trung Hải rồi."
Tần Hoài Như tức giận đến hung hăng véo Quách râu quặp. Nàng còn chưa kịp chê Quách râu quặp thua xa Lý Hoài Đức đâu, người này còn dám chê nàng.
So với sự dũng mãnh của Lý Hoài Đức, Quách râu quặp cứ như tiểu Bát Thái. Nàng mới bắt đầu có cảm giác một chút thì người này đã xong việc.
"Sao ngươi không nói là đồ chơi của ngươi vô dụng ấy. Có phải là lúc đưa lương, vợ của ngươi muốn nhiều quá không."
Bị phụ nữ chê, mặt Quách râu quặp có chút khó coi, gượng gạo nói: "Trước kia ta rất lợi hại, ngươi không phải là không rõ ràng. Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi. Thôi được rồi, thời gian không còn sớm, nên đi làm."
Tần Hoài Như cũng biết nên đi làm, bắt đầu mặc quần áo: "Đúng rồi, chuyện ta nói, ngươi nghĩ cho kỹ đấy. Qua cái thôn này là không có cái tiệm này đâu. Chủ nhiệm phân xưởng, so với công nhân bậc tám còn oai phong hơn nhiều."
Quách râu quặp mặc quần áo xong, quay lại nhìn nàng: "Ngươi cũng suy nghĩ cho kỹ đấy. Đừng có quá tham lam. Với điều kiện của ngươi, ngoài Trụ ngố và Dịch Trung Hải ra, không ai chấp nhận ngươi đâu. Không tin, ngươi có thể hỏi thử xem những người khác ở trong phân xưởng xem."
Cuối cùng hai người vẫn không thương lượng xong, tách ra rời khỏi chỗ hẹn.
~~ Dịch Trung Hải thấy Tần Hoài Như sau khi ăn cơm không quay lại, liền cho rằng nàng đã đến văn phòng Lý Hoài Đức. Hắn muốn mau chóng đến xem tình hình, nhưng lại không dám. Để Lý Hoài Đức biết được thì hắn chắc chắn không chịu nổi.
Về việc tố cáo chuyện uy hiếp Lý Hoài Đức, Dịch Trung Hải không có ngu như vậy. Ở văn phòng có người trợ giúp, căn bản hắn không có khả năng leo lên được.
Chuyện này cũng không thể làm lớn chuyện. Hắn đã đặt cược tuổi già của mình vào Tần Hoài Như, làm lớn chuyện, Tần Hoài Như không thể nào sống tốt, kế hoạch dưỡng lão của hắn cũng không thể thực hiện được.
Đợi đến khi Tần Hoài Như trở lại, Dịch Trung Hải liếc mắt liền thấy được ánh xuân trong mắt nàng, điều này càng làm cho hắn thêm khẳng định.
Để xác nhận, Dịch Trung Hải cố ý đi đến cạnh Tần Hoài Như để ngửi một cái. Kết quả tự nhiên không cần phải nói, đến gần thân thể Tần Hoài Như, có thể ngửi thấy mùi vị sau khi làm việc.
"Hoài Như, giữa trưa ngươi đã đi đâu?"
Tần Hoài Như không biết Dịch Trung Hải đã phát hiện ra, vẫn ra vẻ không có gì xảy ra: "Không có gì. Tại Quách râu quặp cứ quấn lấy ta, ta không muốn để ý đến hắn nên trốn đi một chỗ."
Ấn tượng ban đầu của Dịch Trung Hải là Lý Hoài Đức, không hề nghi ngờ Quách râu quặp, cũng không vạch trần Tần Hoài Như: "Ngươi nên nói với ta một tiếng."
Tần Hoài Như đương nhiên sẽ không nói, vội vàng chuyển chủ đề: "Một đại gia, con tính tan ca đi đón Bổng Ngạnh. Nhưng con là thân con gái, một mình không làm xuể Bổng Ngạnh, không biết ông có thể cùng con đi không."
Dịch Trung Hải lo lắng Tần Hoài Như để hắn ra tiền thuốc thang, nhưng lại không thể từ chối. Làm ơn với Bổng Ngạnh, cũng là việc hắn cần phải làm: "Vậy được thôi, ta gọi Trụ ngố, chúng ta cùng đi đón Bổng Ngạnh về nhà."
Đối với chuyện này, Tần Hoài Như sớm đã dự liệu được. Dịch Trung Hải nhất định sẽ gọi thêm Trụ ngố. Chỉ tiếc là, hai người đàn ông này đều nghèo rớt mồng tơi, không có khả năng bỏ tiền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận