Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 118: Ngăn trở Trụ ngố (length: 8274)

Diêm Phụ Quý ngăn Trụ ngố đang định đi về phía hậu viện lại, chỉ nhà Vương Khôn nói: "Hứa Đại Mậu ở nhà hắn đấy."
Trụ ngố quay đầu nhìn về phía nhà Vương Khôn, sau đó lập tức đi qua. "Hứa Đại Mậu, cháu trai nhà ngươi, cút ra đây cho ta. Đừng tưởng rằng ngươi chạy nhanh thì ta không có cách đối phó với ngươi. Bây giờ bị ta chặn trong phòng, ta xem ngươi chạy trốn đi đâu."
Hứa Đại Mậu nghe thấy tiếng của Trụ ngố, nhất thời sợ hết hồn. Hắn rất ghét Dịch Trung Hải, vì Dịch Trung Hải luôn bênh vực, hướng về phía Trụ ngố. Nhưng Dịch Trung Hải ở trong viện, vì nể mặt nên cũng sẽ không để cho Trụ ngố quá mức càn rỡ.
Bây giờ ông ta không có ở trong viện, còn có ai có thể ngăn được Trụ ngố?
Bà cụ điếc thì ngược lại có thể ngăn được, nhưng bà ta cái gì cũng không quan tâm, thậm chí mong cho mình bị đánh chết đi. Còn có Tần Hoài Như, nhưng con mụ này là kẻ có lòng dạ đen tối, muốn nhờ nàng mở miệng thì tuyệt đối phải tốn một cái giá rất lớn. Một khi để cho nàng ta tìm được cơ hội phát tài thì còn chẳng ngày nào cổ động Trụ ngố đối với mình động thủ.
Vương Khôn nghĩ một chút, đây cũng là một cơ hội tốt, để cho Hứa Đại Mậu biết chỗ tốt của việc liên kết với mình. Không nói gì khác, xem Trụ ngố kìa, nếu không để cho hắn ra tay, đây chẳng phải là chuyện đơn giản sao.
Vương Khôn từ trong nhà đi ra, ngăn Trụ ngố lại. "Hứa Đại Mậu bây giờ đang là khách ở nhà ta, Hà Vũ Trụ, ngươi hãy thành thật một chút, đừng có gây chuyện. Nếu không thì đừng trách ta ra tay với ngươi."
Trụ ngố thấy Vương Khôn không ngờ lại đứng ra bênh vực cho Hứa Đại Mậu, nhất thời trong lòng giận dữ, hận không thể lập tức ra tay. Nhưng nghĩ đến năng lực của Vương Khôn, hắn lại không dám tùy tiện ra tay.
"Ngươi muốn đứng ra bênh Hứa Đại Mậu à? Ngươi có biết hay không, tên kia đã làm gì? Hắn ở trong xưởng bôi nhọ danh tiếng của Tần tỷ."
"Hà Vũ Trụ, những lời Hứa Đại Mậu nói đó, ta cũng đã nghe rồi. Ngươi nói xem, có lời nào mà hắn nói không phải là sự thật? Ngươi ở trong xưởng động thủ với hắn, lúc đó ta không có quản ngươi. Ngươi lại đánh đến nhà ta, nếu ta còn không quan tâm thì thực sự không nói nổi."
Hà Vũ Trụ chỉ vào Vương Khôn, giận đến mức không nói nên lời.
Tần Hoài Như đang giặt quần áo ở sân giữa, đợi cơm hộp của Trụ ngố. Đột nhiên nghe thấy Trụ ngố ở sân trước lớn tiếng la hét, lập tức liền không bình tĩnh được. Trong tay Trụ ngố vẫn còn đang cầm cơm hộp của nhà nàng, ngàn vạn lần không thể vì đánh nhau mà làm hỏng mất.
"Trụ ngố, ngươi làm gì vậy, sao còn chưa về nhà."
Tần Hoài Như vừa gọi một tiếng Trụ ngố, coi như là giải vây cho cả Trụ ngố và Vương Khôn. Vương Khôn cũng không thể thật sự vì Hứa Đại Mậu mà đánh cho Trụ ngố một trận, còn Trụ ngố thì, đánh không lại Vương Khôn, cũng không dám tùy tiện ra tay.
"Tần tỷ, ta lập tức về ngay." Trụ ngố trước hết quay đầu lại đáp với Tần Hoài Như một tiếng, sau đó lại quay đầu hướng về phía Vương Khôn nói: "Ngươi muốn che chở Hứa Đại Mậu đúng không. Ta nói cho ngươi biết, Hứa Đại Mậu không trốn thoát được đâu. Ta không tin là hắn có thể ngày ngày trốn trong phòng ngươi được. Hứa Đại Mậu, chúng ta cứ chờ xem, cứ chờ xem."
Nói xong lời hăm dọa, Trụ ngố liền lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười, hướng về phía Tần Hoài Như đi tới.
Hứa Đại Mậu từ trong nhà thấy Trụ ngố rời đi, nhất thời liền đổi sắc mặt."Đó là ta không muốn so đo với Trụ ngố đấy thôi."
Lâu Hiểu Nga bĩu môi, "Đánh không lại thì là đánh không lại, ngươi khoác lác cái gì chứ. Có muốn hay không ta gọi Trụ ngố quay trở lại, để cho ngươi cùng hắn so tài một chút."
Hứa Đại Mậu ngẩng đầu trừng Lâu Hiểu Nga, "Ngươi thật là. Tiểu Khôn, ta đã nói với ngươi rồi, sau này tìm vợ nhất định phải tìm người tốt nhé. Đừng có như Lâu Hiểu Nga, không biết làm việc nhà thì thôi đi, cùi chỏ còn cứ luôn chĩa ra ngoài."
Lâu Hiểu Nga hận không thể cắn chết cái tên khốn Hứa Đại Mậu này, ngày nào cũng vạch khuyết điểm của nàng, làm hại nàng mất mặt trước mặt Vương Khôn.
"Hứa Đại Mậu, đồ khốn kiếp."
Vương Khôn vội vàng tiến lên ngăn lại, không cho bọn họ cãi nhau. Tốn hết công sức lớn mới khiến cho hai người bọn họ câm miệng lại.
Thấy thế, Vương Khôn cũng mặc kệ bọn họ, lại bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Trụ ngố bên này, trở lại sân giữa lại cùng Tần Hoài Như oán giận một lúc, hộp cơm cũng đã đến trong tay Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như vừa cầm hộp cơm lên, lập tức liền đổi sắc mặt."Trụ ngố, hộp cơm sao lại rỗng không vậy?"
Trụ ngố gãi đầu, "Tần tỷ, buổi trưa ta vì hả giận cho chị nên đã đi dạy dỗ Hứa Đại Mậu rồi. Lúc trở về thì đã không còn đồ ăn thừa nữa."
Sau khi làm xong cơm thì bình thường Trụ ngố sẽ múc cho mình một phần cơm trước, sau đó thì các công nhân mới có thể ăn. Hôm nay hắn cũng đã múc cho mình một phần cơm. Nhưng tối hôm qua thì chưa có ăn cơm, còn phải đi đuổi theo Hứa Đại Mậu, lại tốn quá nhiều sức, nên phần cơm đó còn không đủ để hắn ăn.
Đến khi ăn xong thì cả nồi chén đều đã được rửa sạch sẽ, tự nhiên là không còn sót lại chút gì.
Việc Trụ ngố ăn một mình, đó chỉ là chuyện đãi ngộ lãnh đạo. Còn mấy món lẩu thập cẩm bình thường, hắn không dám và cũng không có cách nào mà ăn một mình cả.
Tần Hoài Như tức nghẹn, cái tên Trụ ngố này sao cứ không bắt được trọng điểm vậy. Việc dạy dỗ Hứa Đại Mậu chỉ là thứ yếu thôi, còn việc mang đồ về nhà mới là quan trọng nhất.
"Trụ ngố này, ngươi bảo ta phải nói thế nào cho phải. Nhà ta mấy ngày nay ăn uống không được tốt, đều trông chờ vào đồ ăn thừa của ngươi để cho bọn trẻ thêm chút dầu mỡ đó. Ngươi đi dạy dỗ Hứa Đại Mậu sao lại mất nhiều thời gian đến thế?"
Trụ ngố vô cùng khó hiểu nói: "Ta cũng thấy bực bội lắm chứ. Hứa Đại Mậu còn chiếu phim là đã trở lại, mấy ngày liền cũng không còn khí lực rồi. Ai mà có thể ngờ được hắn lại có thể chạy nhanh như vậy chứ, ta cũng đuổi không kịp hắn. Tần tỷ, chị không biết đấy thôi, ta đã đuổi theo đến tận cổng Đông Trực, lại để cho thằng cháu trai đó chạy thoát mất."
Tần Hoài Như còn đang muốn an ủi Trụ ngố một chút, liền nghe thấy trong phòng Giả Trương thị cất giọng: "Tần Hoài Như, ngươi chạy đi đâu chết rồi mà giờ còn chưa về nấu cơm hả. Ngươi định bỏ đói ta với Bổng Ngạnh hay sao?"
Tần Hoài Như hết cách rồi, nàng nếu không nhanh về nhà, Giả Trương thị lại chỉ làm to chuyện lên. Mà Dịch Trung Hải lại chưa trở về, thực sự không thích hợp mà làm ầm ĩ chuyện lên.
"Trụ ngố, bà ta gọi ta rồi, ta phải mau về nhà, ngươi cũng về nhà ăn cơm đi."
Không đợi Trụ ngố nói gì, Tần Hoài Như liền đem hộp cơm nhét lại vào tay Trụ ngố, không một chút lưu luyến mà đi về nhà Giả gia.
Trụ ngố chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Tần Hoài Như. Ta về nhà thì có cơm gì để ăn chứ, trong nhà mà có chuột đến thì cũng muốn khóc rồi.
Hết cách, Trụ ngố cũng không dám tùy tiện trêu vào Giả Trương thị, nhìn hộp cơm rỗng trong tay một cái, chỉ có thể về nhà uống chút nước lạnh cho đầy cái bụng.
Trong nhà Giả gia, thấy Tần Hoài Như tay không mà về, mặt bà ta lập tức không vui."Hộp cơm đâu, có phải là không nỡ để cho Trụ ngố bị đói, nên không mang về đấy không? Hắn mà ăn thì nhà chúng ta lấy gì mà ăn chứ."
Tần Hoài Như sợ Trụ ngố nghe thấy nên nhỏ giọng giải thích sự tình."Mẹ, Trụ ngố cái gì cũng không có mang về, nhà ta cứ tùy tiện ăn gì đi. Một đại gia có lẽ là cũng sắp về rồi đấy."
Giả Trương thị bĩu môi, "Thật là vô dụng, ngay cả Hứa Đại Mậu cũng không đuổi kịp, còn dám xưng là chiến thần của tứ hợp viện. Ta thấy chỉ là một tên phế vật thôi. Ngươi cũng đừng có hy vọng gì ở Dịch Trung Hải nữa."
Tần Hoài Như trố mắt ra, làm sao mà từ một công nhân bậc tám một đại gia mà liền biến thành thế này? "Mẹ, mẹ nghe ai nói thế?"
"Ở trong viện mọi người đều nói thế cả. Dịch Trung Hải bị nhốt đến bây giờ còn chưa thả ra."
"Không phải nói một đại gia chỉ bị giữ lại ba ngày thôi sao? Hôm nay lẽ ra phải được thả ra chứ?"
Giả Trương thị có vẻ hả hê nói: "Nếu mà muốn thả ra thì người ta còn nói vậy sao? Ngươi về trong viện thì có thấy ông ta đâu chứ!"
Tần Hoài Như lúc này mới nhận ra có điểm không bình thường. Mỗi lần bản thân mình ở trong viện giặt quần áo thì Dịch Trung Hải liền xuất hiện ở cửa. Mà hôm nay nàng giặt một hồi rồi, Dịch Trung Hải lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu.
"Có phải có hiểu lầm gì đó không vậy?"
Giả Trương thị lắc đầu, "Không biết nữa. Dịch Trung Hải nhìn qua không phải là người tốt lành gì, bị tóm thì cũng không có gì đáng oán. Trong nhà nhiều tiền như thế mà không giúp nhà ta một chút nào, làm cái gì mà có hai đứa ngốc ngày ngày mang đồ ăn thừa về, thì được cái gì. Mà mấy cái đã hứa với nhà chúng ta thì cũng chưa thấy. Còn hại ta tổn thất thêm mấy trăm đồng nữa."
Dịch Trung Hải không trở về, bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần thì liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận