Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1055: Xem cuộc vui (length: 8613)

Dịch Trung Hải thấy Trụ Ngố không ấn bài ra bài, nhất thời giận sôi máu. Hắn rất rõ ràng, ở trung viện cùng hậu viện, hắn đều có thể chiếm được thế thượng phong, chỉ duy nhất ở trước viện, trong nhà Vương Khôn, hắn không có cách nào chiếm thế thượng phong.
Muốn thu phục Trụ Ngố, thì không thể để Trụ Ngố ở trước viện lảng vảng.
Bàn tay của Vương Khôn không phải để trưng.
Ở thời điểm này, việc bắt cóc đạo đức của hắn không dễ dùng. Bị đánh, cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, không có cơ hội trả thù lại.
Cho dù bị đánh, có thể kích thích lòng đồng cảm của Trụ Ngố, nhưng hắn tuyệt đối không muốn mạo hiểm bản thân.
Kế sách hiện tại, chỉ có thể là trước khi Trụ Ngố vào nhà Vương Khôn, ngăn chặn Trụ Ngố lại.
"Trụ Ngố, ngươi đứng lại đó cho ta."
Trụ Ngố học cách Vương Khôn đối phó Dịch Trung Hải, đối Dịch Trung Hải rống giận, bịt tai không nghe.
Dịch Trung Hải vô cùng tức giận, nhanh chân hướng Trụ Ngố đi tới, đưa tay ngăn cản hắn.
Lần này Trụ Ngố không thể trốn tránh.
Mặc dù học cách Vương Khôn đối phó Dịch Trung Hải, có thể giảm bớt chút phiền toái, nhưng tình huống của Vương Khôn và Trụ Ngố khác nhau.
Vương Khôn dám ra tay với Dịch Trung Hải, Trụ Ngố không dám.
Dịch Trung Hải hận Vương Khôn không thể loại bỏ cho hả giận, còn đối với Trụ Ngố mang theo tâm tư lợi dụng.
Vương Khôn không để ý tới hắn, hắn có thể coi như không thấy, ẩn nhẫn chờ thời cơ trả thù Vương Khôn.
Nhưng Trụ Ngố thì không được, hắn không thể để Trụ Ngố có bất kỳ một cơ hội nào thoát khỏi sự khống chế.
Cho dù Trụ Ngố động tay với hắn, hắn cũng không thể bỏ qua Trụ Ngố.
Trụ Ngố hết cách rồi, chỉ có thể hét vào mặt Dịch Trung Hải: "Ngươi làm gì, ta đã nói rồi, ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ."
Dịch Trung Hải mang vẻ mặt tức giận, nhưng vẫn cố nói chuyện hết sức ôn hòa, chỉ có giọng điệu là không ổn. Nhìn là biết đang kìm nén cơn giận trong lòng.
"Ta làm gì, ta là vì tốt cho ngươi. Ngươi cả ngày không đi làm, lão Lưu đã lên tiếng, ngày mai phải giáo huấn ngươi cho ra trò.
Ngươi nghe lời ta, ta dẫn ngươi đi tìm lão Lưu cầu xin, để ông ấy bỏ qua cho ngươi."
Trụ Ngố hất tay Dịch Trung Hải ra: "Không cần, ông ấy muốn phạt thì cứ phạt."
Tần Hoài Như nhân cơ hội đi tới, hướng Trụ Ngố lại là một trận giáo huấn: "Trụ Ngố, sao ngươi không hiểu tấm lòng tốt của một đại gia. Chỗ chúng ta công xưởng bị công nhân kỷ luật đội xử phạt còn thiếu người sao? Bọn họ mà vào tay công nhân kỷ luật đội, không thiếu bị lột một lớp da."
Thật vừa vặn chuyện đời cũng hay dồn vào một chỗ.
Lưu Hải Trung lúc này cũng đã trở lại tứ hợp viện, nghe được Tần Hoài Như nói.
Trong lòng hắn thật sự không muốn bỏ qua cho Trụ Ngố và Hứa Đại Mậu, nhưng nghĩ đến việc hai người có thể mời Lý Hoài Đức ăn cơm, chắc có giao tình với Lý Hoài Đức. Chưa rõ ràng mọi chuyện, hắn không dám ra tay với hai người.
"Tần Hoài Như, ngươi đừng có nói lung tung. Ta nói phải xử phạt Trụ Ngố là lúc chưa biết cậu ấy đã về căng tin. Bây giờ ta đã biết, cậu ấy ở căng tin bận rộn cả ngày, đương nhiên sẽ không xử phạt cậu ấy nữa.
Còn nữa, Trụ Ngố từ hôm nay trở đi sẽ trở về căng tin làm việc."
Tần Hoài Như mặt đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ sao mình đen đủi thế. Lưu Hải Trung không đến sớm không đến muộn, lại về đúng lúc này.
Dù nàng có Lý Hoài Đức làm chỗ dựa, không quá sợ Lưu Hải Trung, nhưng mối quan hệ với Lý Hoài Đức không thể để người khác biết được.
Hết cách rồi, nàng chỉ có thể xin lỗi Lưu Hải Trung: "Đội trưởng Lưu, thật xin lỗi, tôi không rõ tình hình."
Lưu Hải Trung nhìn trước cửa nhà Vương Khôn vài lần, hừ lạnh một tiếng, rồi về nhà.
Vốn nghĩ sau khi làm quan, muốn gì được nấy. Ai ngờ, chỉ riêng trong tứ hợp viện đã có quá nhiều người không thể đụng vào. Mà mấy người này lại còn tụ tập lại với nhau.
Thấy Lưu Hải Trung rời đi, Dịch Trung Hải vô cùng thất vọng. Hắn không dám đối đầu với Vương Khôn, còn muốn kích động Lưu Hải Trung ra mặt.
Trụ Ngố cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn bây giờ chỉ hy vọng tránh xa Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như: "Có nghe thấy không, đội trưởng Lưu không có ý định xử phạt tôi, không cần các người cầu xin. Không phải tôi khinh thường các người, các người ở trước mặt đội trưởng Lưu cũng không có chút mặt mũi nào."
Bề ngoài thì có vẻ Trụ Ngố nói là Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như sĩ diện hão. Thực tế thì hắn nói đúng ý đó, chỉ có điều trong đó còn có hàm ý khác.
Hắn còn ngầm chỉ trích Lưu Hải Trung tàn nhẫn vô tình, không nể mặt ai.
Lưu Hải Trung làm đội trưởng đội công nhân kỷ luật, một mình hắn oai phong trong cả tứ hợp viện, lại còn dẫn người ngoài tới ức hiếp người trong viện. Người bị hắn xử phạt trong viện không phải là ít.
Có người nghe hiểu, thì che miệng cười trộm, người không hiểu thì thôi, không ai dám nói ra. Lỡ như có người đem chuyện này nói với Lưu Hải Trung thì làm sao?
Dịch Trung Hải đương nhiên nghe hiểu, còn cảm thấy Trụ Ngố nói đúng. Hắn là người đầu tiên bị Lưu Hải Trung gây khó dễ sau khi Lưu lên làm quan. Tuy nhiên, hắn cũng không ghi nhớ ân tình của Trụ Ngố.
"Cho dù lão Lưu không xử phạt ngươi, thì ngươi không có lỗi sao? Sao không nói với ta một tiếng, có biết ta và Hoài Như lo lắng cho ngươi lắm không?"
Trụ Ngố cười lạnh nói: "Các người lo lắng cái gì? Lo lắng ta tìm được vợ, các người không có cách tính toán ta, đúng không?"
Tần Hoài Như ấm ức nói với Trụ Ngố: "Sao ngươi lại nói chúng ta như thế, ta và một đại gia cũng là vì tốt cho ngươi thôi mà."
"Không cần. Các ngươi đừng có vì tốt cho ta, thì ta mới sống tốt được. Ta lặp lại lần nữa, ta và các ngươi đoạn tuyệt quan hệ. Các người có chuyện đừng tới tìm ta, không có chuyện gì cũng đừng tới tìm ta."
Những lời này nghe quen tai, rõ ràng là Vương Khôn đã nói với bọn họ rồi.
Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như đồng loạt nhìn chằm chằm vào Vương Khôn, cảm thấy Vương Khôn đã làm hư Trụ Ngố.
Vương Khôn dù biết Trụ Ngố đang học theo mình, nhưng cũng không cho là mình có khả năng khiến Trụ Ngố hoàn toàn tỉnh ngộ. Về phần tại sao Trụ Ngố lại thay đổi thành người khác, hắn cũng thật không rõ.
Đừng nói là không phải trách nhiệm của Vương Khôn, cho dù có thì Vương Khôn cũng sẽ không để ý. Hắn chính là không ưa cách hành xử của Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như.
Một kẻ tuyệt hậu thì lại ép người khác cũng tuyệt hậu, muốn khống chế tứ hợp viện; một kẻ thì quá tham lam, hút máu của Trụ Ngố chưa đủ, còn muốn nhắm vào cả hắn.
Trụ Ngố nếu thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ, vậy thì có ý vị. Dịch Trung Hải chỉ còn lại một đối tượng dưỡng lão là hoa sen trắng, còn Tần Hoài Như thì cũng chỉ còn lại một cái túi máu là ngụy quân tử.
Hoa sen trắng đấu với ngụy quân tử, không biết ai có thể cười đến cuối cùng.
Vu Hải Đường cũng không ưa hai người Dịch Trung Hải, lên tiếng với hai người: "Hai người phiền phức quá đấy, ngày nào cũng tới gây sự với Trụ Ngố, có thời gian vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?
Các người không thấy phiền, mà người xem trò vui như chúng tôi cũng thấy phiền."
Dịch Trung Hải đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vu Hải Đường. Chuyện này liên quan đến kế hoạch dưỡng lão của hắn. Không ngờ lại bị người ta coi thành trò vui. Chuyện này có bao nhiêu tàn nhẫn, không hiểu sao?
"Đây là chuyện của ta và Trụ Ngố, liên quan gì đến cô."
"Thấy chuyện bất bình thì ra tay, ta chỉ là không ưa hai người ức hiếp Trụ Ngố thôi, thì sao."
Trụ Ngố nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn vội vàng đứng trước mặt Vu Hải Đường, tránh cho Vu Hải Đường bị tổn thương: "Ta và các người không có chuyện gì. Nếu còn muốn tính toán tôi nữa thì đừng trách tôi không khách khí.
Hải Đường, cô cứ vào nhà Vương Khôn nghỉ ngơi trước, tôi chuẩn bị làm đồ ăn ngay đây."
Nói xong, căn bản không để ý tới Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như, xách đồ từ xe ba bánh vào nhà Vương Khôn.
Lần này Hứa Đại Mậu cũng không có cãi cọ với Trụ Ngố. Dù là Trụ Ngố hay Dịch Trung Hải, đối với hắn cũng là kẻ thù. Ai gặp chuyện xui xẻo hắn đều vui vẻ.
Vương Khôn ở lại sau cùng, đẩy xe ba bánh đến chỗ để xe rồi khóa cẩn thận.
Hứa Đại Mậu thì mời Vu Hải Đường ngồi xuống, tự nhiên như một chủ nhà vậy. Hắn rất quen thuộc nhà của Vương Khôn, biết đồ đạc để ở đâu.
Dịch Trung Hải ngước nhìn nhà Vương Khôn vài lần, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Tần Hoài Như không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận