Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 137: Dịch Trung Hải chịu thiệt (length: 8909)

Buổi sáng đi làm, Tần Hoài Như liền đang cầu khẩn Dịch Trung Hải. Bị tổ trưởng ca kíp trừ mất mấy đồng tiền lương, nàng chỉ trông cậy vào Dịch Trung Hải trở lại để đòi lại tiền lương.
Dịch Trung Hải tự nhiên không thèm để ý chút chuyện nhỏ này. Hắn một người được Dương Vạn Thanh coi trọng là công nhân bậc tám, xử lý chút chuyện này, chẳng phải là chuyện một câu nói sao.
Nếu không phải Vương Khôn tới thì, tổ trưởng ca kíp căn bản không dám đối xử với Tần Hoài Như như vậy.
Tần Hoài Như quả thật làm chậm trễ tiến độ của xưởng, nhưng xưởng 1 này là dựa vào công nhân bậc tám như hắn mà kiếm ra tiền.
Tổ trưởng ca kíp cho rằng hắn gặp chuyện, nên mới dám chạy tới giậu đổ bìm leo. Đúng là nằm mơ.
Nhận được sự bảo đảm của Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như mừng ra mặt, không ngừng nói lời ngon ngọt dỗ cho Dịch Trung Hải vui vẻ.
Vương Khôn đứng ở cổng xưởng cán thép, nhìn một chút thời gian, bây giờ đã quá giờ làm việc. Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như mới thong thả đi đến cổng nhà máy.
Tuy nói việc chấm công của công nhân không thuộc quản lý của phòng bảo vệ, nhưng hai người bọn họ cũng quá kiêu ngạo.
Tiêu Chấn Vượng thấy vậy, giải thích nói: "Cổ trưởng, đừng trách. Hai người bọn họ thường xuyên giờ này mới đến làm. Tổ trưởng xưởng 1 cũng không quản, chúng ta cũng không tiện quản."
Vương Khôn lắc đầu, "Ta không phải muốn gây khó dễ cho bọn họ, chẳng qua là hai người bọn họ quá không xem quy định của xưởng ra gì."
"Chuyện này có là gì. Tần Hoài Như thường xuyên không đàng hoàng đi làm, toàn đi lượn lờ trong xưởng. Có Dịch Trung Hải là công nhân bậc tám làm sư phụ, tổ trưởng ca kíp cũng không dám quản. Tổ trưởng xưởng 1 vì giữ Dịch Trung Hải ở lại, nên không dám gây sự với bọn họ."
Vương Khôn thở dài, quốc gia khởi động kế hoạch tam tuyến kiến thiết, thật sự là nhiều công nhân lão làng đều bị điều đến nơi đó. Xưởng cán thép cũng không bị điều đi nhiều công nhân, đặc biệt là công nhân cao cấp ưu tú.
Dịch Trung Hải ban đầu mượn cớ chiếu cố bà cụ điếc, trốn tránh nhiệm vụ tiếp viện tam tuyến.
Sau khi công nhân cao cấp bị điều đi, địa vị của Dịch Trung Hải ở xưởng cán thép lại càng tăng lên. Công nhân bậc tám càng trở nên quý giá.
Những năm này, xưởng cán thép cũng không có thêm một công nhân bậc tám mới, Dịch Trung Hải là một công nhân bậc tám như vậy càng trở nên trân quý hơn.
Xưởng muốn hoàn thành nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, thì nhất định phải dựa vào những công nhân cao cấp trong xưởng.
Dịch Trung Hải bởi vì danh tiếng tốt, trở thành công nhân giỏi trong mắt xưởng trưởng Dương, cho nên ngay cả tổ trưởng ca kíp cũng không dám tùy tiện đắc tội hắn.
Dịch Trung Hải quen với cái cảm giác ở trên cao này rồi, không cho phép ai đắc tội mình. Hễ ai đắc tội hắn, hoặc là dùng nắm đấm của Trụ Ngố để trả đũa, hoặc là ngấm ngầm xa lánh.
Không biết có bao nhiêu người tức mà không dám lên tiếng.
Đây đều là những điều mà Vương Khôn thông qua tìm hiểu sự tình mà phân tích ra. Tuy là suy đoán, nhưng tám chín phần mười là thật.
Chẳng qua là, bây giờ hắn bị giáng chức thành công nhân bậc sáu, cũng là bởi vì đắc tội Dương Vạn Thanh mà bị giáng chức.
Vậy thì, tổ trưởng xưởng 1 Liễu sẽ còn nuông chiều Dịch Trung Hải như vậy nữa sao?
Vương Khôn rất hiếu kỳ với đáp án này.
Ở cổng xưởng 1, tổ trưởng Liễu mặt mày đen lại đứng đó, nhìn công nhân trong xưởng. Toàn bộ công nhân trong xưởng, trừ Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như ra, thì đều đi làm đúng giờ.
Hai nắm tay của ông ta nắm chặt, ánh mắt dường như muốn tóe ra lửa. Mấy công nhân bậc sáu trong xưởng đều không dám hé răng, thành thật làm việc.
Tính tình của tổ trưởng Liễu, trong tất cả tổ trưởng của các xưởng được coi là khá tốt. Việc khiến ông ta thành ra bộ dạng này, có thể thấy sự phẫn nộ trong lòng ông ta lớn cỡ nào.
Đợi một hồi lâu, Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như mới đến xưởng.
Thấy tổ trưởng Liễu đứng ở cổng, Tần Hoài Như cũng hơi thu liễm một chút.
Dịch Trung Hải thấy tổ trưởng Liễu, thì rất tự nhiên đi đến gần ông ta.
"Tổ trưởng Liễu, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tình cảnh nhà Hoài Như, anh cũng rất rõ rồi. Cả nhà bọn họ đều trông cậy vào số tiền lương ít ỏi kia để sống. Anh làm tổ trưởng xưởng của Hoài Như, không tìm cách để tăng lương cho cô ấy, thì thôi đi, sao lại còn trừ tiền lương của cô ấy. Mới có ba ngày, mà Hoài Như đã bị trừ mất bốn đồng rồi, anh muốn cả nhà cô ấy sống kiểu gì đây?"
Mỗi một lời Dịch Trung Hải nói, mặt của tổ trưởng Liễu lại đen thêm một phần.
"Dịch Trung Hải, anh không biết mấy giờ đi làm à? Anh cũng là công nhân lão làng trong xưởng, mà sao lại vô kỷ luật như vậy hả? Tôi trừ lương của Tần Hoài Như, là vì cô ta đến trễ về sớm, tỉ lệ phế phẩm cao. Anh cảm thấy tôi không nên trừ tiền lương của cô ta sao?"
Những người trong xưởng đang làm việc cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa xưởng. Vì kỹ thuật của Dịch Trung Hải cao nên mọi người không tiện nói gì khi thấy ông ta hưởng đặc quyền. Còn chuyện Tần Hoài Như dựa hơi ông ta, làm ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của mọi người, thì ai nấy trong lòng cũng rất bất mãn.
Lần này tổ trưởng Liễu cãi nhau với Dịch Trung Hải, rất nhiều người trong lòng đều âm thầm cổ vũ cho tổ trưởng Liễu.
Sắc mặt của Dịch Trung Hải cũng trở nên khó coi, Liễu làm vậy chẳng khác gì không nể mặt hắn. Bị bao nhiêu người nhìn như vậy, sau này hắn còn mặt mũi nào ở xưởng nữa.
Vương Khôn không nể mặt hắn, đó là vì Vương Khôn không có đạo đức, một mình ngươi là cái tổ trưởng xưởng nho nhỏ mà lại dám không nể mặt ta sao.
"Tổ trưởng Liễu, pháp bất vị thân. Nhà Hoài Như khó khăn, mọi người đều thấy cả rồi, sao anh không thông cảm cho cô ấy một chút? Cô ấy buổi sáng còn phải chiếu cố bà cụ và con nhỏ, đến trễ một chút thì cũng nên thông cảm chứ."
Tổ trưởng Liễu không muốn nể mặt Dịch Trung Hải, chỉ vào Tần Hoài Như nói: "Nhà Tần Hoài Như khó khăn? Tiền tiết kiệm nhà cô ta còn nhiều hơn cả nhà tôi, như thế mà còn kêu khó khăn thì nhà tôi tính là cái gì, đi xin ăn chắc?"
"Ngươi..., những tiền đó nhà Hoài Như đều mượn của Trụ Ngố, sau này cần phải trả." Dịch Trung Hải không thể giải thích được vấn đề này, đành phải lôi Trụ Ngố ra để gánh trách nhiệm.
Tần Hoài Như nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng mất hứng, ta bằng vào bản lĩnh mới mượn được tiền, dựa vào cái gì mà phải trả lại.
Tổ trưởng Liễu hừ một tiếng, "Dịch Trung Hải, ta không cần biết anh có lý do gì. Làm trái quy định thì phải chịu phạt. Hôm nay anh và Tần Hoài Như cùng đến muộn, thì tốt thôi, cùng trừ tiền lương cả hai."
Dịch Trung Hải tức giận vô cùng, lại còn dám trừ cả tiền lương của hắn. Tổ trưởng Liễu là muốn trở mặt với hắn, thật coi Dịch Trung Hải hắn là bùn đất sao.
"Tổ trưởng Liễu, anh có bất mãn gì với tôi thì cứ nói thẳng ra. Cùng lắm thì tôi không làm ở xưởng 1 nữa. Tổ trưởng các xưởng khác đã sớm muốn tôi sang rồi."
Trong xưởng giành giật người của nhau, cũng là chuyện thường xảy ra. Các xưởng khác đương nhiên sẽ không từ chối một công nhân bậc tám, đúng là có người muốn mời Dịch Trung Hải sang làm.
Chẳng qua là, nếu đến xưởng khác, thì lại quá xa chỗ nhà ăn của Trụ Ngố, hắn sợ sẽ khó kiểm soát Trụ Ngố, nên mới không muốn đi.
Bây giờ vừa vặn lấy ra để cảnh cáo tổ trưởng Liễu một chút.
Khóe miệng của tổ trưởng Liễu nở một nụ cười, nhìn Dịch Trung Hải vài lần. Dịch Trung Hải thật là ngông cuồng, có phải hắn đã quên mất một chuyện, bây giờ hắn không còn là công nhân bậc tám, mà là công nhân bậc sáu bị xưởng trưởng Dương trừng phạt rồi.
Bị Dịch Trung Hải chèn ép nhiều năm như vậy, giờ thì hắn cũng phải ngẩng mặt lên một phen.
"Dịch Trung Hải, nếu như anh muốn rời đi, thì tốt nhất mang theo cả cô đồ đệ xinh đẹp của anh cùng rời đi đi. Tôi tuyệt đối không cản đường tương lai của anh. À đúng rồi, anh phải nhớ, bây giờ anh chỉ là công nhân bậc sáu thôi, không phải công nhân bậc tám nữa. Bây giờ, hoặc là anh ngoan ngoãn chấp nhận bị trừng phạt, trở về làm việc đi. Hoặc là anh đi ra ngoài hỏi thử xem, có tổ trưởng của xưởng nào tính toán muốn anh không. Anh mau mau dẫn Tần Hoài Như đi cùng."
Dịch Trung Hải đứng ngây ra ở đó, không biết phải làm sao. Hắn đúng là bị giáng chức, nhưng kỹ thuật vẫn còn. Chẳng lẽ trong xưởng không cần kỹ thuật của hắn sao? Trong xưởng không có mấy công nhân bậc tám, hắn lại còn là người đầu tiên bị trừng phạt nặng nề như vậy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của tổ trưởng ca kíp, Dịch Trung Hải cảm thấy rất bất lực. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi xưởng 1. Công sức mà hắn dốc cả đời đều ở xưởng 1 này, sao có thể tùy tiện từ bỏ.
Huống chi, thái độ của xưởng trưởng Dương đối với hắn cũng không tốt.
Hết cách rồi, Dịch Trung Hải chỉ đành chịu thua, mang theo Tần Hoài Như trở lại vị trí làm việc.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận