Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 261: Đói bụng Trụ ngố (length: 8745)

Trụ ngố tính khí rất bướng bỉnh, đây là bà cụ điếc cùng Dịch Tr·u·ng Hải tỉ mỉ bồi dưỡng ra kết quả. Hai người cũng mong muốn Trụ ngố nhớ ơn tình của bọn họ, nhưng lại không muốn bỏ ra quá nhiều. Cuối cùng không hẹn mà cùng chọn cách cổ động Trụ ngố gây sự, họ giúp Trụ ngố giải quyết vấn đề phát sinh.
Có hai chỗ dựa này, cộng thêm việc bọn họ trói chặt Trụ ngố vào khu tứ hợp viện, Trụ ngố gây ra chuyện lớn nhất, chính là chống đối chủ nhiệm căn tin, giận dỗi không làm đồ ăn cho lãnh đạo trong xưởng.
Những chuyện này không lớn, bằng vào năng lực của Dịch Tr·u·ng Hải vẫn có thể giải quyết.
Từ nhiều năm trước đến nay, Trụ ngố đã nuôi thành tính tình ngang ngược, càn rỡ.
Sau khi bị bắt vào phòng bảo vệ, trong lòng hắn không có một chút sợ hãi, luôn cảm thấy Vương Khôn không làm gì được mình.
Hắn muốn cho Vương Khôn biết, việc làm đồ ăn cho lãnh đạo trong xưởng không thể thiếu tay nghề của hắn.
Có lòng g·i·ế·t tặc nhưng không thể thay trời hành đạo.
Trụ ngố muốn biểu hiện khí phách trước mặt Vương Khôn, để cho Vương Khôn biết, bắt người thì dễ, thả người mới khó.
Nhưng bụng của hắn lại không có ý chí.
Hôm qua giữa trưa vì mang đồ ăn thừa cho Tần Hoài Như, hắn cũng không có ăn nhiều. Đến tối thì càng không ăn gì.
Sáng nay thì càng khỏi phải nói, cái gì cũng chưa ăn, còn bị Vương Khôn đánh cho một trận. Vốn định sau khi xóc chảo cho Vương Khôn thì sẽ ăn một bữa no nê.
Kế hoạch rất tốt, chỉ là Vương Khôn không làm theo kịch bản của hắn, không ngờ lại tóm hắn vào phòng bảo vệ.
Trụ ngố biết, nếu muốn đấu lại với Vương Khôn thì nhất định phải ăn no. Đói bụng, chắc chắn không phải đối thủ của Vương Khôn.
"Có ai không, mau lại đây."
Đợi một hồi lâu cũng không có ai đến hỏi thăm, Trụ ngố đành tự mình lên tiếng gọi người.
Rất nhanh, một nhân viên bảo vệ trông coi đi đến, "Trụ ngố, ngươi làm ồn cái gì, tính thú nhận lỗi của mình à?"
Trụ ngố nhỏ giọng nói: "Ta có phạm lỗi gì đâu, có gì mà phải nhận."
"Không phạm lỗi? Ngươi có biết phòng bảo vệ nhận được bao nhiêu đơn tố cáo ngươi không? Ngươi không thừa nhận cũng được, trong xưởng có bao nhiêu công nhân tố cáo ngươi, ngươi cứ chờ bị xử phạt đi!"
Nghe nói không ngờ lại có nhiều người viết đơn tố cáo như vậy, trên mặt Trụ ngố lộ vẻ hốt hoảng. Hắn biết rõ uy lực của đơn tố cáo, hơn một trăm lá đơn cũng không phải con số nhỏ.
"Vu cáo, bọn họ đều là vu cáo."
"Vu cáo gì chứ, chúng ta đã xác minh một phần rồi. Trụ ngố, ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo. Thật thà sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị. Ngươi cứ tiếp tục chờ đợi, số thư tố cáo ngươi sẽ còn tăng nữa."
Trụ ngố cũng không vì mấy lời của nhân viên trông coi mà sợ hãi. Trong lòng hắn hoảng hốt nhưng vẻ mặt lại không hề quan tâm. Hắn tin tưởng Dịch Tr·u·ng Hải biết tin hắn bị bắt, chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu hắn. Coi như Dịch Tr·u·ng Hải không được, thì còn có bà cụ điếc. Không có chuyện gì mà bà cụ điếc ra tay lại không làm được.
"Có chứng cứ thì cứ khai trừ ta, không ở chỗ này thì có chỗ khác giữ."
"Mơ mộng hão huyền. Thật muốn khai trừ ngươi, ngươi xem thử có xưởng nào muốn nhận kẻ mang tiếng như ngươi không. Tốt nhất là nên nghĩ xem kiểm điểm bản thân như thế nào đi!"
Người trông coi được lệnh là không cần để ý Trụ ngố, nói chuyện với hắn cũng mất thể diện. Hắn nói với Trụ ngố vài câu rồi bỏ đi.
Trụ ngố thấy vậy không được, "Ngươi đừng đi, ta vẫn chưa ăn cơm trưa, ngươi kiếm cho ta chút gì đi."
Người trông coi cũng giận đến bật cười, "Người ta gọi ngươi Trụ ngố, ta cứ tưởng đó là biệt danh thôi, không ngờ ngươi đúng là ngốc thật. Bây giờ ngươi là người phạm lỗi, còn muốn phòng bảo vệ đưa cơm cho ngươi, nằm mơ à! Ngươi có bao giờ nghe nói phòng bảo vệ nuôi cơm cho phạm nhân không."
Trụ ngố trừng mắt nhìn nhân viên trông coi một cái, ghi hận trong lòng. Đợi sau khi ra ngoài nhất định sẽ cho hắn nếm thử cảm giác bị xóc chảo. Hắn không xóc chảo cho người phòng bảo vệ là vì bọn họ không chiếm tiện nghi của Tần Hoài Như, không có nghĩa là hắn không dám xóc chảo cho người phòng bảo vệ.
"Không cần ngươi quan tâm cơm nước, ngươi cứ đến thẳng căn tin, tìm đồ đệ của ta là Mã Hoa, bảo hắn mang đồ ăn của ta đến là được."
Người trông coi không hề nhúc nhích, đứng đó suy nghĩ một lát.
Trụ ngố tưởng rằng hắn không muốn, lên tiếng phản đối: "Các người ở phòng bảo vệ không lẽ muốn bỏ đói ta à? Ta cho các ngươi biết, từ trưa hôm qua đến giờ, ta còn chưa ăn một miếng cơm nào. Ta muốn tố cáo các ngươi ngược đãi ta."
Người trông coi nhìn kỹ vào mắt Trụ ngố, không cách nào xác định được hắn nói thật hay giả. "Chờ đó, ta đi báo cáo với cổ trưởng."
Vương Khôn nhận được tin cũng ngẩn người ra. Dịch Tr·u·ng Hải coi Trụ ngố như con nuôi, vậy mà lâu như vậy, sao ông ta không giúp gì cho Trụ ngố.
Dịch Tr·u·ng Hải cũng có nỗi khổ khó nói, việc giúp đỡ Tần Hoài Như đều do Trụ ngố đảm nhận. Bây giờ ông ta thay Trụ ngố giúp Tần Hoài Như, cộng thêm chăm sóc bà cụ điếc, tốn không ít tiền.
Vốn dĩ định hôm nay đưa cho Trụ ngố một chút tiền, để hắn phụ giúp Tần Hoài Như. Ai ngờ buổi sáng bị đánh cho mấy bạt tai, chuyện đó đã bị quên hết.
Nghĩ ngợi một chút, Vương Khôn cầm điện thoại của phòng bảo vệ, gọi cho chủ nhiệm Trương của căn tin.
Chủ nhiệm Trương trả lời ngay, "Không có. Khẩu phần ăn trong xưởng vừa đủ. Mọi người đều cho rằng Trụ ngố sẽ ăn, nên không có phần cho hắn."
Vương Khôn nghĩ thầm thôi cứ để Trụ ngố đói bụng đi, không thể chiều chuộng hắn. Trong xưởng có rất nhiều lãnh đạo, số người có tiêu chuẩn được chăm sóc đặc biệt cũng không nhiều. Trụ ngố chỉ là một đầu bếp, dựa vào cái gì mà được chăm sóc đặc biệt.
"Cám ơn chủ nhiệm Trương, tôi sẽ bảo Trụ ngố tự bỏ tiền ra mua đồ ăn bên ngoài."
Chủ nhiệm Trương căn tin nói: "Cổ trưởng Vương, anh đừng vội cúp máy. Tối nay xưởng trưởng Dương có tiệc chiêu đãi, tôi đã bảo người ở căn tin chuẩn bị nguyên liệu, anh bảo Trụ ngố bốn giờ về căn tin, để không làm trễ nải buổi tiệc của xưởng trưởng Dương."
Chuyện này dễ thôi, Vương Khôn thật ra cũng không muốn làm lỡ việc của Trụ ngố trong bữa tiệc. Xưởng trưởng cũng không có cách nào khai trừ Trụ ngố, Vương Khôn đương nhiên cũng không làm vậy. Hắn chỉ đang coi Trụ ngố như một con mèo con, trêu đùa hắn một chút thôi.
"Không vấn đề gì, ba giờ rưỡi, tôi sẽ cho người đưa Trụ ngố về căn tin, không trễ nải bữa tiệc của xưởng trưởng."
Chủ nhiệm Trương thấy thái độ của Vương Khôn rất tốt, lại nghĩ đến thái độ của Lý Hoài Đức đối với Vương Khôn, liền quyết định nhắc nhở Vương Khôn một chút. "Cổ trưởng Vương, chắc anh chưa biết tính khí của Trụ ngố. Người này cứng đầu lên, không ai khuyên được. Tôi sợ hắn dùng việc nấu ăn để uy h·i·ế·p. Tốt nhất anh nên nói chuyện trước với hắn. Nếu Trụ ngố thật sự không chịu nấu ăn thì tôi cũng nên báo trước cho xưởng trưởng Dương."
Vương Khôn hiểu rõ ý của chủ nhiệm Trương. Đây là muốn nói xấu Trụ ngố trước mặt Dương Vạn Thanh. Nhớ đến việc ông ta là chủ nhiệm căn tin, thuộc bộ phận hậu cần do Lý Hoài Đức quản lý, hắn nghĩ ngay, đây chẳng khác nào gây khó dễ cho Dương Vạn Thanh. Ai cũng biết trong xưởng, Trụ ngố rất tôn trọng lãnh đạo Dương Vạn Thanh này. Mọi người cũng coi Trụ ngố là người của Dương Vạn Thanh.
Lý Hoài Đức muốn đổi Trụ ngố, nhưng lại không tìm được đầu bếp nào có thể so sánh được với Trụ ngố. Không phải là ở kinh thành không có người nấu ăn giỏi hơn Trụ ngố, mà là những người đó không thèm mức đãi ngộ của xưởng thép. Xưởng thép là nhà máy, đầu bếp cao cấp nhất cũng chỉ có cấp sáu. Những đầu bếp nổi danh, đãi ngộ trong nhà hàng cũng tương đương với công nhân bậc tám của xưởng thép. Người ta dựa vào đâu mà phải đến xưởng thép làm việc.
Vương Khôn nghĩ thầm, không lẽ việc Trụ ngố vào làm ở xưởng thép cũng bị Dịch Tr·u·ng Hải lừa gạt? Nếu không, với tay nghề của hắn, làm ở nhà hàng bình thường cũng kiếm được nhiều hơn xưởng thép. Nếu có đường dây quen biết những nhà hàng có tiếng, tay nghề có khi còn được nâng cao. Đâu đến nỗi như bây giờ, đồng lương ba mươi bảy đồng rưỡi mà lại khiến hắn huênh hoang.
Trong khu tứ hợp viện, ba người Điền Hữu Phúc cũng kiếm được hơn bốn mươi đồng, đâu có ai kém hơn hắn.
"Chủ nhiệm Trương, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ đi báo cho Trụ ngố ngay."
Vương Khôn tính đi gặp Trụ ngố, lúc chuẩn bị ra cửa thì cầm lên tờ thư tố cáo vừa mới bị vứt trên bàn. Lá thư này không giống những lá thư khác, không phải tố cáo Trụ ngố xóc chảo.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận