Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1169: Ta tích lũy tiền lương (length: 8400)

Trở lại tứ hợp viện, vẫn là kiểu cũ, vượt qua cửa Diêm Phụ Quý canh giữ, mới có thể về đến nhà.
Tuyết Nhi đã tan học, đang cùng Đậu Đậu ngoan ngoãn chơi đùa.
Trụ Ngố quăng chiếc xe ba bánh xuống, trực tiếp nói với Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, Đậu Đậu, hôm nay ta làm cho các con món ngon. Mau đến nếm thử một chút."
Tuyết Nhi và Đậu Đậu biết tay nghề của Trụ Ngố rất tốt, vội vàng xúm lại. Trụ Ngố đắc ý đưa hộp cơm đến trước mặt hai người, để cho hai người ngửi mùi hương.
Hai người vừa ngửi từ hộp cơm đã thấy mùi thơm nức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng.
"Cám ơn Hà ca ca."
"Cám ơn Hà thúc thúc."
Phía trước là giọng của Tuyết Nhi, phía sau là giọng của Đậu Đậu.
Trụ Ngố nghe được hai người cảm ơn, nhất thời cao hứng vô cùng, không nhịn được nói: "Ở trong viện chúng ta, ăn đồ của ta còn chịu nói cám ơn, thật là không nhiều."
Đây cũng là lời nói thật.
Bất quá điều này cũng không thể trách người khác.
Bản thân Trụ Ngố không có chí khí, vui lòng bị người khác biến thành trò cười, người khác làm sao còn có thể có biện pháp nào.
Chỉ cần nhìn tính khí chó má trước đây của hắn, người trong tứ hợp viện ai cũng bị hắn đắc tội hết lần này đến lần khác. Người trong viện không sau lưng chơi xấu hắn, đã là nể mặt lắm rồi.
Ngoài ra thì, phần lớn người căn bản không chiếm được tiện nghi của hắn, người ta dựa vào cái gì phải nói lời cảm ơn với hắn.
Người thực sự có thể chiếm tiện nghi của hắn, từ trước đến giờ cũng đem việc dùng đồ của hắn làm thành chuyện thiên kinh địa nghĩa, người ta còn cảm thấy dùng đồ của hắn là đã cho hắn nở mày nở mặt rồi.
Về phần phải nói lời cảm ơn với hắn, đúng là quá ảo tưởng.
Tần Hoài Như biết Trụ Ngố trở lại tứ hợp viện, sẽ đi thẳng đến nhà Vương Khôn. Muốn như trước đây chặn Trụ Ngố ở bên bờ ao, là điều căn bản không thể nào.
Nghe được giọng Diêm Phụ Quý nói chuyện với Trụ Ngố, nàng lập tức dừng việc giặt quần áo, xoa xoa tay vào người rồi bước ra.
Lại nghe được Trụ Ngố mang hộp cơm về, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Không có hộp cơm của Trụ Ngố hỗ trợ, đồ ăn của nhà nàng thật sự là tồi tệ. Dù là lén lút mua chút thịt, cũng không dám làm cho tử tế.
Tuy nàng có tiền, nhưng tuyệt đối không nỡ tiêu xài hoang phí. Mỗi lần tiêu tiền, lòng liền đau nhói.
Nếu có thể như trước đây, ngày nào cũng ăn hộp cơm Trụ Ngố mang về thì tốt. Có hộp cơm của Trụ Ngố, nàng cũng không cần phải bỏ tiền mua thịt nữa.
Tần Hoài Như cũng không nhớ rõ lần trước ăn hộp cơm của Trụ Ngố là vị gì nữa rồi.
Vương Khôn làm bảo vệ khoa, Trụ Ngố không có cơ hội mang cơm hộp về nhà. Lần này Trụ Ngố có thể mang cơm hộp về, lại là về cùng Vương Khôn, có phải là sau này cũng có thể mang cơm hộp về nữa không.
Nếu Trụ Ngố có thể ngày nào cũng mang cơm hộp về, nàng sẽ để ý đến Trụ Ngố hơn một chút. Không cầu Trụ Ngố khôi phục quan hệ với nhà các nàng, chỉ cầu Trụ Ngố mỗi ngày mang cơm hộp cho nhà nàng.
Đang lúc Tần Hoài Như ảo tưởng, đột nhiên nghe được Trụ Ngố nói sẽ cho Tuyết Nhi hộp cơm, sắc mặt của nàng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Vẻ khó coi này chợt lóe lên trên mặt rồi biến mất, sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt tươi cười thân thiện.
"Trụ Ngố, ngươi về rồi à."
Nghe được giọng của Tần Hoài Như, Trụ Ngố cũng không đùa với hai đứa nhỏ Tuyết Nhi nữa, đóng nắp hộp cơm lại cho các cô bé, để các cô bé cầm về nhà.
Tần Hoài Như nhìn thấy, trong lòng nóng như lửa đốt. Hộp cơm nếu như bị Tuyết Nhi mang vào nhà Vương Khôn, thì căn bản không có hy vọng lấy lại được.
Nàng nhanh chóng bước lên vài bước, chặn Trụ Ngố lại: "Trụ Ngố, chị đang nói chuyện với em đó. Bổng Ngạnh ba đứa cũng đã bao lâu không được ăn cơm hộp của em rồi. Chúng nó đến nằm mơ cũng đang nghĩ đến cơm hộp của em đó.
Chị xin em, em đưa hộp cơm lần này cho chị đi, để chúng nó bồi bổ thân thể."
Trụ Ngố khẽ gạt tay một cái, tránh khỏi tay Tần Hoài Như: "Tuyết Nhi, Đậu Đậu, mau cầm cơm hộp về nhà đi."
Tuyết Nhi và Đậu Đậu quay đầu liếc nhìn Vương Khôn, thấy Vương Khôn khẽ gật đầu, liền nhận lấy hộp cơm của Trụ Ngố, xoay người về nhà.
Vương Khôn không hề quan tâm đến hộp cơm của Trụ Ngố, nhưng nàng chính là không muốn bồi dưỡng thói quen hút máu người của Tần Hoài Như. Nếu Tần Hoài Như đã dưỡng thành cái thói quen này, thì hàng xóm ở tứ hợp viện sẽ phải chịu khổ.
Ai dung túng Tần Hoài Như, thì người đó sẽ tự mình phải gánh chịu hậu quả.
Tần Hoài Như nhìn một cái, tức giận đến giậm chân: "Trụ Ngố, Vương Khôn, rốt cuộc ta đã làm gì sai, mà các người phải đối xử với ta như vậy. Cả ngày các người ăn ngon, lại không thiếu một chút thức ăn này, dựa vào cái gì phải cướp của chúng ta."
Vương Khôn khinh thường nói: "Tần Hoài Như, cái gì mà bọn ta cướp của ngươi, những thứ này là của ngươi sao? Ngươi muốn hút máu người thì đi tìm Dịch Trung Hải ấy. Dịch Trung Hải sau này còn trông cậy vào ngươi dưỡng già cho lão ta, mong sao ngươi nợ lão ta nhiều ân tình. Ngươi nợ càng nhiều, lão ta càng cao hứng.
Lão ta sau này chỉ trông cậy vào những ân tình này, buộc người khác phải dưỡng già cho lão."
Tần Hoài Như thầm nghĩ, Dịch Trung Hải mà được hào phóng như vậy thì tốt rồi. Bây giờ hắn còn keo kiệt hơn cả Diêm Phụ Quý. Mỗi tối đi dạo ngắm sao cùng hắn, đến bột bắp cũng không nỡ mang theo. Nàng nếu không khóc hai tiếng, tuyệt đối sẽ ra về tay không.
Nàng biết, muốn từ chỗ Vương Khôn mà tìm được kẽ hở, e là không lớn, chỉ có Trụ Ngố mới là điểm đột phá tốt nhất.
"Trụ Ngố, chẳng phải em thích Bổng Ngạnh nhất sao? Bổng Ngạnh cũng thích cái người ngu thúc của nó nhất. Em mang đồ ăn về mà không cho nó ăn, nó cũng bắt đầu không thích em đâu. Chị coi em như em trai ruột, em cũng nên coi các con chị như con của mình chứ.
Nhà Vương Khôn gần như ngày nào cũng ăn thịt, căn bản là không thiếu một chút nào cả, sao không thể nhường hộp cơm cho chị được chứ?"
Trụ Ngố cười ha ha: "Tần Hoài Như, ngươi còn coi ta là thằng ngu nữa à. Lúc trước ngươi từng nói với ta, Vũ Thủy lớn tuổi rồi, đâu có thiếu ăn. Sau đó thì cơm hộp của ta, lương thực của nhà ta, bao gồm cả tiền lương của ta đều bị ngươi mượn hết.
~~ Ngươi cầm những tiền đó, mà thật sự dùng để mua đồ cho nhà thì ta đã chẳng nói làm gì. Đằng này ngươi lại lén lút cất riêng.
Sao bây giờ lại giở cái trò này ra với ta vậy?"
Tần Hoài Như ấm ức nói: "Trụ Ngố, em hiểu lầm rồi. Chị mượn tiền của em là thật để cải thiện đời sống trong nhà mà."
"Vậy cái khoản tiền hơn một ngàn đồng tiền kia, là của ai?"
Khuôn mặt Tần Hoài Như lập tức lộ ra vẻ đau khổ. Cái khoản hơn một ngàn đồng kia là nàng mất ba năm, để người đàn ông khác sờ tay không biết bao nhiêu lần, mới tích cóp được.
Nàng nhịn ăn, không dám mặc, một lòng dành dụm cho Bổng Ngạnh lấy vợ, kết quả là không được gì.
"Mấy thứ đó đều là tiền lương của chị, chị để dành để lại cho Bổng Ngạnh."
Trụ Ngố nghe câu trả lời này tức đến bật cười: "Mỗi lần ngươi tìm ta vay tiền, đều nói trong nhà không đủ tiền tiêu. Đây chính là lời ngươi nói là không đủ xài đó hả. Ngươi tự kiếm tiền không tốn sức, lại chạy đến chỗ ta vay tiền."
Tần Hoài Như bị ức hiếp, sao có thể thiếu Dịch Trung Hải được.
Dịch Trung Hải từ trong đám người chen ra, đang muốn nói gì đó.
Trụ Ngố liếc mắt nhìn Dịch Trung Hải, lập tức nói: "Ta muốn để dành chút tiền, cho Vũ Thủy mua chút đồ ăn, không có cho ngươi mượn đâu. Cái tên khốn kiếp Dịch Trung Hải ngay lập tức liền chạy đến nhà ta, mắng ta một trận.
Nói ta không có lương tâm, nói ta vô tình, không giúp kẻ yếu. Hắn có nhiều tiền như vậy, sao hắn không ra tay giúp đỡ đi.
A, không đúng, hắn có giúp đấy chứ, nửa đêm không ngủ, lôi kéo ngươi đi đưa bột bắp đấy thôi.
Chính hắn còn biết giúp đỡ cái người quả phụ như ngươi không tốt, dựa vào cái gì mà muốn ta ban ngày phải giúp đỡ ngươi?"
Dịch Trung Hải đang tiến lên phía trước, lúc này cũng chẳng biết phải tiến hay phải lùi. Tiến lên thì thật sự không nghĩ ra làm cách nào để giúp Tần Hoài Như nói chuyện. Hắn mà vừa lên tiếng thì Trụ Ngố đã mắng lên rồi.
Mà lui lại thì đúng là mất hết cả mặt mũi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dịch Trung Hải đã đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, cụp đuôi quay về nhà.
Bây giờ Trụ Ngố không ưa hắn, hắn mà đứng ra cũng chẳng giúp được gì cho Tần Hoài Như. Thậm chí trong lúc tức giận Trụ Ngố sẽ lôi hết chuyện trước kia ra nói. Những lời hắn trước kia đã lừa Trụ Ngố, là không thể nói ra cho người thứ ba biết được.
Thấy Dịch Trung Hải bỏ chạy, người trong tứ hợp viện rối rít cười vui vẻ. Ai nấy đều rất vui khi thấy Dịch Trung Hải mất thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận