Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 162: Tần Hoài Như nhờ giúp đỡ (length: 9315)

Dịch Trung Hải liên tục gào lớn, khiến những người trong viện vừa về cũng vây lại xem náo nhiệt. Bà cụ điếc cũng không có cách nào lừa gạt Lâu Hiểu Nga, chỉ có thể từ bỏ cơ hội này.
Lâu Hiểu Nga cũng không có tâm trạng nói gì với bọn họ, xoay người đi về phía nhà Vương Khôn.
Việc Lâu Hiểu Nga đến nhà Vương Khôn, mọi người cũng đã quá quen rồi. Hứa Đại Mậu tan làm về cũng đi theo đến nhà Vương Khôn. Ban đầu một hai ngày, mọi người còn bàn tán xôn xao, bây giờ thì đã chẳng còn ai để ý.
Dịch Trung Hải mặt mày đen lại, đỡ bà cụ điếc về nhà.
Giả Trương thị cũng đi ra xem náo nhiệt, chẳng qua là chuyện này không liên quan đến nhà nàng, mà bà cụ điếc lại ở ngay tại chỗ, nàng liền không tham gia vào.
Đợi đến khi Dịch Trung Hải dìu bà cụ điếc về nhà, Giả Trương thị cũng đi theo vào.
"Hắn một người đàn ông lớn, còn Tần Hoài Như nhà chúng ta đâu, sao nàng vẫn chưa về."
Theo thời gian mà tính, Tần Hoài Như lúc này ít nhất cũng đã phải đang giặt quần áo ở trong sân rồi. Giả Trương thị đợi rất lâu, mà vẫn không thấy Tần Hoài Như trở lại.
Dịch Trung Hải nói: "Ta cùng lão thái thái về trước thôi. Hoài Như phải chờ đến tan ca mới có thể về. Ngươi cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu."
Giả Trương thị cũng không thật sự quan tâm Tần Hoài Như, mà chỉ là quan tâm đến việc bao giờ thì nàng ta về để nấu cơm. Thằng ngốc đã về rồi, mà Tần Hoài Như không về, thì ai lấy cơm cho thằng ngốc bây giờ.
Lúc này Tần Hoài Như, đang khóc lóc cầu xin Liễu chủ nhiệm tha thứ.
Sau khi Dịch Trung Hải trở về, Tần Hoài Như liền khôi phục lại thói quen như trước kia. Cứ gần đến giờ tan làm, nàng lại tìm lý do rời khỏi phân xưởng, đợi đến khi chuông tan làm vừa vang lên thì nàng là người đầu tiên lao ra khỏi xưởng cán thép.
Liễu chủ nhiệm đã nhận được ám hiệu của Tào Phúc Đào, tự nhiên sẽ chú ý đặc biệt đến Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải.
Tần Hoài Như vừa muốn rời khỏi phân xưởng thì bị Liễu chủ nhiệm bắt được, trực tiếp bị trừ năm hào tiền. Người trong phân xưởng đối với hành vi của Tần Hoài Như vừa ao ước, vừa căm hận. Thấy nàng bị phạt, chẳng một ai đứng ra giúp đỡ nói giúp cho nàng một câu.
Tần Hoài Như chỉ là quen thói muốn rời đi, nhất thời quên luôn lời dặn dò của Dịch Trung Hải. Tháng này nàng đã bị trừ rất nhiều lần, nếu còn bị trừ tiếp thì thật chẳng còn gì.
"Liễu chủ nhiệm, van xin ngươi tha cho ta lần này đi. Ta không dám nữa đâu."
Liễu chủ nhiệm mặt không biểu cảm nói: "Tần Hoài Như, ngươi đừng có cầu xin, cầu xin cũng vô dụng. Ta đã dặn Dịch Trung Hải nói với ngươi rồi, phải tuân thủ quy định. Ngươi đã bị nhắc nhở mà vẫn còn dám ngang nhiên vi phạm, vậy thì đừng trách ta không khách khí."
"Chủ nhiệm, ta cũng không cố ý làm vậy đâu. Ta chỉ là lo lắng cho con cái ở nhà, ta..."
"Đừng có tìm lý do. Nếu ngươi dám nói là Dịch Trung Hải không nói cho ngươi biết, thì ta sẽ thả ngươi."
Tần Hoài Như nghe đến đó thì mừng rỡ.
Liễu chủ nhiệm lại nói tiếp: "Nếu hắn, với tư cách là sư phụ, không làm tròn trách nhiệm, thì hắn phải thay ngươi chịu phạt."
Tần Hoài Như mặt mày lại xị xuống. Nàng tình nguyện nghĩ cách vay tiền Dịch Trung Hải, chứ không dám để trách nhiệm đổ lên đầu Dịch Trung Hải. Dịch Trung Hải xem trọng sĩ diện nhất, mà ngày nào cũng bị xử phạt thì mặt mũi của hắn còn ra thể thống gì nữa.
Không còn cách nào khác, Tần Hoài Như chỉ có thể lau khô nước mắt, ủy khuất đi theo mọi người tan ca. Chung quanh rất nhiều người đều bị dáng vẻ đó của nàng làm cho mê hoặc, mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Đại Mậu hôm nay đặc biệt hưng phấn, hắn đã dò hỏi được tin tức. Việc bà cụ điếc đích thân đi cầu xin Dương xưởng trưởng, mà cũng không thành công. Điều này nói rõ, quan hệ giữa bà cụ điếc với Dương xưởng trưởng chẳng có gì đặc biệt.
Cứ như vậy thì hắn càng không cần phải sợ cái lão thái thái này nữa. Người bên khoa tuyên truyền biết Hứa Đại Mậu cùng ở chung một viện với thằng ngốc, nên đã tìm hắn để nghe ngóng thông tin.
Hứa Đại Mậu thêm mắm thêm muối kể ra sự tích của bà cụ điếc, còn vu cho bà ta tội mạo danh gia đình liệt sĩ.
Đến giờ tan ca, Hứa Đại Mậu tươi cười đẩy xe đạp chuẩn bị rời đi. Lúc đụng mặt Vương Khôn, còn gọi hắn lại.
"Hôm nay ta đi mua chút đồ ngon, chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Vương Khôn không có vấn đề gì, Hứa Đại Mậu mua đồ, thì hắn không cần phải mua. "Được, ta đi đón Tuyết Nhi đã, ngươi về nhà trước chờ ta."
Tần Hoài Như đi đến bên này, nhìn thấy Vương Khôn, mắt liền sáng rực lên.
"Vương Khôn, ta có thể nhờ ngươi chuyện này được không?"
Hứa Đại Mậu dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tần Hoài Như. "Tần tỷ, có chuyện gì, cứ nói. Nếu có thể làm được, em nhất định sẽ giúp chị."
Vương Khôn thì không lên tiếng, chuyện của Tần Hoài Như, dù lớn hay nhỏ cũng đều là chuyện phiền phức. Còn phiền hơn cả keo dính, dính vào thì khó mà gỡ ra được.
Tần Hoài Như thấy Vương Khôn không lên tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Giờ phút này nàng rất muốn tìm gương soi. Người khác thấy hắn thì hận không thể móc tim móc phổi ra, còn Vương Khôn thì lại như người chẳng biết gì vậy, chẳng có chút biểu cảm nào.
Dù Vương Khôn không biểu cảm, thì nàng cũng vẫn phải nói. Cũng không thể để cho mình bị trừ tiền lương mãi được.
"Vương Khôn, chúng ta là hàng xóm, ngươi có thể giúp ta một chút được không. Tháng này ta bị tổ trưởng trừ tiền lương nhiều lần quá. Nếu không có mấy đồng lương đó, thì nhà chúng ta không sống nổi mất."
Trong lòng Vương Khôn thầm nghĩ, với cái bộ dáng ngày nào cũng đi trễ về sớm của ngươi, bị trừ tiền lương là quá bình thường rồi. Nếu không trừ lương của ngươi thì còn trừ lương của ai bây giờ.
"Ngươi muốn tố cáo tổ trưởng của các người lạm quyền trừ tiền lương? Được, ta nhớ rồi, ngày mai đi làm, ta sẽ mang người bên ban bảo vệ đi qua điều tra."
Tần Hoài Như hoảng sợ, muốn đưa tay kéo Vương Khôn lại, nhưng bị Vương Khôn tránh ra. "Không phải, ta không có. Ta không tố cáo Liễu chủ nhiệm. Ta chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta cầu xin cho, để chủ nhiệm đừng trừ tiền lương của ta nữa thôi. Ngươi cũng là lãnh đạo trong xưởng, chủ nhiệm của chúng ta chắc chắn sẽ nể mặt ngươi."
Vương Khôn lắc đầu, "Tần Hoài Như, ta là bên ban bảo vệ, không phải phân xưởng của các ngươi. Ta còn chẳng biết mặt Liễu chủ nhiệm của các người là ai, thì làm sao mà giúp ngươi cầu xin được. Người khác ai nấy đều chăm chỉ làm việc, chỉ có mình ngươi suốt ngày lêu lổng, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Nếu ta là ngươi thì ta chẳng có mặt mũi nào mà đòi tiền lương cả."
Tần Hoài Như với Tam Bản Phủ của mình là khóc lóc than thở giả vờ đáng thương rơi nước mắt, Vương Khôn không muốn dính vào phiền phức này nên xoay người rời đi ngay.
Hứa Đại Mậu cũng chưa đi, tiến lại gần Tần Hoài Như. "Tần tỷ, mấy chuyện nhỏ này mà, chị tìm Vương Khôn vô ích thôi, hắn thì quen biết được ai chứ. Nếu chị muốn lấy lại tiền lương, thì cứ tìm em này. Trong xưởng này lãnh đạo, không ai mà em không quen biết cả."
~~ Tần Hoài Như vì chút màn thầu thôi mà cũng có thể cùng người khác hẹn đi kho nhỏ, thì nói gì là tiền. Nàng ngắm nghía Hứa Đại Mậu từ trên xuống dưới.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta lấy lại được tiền lương?"
Hứa Đại Mậu vỗ ngực, "Nếu không lấy lại được thì coi như là của em biếu chị."
Mắt Tần Hoài Như sáng lên, nàng hướng về Hứa Đại Mậu ném một cái mị nhãn quyến rũ. "Đại Mậu, tỷ biết ngay là ngươi tốt nhất mà, ngươi giúp tỷ một chút có được không."
Hứa Đại Mậu cũng sắp bị mê hoặc choáng váng, "Tần tỷ, em nhớ chị quá. Chỉ cần chị đồng ý yêu cầu của em, em bảo đảm sẽ lấy lại được hết số tiền mà chị bị mất."
Tần Hoài Như đương nhiên hiểu ý Hứa Đại Mậu, nàng coi thường thằng ngốc, cũng coi thường Hứa Đại Mậu, không muốn đồng ý giao dịch với Hứa Đại Mậu. Nhưng nếu không đồng ý điều kiện của Hứa Đại Mậu, thì cũng đừng mong có thể lấy lại được tiền.
Chỉ trong một thoáng chớp mắt, Tần Hoài Như liền quyết định diễn lại bài cũ.
"Đại Mậu, chỉ cần ngươi giúp tỷ lấy lại được tiền, thì tỷ muốn gì cũng sẽ đáp ứng ngươi hết."
Hứa Đại Mậu bị Tần Hoài Như lừa gạt không chỉ một lần, nên sẽ không dễ dàng mắc bẫy. Nắm lấy tay nhỏ của Tần Hoài Như, không ngừng vuốt ve.
"Tần tỷ, mai kho nhỏ, chị giúp em giải quyết vấn đề, em đảm bảo sẽ đem tiền lại cho chị."
"Đại Mậu, gần đây người tỷ không khỏe, hay là để lúc nào tỷ khỏe hơn rồi. Tỷ sẽ đáp ứng ngươi."
Hứa Đại Mậu buông tay Tần Hoài Như ra, "Tần tỷ, vậy thì để lúc nào người chị khỏe hẳn đi, em lại giúp chị đi lấy lại tiền lương."
Tần Hoài Như cúi đầu trầm tư không nói gì, thực sự không muốn đồng ý yêu cầu của Hứa Đại Mậu. Hứa Đại Mậu không phải là người biết điều, để cho hắn đắc thủ rồi, thì còn muốn chiếm tiện nghi từ tay hắn thì đâu có dễ dàng như vậy.
Chẳng lẽ vì mấy đồng tiền lương lẻ tẻ, mà lại để cho Hứa Đại Mậu được như ý, hay là nên giữ lại để câu cá lớn sau này?
Sự lựa chọn này thật khó để quyết định.
Nghĩ đến việc dạo gần đây thằng ngốc đang cố nhịn để gây sự với Hứa Đại Mậu, Tần Hoài Như liền quyết định nhường cho con mình cái cơ hội uy hiếp hắn. "Đại Mậu, tỷ đáp ứng ngươi, nhưng nếu ngươi không thực hiện thì sao?"
"Tần tỷ, lời của Hứa Đại Mậu ta nói ra, lúc nào mà không làm chứ! Vừa đúng, ta muốn đi mua chút đồ ăn, chị có muốn đi cùng không?"
Tần Hoài Như cũng không khách khí, leo lên yên sau xe đạp của Hứa Đại Mậu. Xe đạp của Hứa Đại Mậu có hơi cũ, phanh xe luôn không ăn.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận