Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 13: Phỉ hiệu (length: 8443)

Kiếp trước có câu trả lời, công nhân bậc tám có thể tay xoa hàng không mẫu hạm.
Vương Khôn không biết truyền thuyết này có phải thật hay không, nhưng hắn cũng không thể không hoài nghi, thân phận công nhân bậc tám còn trọng yếu hơn hắn tưởng tượng.
Nhưng điều này thực sự không nên như vậy sao?
Mọi người đều đang nhìn, ai cũng không nói gì, cũng không ai lộn xộn, hiện trường trừ Hà Vũ Trụ có chút khàn khàn gào thét, hết thảy đều tương đối yên tĩnh.
Từ xa vọng lại hai tiếng bước chân, trong đó có một tiếng chống gậy, tốc độ không nhanh, từ từ đi về phía này.
Đây hẳn là năm bảo đảm hộ bà cụ điếc mà Vương chủ nhiệm đã nói.
Người này không có con cái, a, không đúng, con nuôi của nàng là Dịch Trúng Hải.
Như vậy, là đến để làm chỗ dựa cho Dịch Trúng Hải, hay là thật giống như Vương chủ nhiệm nói, là một bà lão ôn hòa.
Còn chưa thấy người, chỉ nghe thấy một giọng nói già nua vọng tới, "Tên khốn kiếp kia đánh cháu của ta."
Được rồi, nghe câu này, Vương Khôn cũng biết, Vương chủ nhiệm chẳng hề nói với hắn một câu nào thật.
Cái nhà này có thể dùng một ổ cầm thú đầy tứ hợp viện để hình dung.
Một đám cầm thú như thế, có thể xuất hiện một thiên nga trắng hay sao?
Đáp án này cần Vương Khôn từ từ phát hiện.
Đám người nhường ra một con đường, hai bà lão đi ra, một người là vợ Dịch Trúng Hải, một người khác hẳn là bà cụ điếc trong truyền thuyết.
Bà cụ điếc đến giữa đám người, lập tức nhìn về phía Hà Vũ Trụ đang nằm dưới đất, nét mặt trở nên vô cùng phẫn nộ.
Bà cụ điếc quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Vương Khôn, trong giọng nói mang theo phẫn nộ, "Là ngươi đánh Trụ ngố?"
Vương Khôn không phủ nhận, gật đầu.
Khóe miệng Dịch Trúng Hải lộ ra nụ cười, hơn nữa lộ ra vẻ hả hê. Dưới sự hướng dẫn của hắn, những người trong tứ hợp viện cũng lộ ra ánh mắt có chút hả hê.
Nói chính xác hơn, không phải toàn bộ, Lâu Hiểu Nga không lộ ra ánh mắt như vậy, còn Hứa Đại Mậu đang nằm dưới đất thì dường như chẳng ai quan tâm tới.
Bà cụ điếc giơ cây gậy chống trong tay lên, liền vụt thẳng xuống Vương Khôn.
Dù sao cũng là người lớn tuổi, Vương Khôn quyết định nể mặt bà ta một chút, dùng tay nắm lấy gậy chống của bà ta, "Lão thái thái, để ý gậy chống của bà một chút, nếu như bay mất, cũng sẽ không có ai giúp bà tìm lại đâu."
Nói xong, liền từ từ buông gậy chống của bà cụ điếc ra.
Khóe mắt nhìn thấy Dịch Trúng Hải và những người khác còn đang cười, Vương Khôn liền cảnh giác.
Quả nhiên, gậy chống của bà cụ điếc một lần nữa rơi xuống.
Vương Khôn lại lần nữa bắt được gậy chống của bà ta, trực tiếp đoạt lấy, cảm thấy vẫn chưa hết giận, liền bẻ gãy ném sang một bên.
Lần này, biểu hiện của những người trong tứ hợp viện khiến Vương Khôn càng thêm khó hiểu. Không phải chỉ là gãy một cây gậy chống thôi sao, tại sao lại như bị động đến long mạch vậy, sao lại khiếp sợ như vậy?
Không cần Vương Khôn đoán, Dịch Trúng Hải liền cho ra đáp án.
"Ngươi dám bất kính với lão tổ tông, đúng là trời long đất lở. Ta muốn thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi."
Vốn còn ẩn mình, Dịch Trúng Hải vừa nghe liền xông tới.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.
Vương Khôn sao có thể nuông chiều hắn, định cho hắn một cước, đạp lui hắn lại. Nhưng đây là xem ở tuổi của hắn tương đối lớn, lại là một công nhân bậc tám, không rõ thực hư của hắn như thế nào, nên vẫn để ý chút.
Dịch Trúng Hải bị đạp, bà cụ điếc tức thì nổi cơn thịnh nộ, giận đến mức không nói nên lời.
Vương Khôn cũng chẳng thèm để ý nhiều như vậy, cái tứ hợp viện này sao mà giống như ổ thổ phỉ vậy, cứ hở ra là hô lên những tiếng xưng hô quái dị.
Bất quá, những tiếng xưng hô của đám thổ phỉ này lại rất đặc biệt, có lợi cho việc ngụy trang, lão tổ tông, một đại gia, nhị đại gia, tam đại gia, Tần tỷ, Trụ ngố...
Cũng chỉ có Tần tỷ, Trụ ngố hai cái biệt hiệu này là ở trong ổ thổ phỉ sẽ không bị người giết chết đi.
Vương Khôn quyết định hỏi một câu xem bọn họ là người của ngọn núi nào, Bắc Kinh giờ này mà còn có ổ thổ phỉ, đúng là chuyện lạ.
"Huynh đệ, rốt cuộc là người của ngọn núi nào vậy. Người ngay không nói lời gian, cũng phải cho ta biết là đắc tội với huynh đệ nào trên đường đi chứ."
Dịch Trúng Hải vốn còn đang định gây khó dễ cho Vương Khôn sững sờ, tiếp theo chính là phẫn nộ, còn có một chút đắc ý.
"Vương Khôn, ai dạy ngươi nói năng như vậy, lại dám gọi chúng ta là huynh đệ. Ngay cả đại gia còn chưa nhận ra, ngươi sao dám gọi chúng ta là huynh đệ."
Vương Khôn nghi ngờ hỏi: "Đừng giỡn nữa, Dịch Trúng Hải. Ngươi đã đem biệt hiệu của đám thổ phỉ lôi ra hết rồi, ta hỏi theo luật lệ giang hồ trên đường, ngươi còn giả bộ với ta cái gì?"
"Biệt hiệu của thổ phỉ." Dịch Trúng Hải ngẫm một lúc mới hiểu ý nghĩa của biệt hiệu thổ phỉ, hắn càng tức giận hơn, chất vấn: "Dù chúng ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng không thể nói xấu chúng ta là thổ phỉ. Hôm nay nếu không cho chúng ta một lời giải thích, chúng ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, coi như đến trước mặt Vương chủ nhiệm, chúng ta cũng không sợ. Nếu để cho người ngoài biết trong viện của chúng ta có thổ phỉ, thì sau này mọi người ra đường làm sao."
Vương Khôn gật gù, cách nói chuyện này đúng là kiểu của Dịch Trúng Hải.
Những người trong tứ hợp viện quả nhiên bị hắn kích động, trừng mắt nhìn về phía Vương Khôn.
"Bây giờ mới biết làm thổ phỉ mất mặt, vậy trước đó đã làm gì. Nếu biết mất mặt, vì sao còn để cho người khác gọi các người là biệt hiệu của thổ phỉ. Các người thật cảm thấy mấy biệt hiệu lão tổ tông, một đại gia, nhị đại gia kia rất vẻ vang hay sao?"
Vẻ mặt của mọi người trong tứ hợp viện lại thay đổi, lão tổ tông, một đại gia làm sao lại thành biệt hiệu của thổ phỉ được?
Dịch Trúng Hải giúp bọn họ hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Đây là để gọi bà cụ điếc và ba người chúng ta quản sự trong viện, khi nào lại thành biệt hiệu của thổ phỉ vậy? Ngay cả điều này cũng không phân biệt được, ngươi không thấy mất mặt sao?"
"Đừng giỡn, mới đến mà đã lừa ta rồi. Những thứ này nếu không phải là biệt hiệu của thổ phỉ, tại sao các ngươi lại để ý như vậy. Lấy Lưu Hải Trung mà nói đi, hắn họ Lưu, ta gọi hắn Lưu đại gia thì có gì không đúng sao? Vì sao hắn lại vô cùng mất hứng, luôn miệng sửa lại cách gọi của ta. Còn cả bà ta nữa, một bà lão, có quan hệ gì với ta, vì sao lại bắt ta nhất định phải gọi bà ta là lão tổ tông?"
Vương Khôn lần lượt chỉ vào Lưu Hải Trung và bà cụ điếc chất vấn Dịch Trúng Hải.
Đối mặt với sự chất vấn của Vương Khôn, Dịch Trúng Hải giận dữ nhìn Lưu Hải Trung, cảm thấy hắn quá lắm chuyện, làm cho câu chuyện của mình bị chuyển hướng mất.
Còn về bà cụ điếc, Dịch Trúng Hải tự tin nói: "Trong viện chúng ta đều gọi bà là lão tổ tông, nếu ngươi đã vào tứ hợp viện, thì nên gọi theo chúng ta có gì sai?"
"Ý của ngươi là, ta ở tứ hợp viện, thì nhất định phải vào nhóm, trở thành một lũ thổ phỉ như các người sao?" Vương Khôn tiếp tục hỏi Dịch Trúng Hải.
Nghe Vương Khôn nói như vậy, sự tức giận trong lòng Dịch Trúng Hải muốn phá tung cả nóc, "Chẳng phải ngươi cứ nói vào nhóm hay sao, chúng ta có nói thế bao giờ đâu. Chúng ta đều là công nhân nhà máy thép, là giai cấp công nhân vinh quang."
Những người trong tứ hợp viện đương nhiên không muốn bị xem là thổ phỉ, nhao nhao nói ra thân phận của mình, nào là công nhân hai đời, ba đời cố nông các kiểu.
Cuối cùng Vương Khôn cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì, cũng không có ý muốn nghe cho rõ ràng.
"Ồ, đúng là mở mang tầm mắt. Các người ngụy trang quá lợi hại, lại có thể ngụy trang được nhiều thân phận như vậy. Thảo nào ngoài đường phố không ai tra ra lai lịch của các người."
Dịch Trúng Hải hoàn toàn giận đến mức không nói ra lời, đứng ở đó thở hồng hộc. Lưu Hải Trung cũng không dám lên tiếng, nói sai một câu đã bị Vương Khôn chụp mũ là thổ phỉ rồi. Nếu bị bắt thêm sơ hở nữa, mặt mũi nhị đại gia của hắn cũng chẳng còn gì.
Những người khác trong tứ hợp viện cũng có chút bối rối, bọn họ sống ngay thẳng cả đời, sao đột nhiên lại thành thổ phỉ, tình huống này đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Còn một tên Trụ Ngố, giãy giụa mấy lần vẫn không đứng lên nổi, chỉ có thể trợn mắt nhìn về phía Vương Khôn.
Tần Hoài Như vẫn giữ bộ dạng nhút nhát đáng thương, đã giữ vững bộ dạng này hơn một canh giờ rồi, kỹ năng diễn xuất này, nên được gọi là đẳng cấp thế giới rồi, mang sang Mỹ, cùng Marilyn Monroe so tài cũng không thành vấn đề.
Người khác biệt duy nhất có lẽ là Lâu Hiểu Nga, nàng tò mò nhìn Vương Khôn, hoàn toàn không hợp với những người trong tứ hợp viện.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận