Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 245: Giấy bảo đảm (length: 8532)

Nghe Diêm Phụ Quý giải thích, Dịch Trung Hải nhất thời đau đầu vô cùng. Hắn để cho Tần Hoài Như tiếp xúc Vương Khôn, trong lòng cũng ôm cái ý nghĩ này. Hắn cảm thấy, Vương Khôn một thằng nhóc chưa kết hôn, khẳng định không nhìn ra sự khác biệt trong đó.
Bây giờ, hắn biết, chiêu số đó của mình là không dùng được. Vương Khôn quá thông minh, sao có thể nhìn ra tính toán sâu xa như vậy. Tính toán như vậy, toàn bộ trong tứ hợp viện, cũng chỉ có hắn, bà cụ điếc cùng Tần Hoài Như ba người có thể nhìn ra. Những người khác căn bản là không nhìn ra.
Rốt cuộc là vì sao, Dịch Trung Hải không kịp nghĩ, hắn phải làm chính là lập tức ngăn cản Vương Khôn. "Không thể nói cho ban khu phố. Chỉ chút chuyện như vậy thôi, cả ngày tìm ban khu phố làm gì."
"Không tìm ban khu phố, ngươi để cho ta tìm ai, tìm đồn công an sao?"
"Ngươi lại không chịu thiệt, tính toán chi li như vậy làm gì?"
Vương Khôn không nhịn được, lại cho Dịch Trung Hải một cái tát, vừa đúng đối xứng. "Chờ ta bị thiệt, thì đã trễ. Dịch Trung Hải, ta cảnh cáo ngươi, chớ có đem những chiêu trò xấu xa kia của ngươi dùng trên người ta. Chuyện này, ta nhất định phải nói với ban khu phố. Bằng không một ngày kia, ta đang ngồi yên lành trong nhà, Tần Hoài Như chạy đến nhà ta hô hào giở trò lưu manh, ta biết làm sao bây giờ."
Những người xung quanh nghe được, rối rít bàn tán. Chuyện như vậy, mọi người không thể không phòng. Trong nhà nhân khẩu đông còn dễ nói, nhân khẩu ít, thật sự là trăm miệng khó phân biệt.
Dịch Trung Hải tức giận hô: "Hoài Như không phải người như vậy. Hoài Như ở trong viện chúng ta, luôn luôn hiếu thuận nhất, làm người cũng tốt nhất. Nàng sao có thể làm chuyện như vậy."
"Sao ngươi không nói, nàng là người thích xông vào nhà người khác nhất. Ta mới ở tứ hợp viện được bao lâu, Tần Hoài Như đã xông vào nhà ta mấy lần. Mỗi lần đều là lúc trong viện ít người, nàng muốn làm gì?"
Đối mặt Vương Khôn chất vấn, Dịch Trung Hải thực sự không nghĩ ra được lý do để giải thích. Hắn có thể dựa vào tài ăn nói, để cho người khác làm theo ý nghĩ của hắn, Vương Khôn lại không hề trúng kế, hắn thật sự không có cách nào.
Trụ ngố khoe khoang nói: "Vương Khôn, ngươi đúng là lòng dạ quá nhỏ. Ta tin Tần tỷ không phải người như vậy. Tần tỷ đến nhà ta, ta cũng không nói gì."
Vương Khôn không nhịn được chế giễu: "Cho nên ngươi mới ba mươi tuổi mà chưa tìm được đối tượng."
Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như khẩn trương, đồng thời hô: "Vương Khôn, ngươi đừng có nói bậy."
Tần Hoài Như bất chấp ủy khuất, chạy đến bên cạnh Trụ ngố, "Trụ ngố không tìm được vợ, là Hứa Đại Mậu đang nói xấu hắn, chứ chuyện ta giúp hắn dọn dẹp nhà cửa không có bất cứ quan hệ gì."
Vương Khôn khinh thường nói: "Ngươi nói không có thì cứ cho là không có. Thằng ngốc này bản thân nó cũng nghĩ như vậy, ai làm gì được nó. Nhưng mà, ngươi xông vào nhà ta, vậy là vấn đề của ngươi."
"Ta..." Tần Hoài Như không có cách nào khác, chỉ có thể ủy khuất khóc.
Chiêu này, ở chỗ này là vô dụng, Vương Khôn nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái.
Dịch Trung Hải hết cách rồi, không chiếm được tiện nghi, cũng chỉ có thể xuống nước. "Vương Khôn, ta đảm bảo với ngươi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
"Lời đảm bảo của ngươi thì có tác dụng gì. Ngươi còn bảo đảm Tần Hoài Như nhà sống không nổi, kết quả sao? Nhà nàng tiền so với nhà ai cũng nhiều hơn."
Tần Hoài Như không để ý khóc lóc, giải thích: "Những thứ kia đều là ta giúp Trụ ngố để dành tiền. Nhà chúng ta cũng mất hết tiền rồi, ngươi còn muốn để cho ta thế nào?"
"Tránh xa ta ra." Vương Khôn kiên định nói ra mấy chữ.
Mặt Tần Hoài Như trở nên trắng bệch, chuyện này đối với nàng quá vũ nhục. Ai có người đàn ông nào lại để mỹ nữ cách xa mình.
Thấy thời gian không còn sớm, Vương Khôn liền nói: "Được rồi, có chuyện gì đợi buổi tối ban khu phố tới rồi nói!"
"Không thể báo lên ban khu phố, sao ngươi cứ không chịu nghe thế?" Dịch Trung Hải còn muốn cố gắng lần cuối.
Vương Khôn liếc hắn một cái, "Báo lên ban khu phố là tự do của ta, ngươi dám ngăn cản."
Dịch Trung Hải không dám nhìn vào ánh mắt Vương Khôn, cũng không dám nói nữa chuyện ngăn cản. Lưu Hải Trung không lộ mặt, Dịch Trung Hải chỉ đành cầu Diêm Phụ Quý.
Vương Khôn nếu báo lên ban khu phố, danh tiếng của Tần Hoài Như sẽ bị hủy, sau này ai thấy Tần Hoài Như mà không tránh. Nếu danh tiếng của Tần Hoài Như mà hỏng, lại để cho Trụ ngố nghi ngờ, vậy thì càng phiền toái. Lừa gạt Trụ ngố không phải một chuyện đơn giản, hắn đã bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
Diêm Phụ Quý nhận được lời nhờ giúp đỡ của Dịch Trung Hải, mười đồng đổi lấy việc ra mặt khuyên Vương Khôn. Mười đồng không phải là ít, hắn mạnh dạn đưa ra hai ngón tay.
Dịch Trung Hải nhắm mắt lại gật đầu.
Khóe miệng Diêm Phụ Quý nở một nụ cười, "Vương Khôn, ngươi nói đúng là không có vấn đề gì. Bất quá, vì chút chuyện này mà báo lên ban khu phố cũng không đáng. Chuyện này, mọi người đều biết ngươi không để ý, ta thấy cũng không cần báo."
Vương Khôn tất nhiên biết, chuyện này có báo lên ban khu phố cũng vô dụng, nhiều nhất là để cho ban khu phố tới, bắt Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như khiển trách một trận. Bọn họ chẳng làm gì, ban khu phố cũng không thể vì hắn nghi ngờ mà kết tội hai người.
Bất quá, cái chiêu hiểm độc này là ở chỗ phải phòng bị mọi lúc, như vậy quá phiền phức. Hắn đang ở tiền viện, nửa đêm đi nhà cầu Tần Hoài Như cũng phải đi ngang qua trước viện, thật sự không có cách nào phòng.
"Tam đại gia, không báo cáo ban khu phố, ông làm sao bảo đảm hành động của Tần Hoài Như không gây ảnh hưởng đến tôi?"
"Ta..." Diêm Phụ Quý đương nhiên không thể đảm bảo, "Vương Khôn, trong viện chúng ta trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Thật muốn làm lớn chuyện lên, thanh danh của mọi người trong viện sẽ bị hủy hoại. Sau này ngươi còn muốn tìm người yêu."
Vương Khôn làm bộ suy nghĩ một chút, "Không để cho ta báo lên ban khu phố cũng được."
Sắc mặt của Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như sáng lên, có thể giải quyết trong viện, là có lợi nhất cho bọn họ.
"Các ngươi viết cho ta một tờ giấy bảo đảm đi, nếu Tần Hoài Như tự mình chạy vào nhà ta, bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan gì đến ta."
Trụ ngố không vui: "Vạn nhất ngươi có ý đồ xấu với Tần tỷ thì sao?"
"Trụ ngố!" Dịch Trung Hải giận dữ quát Trụ ngố.
Vương Khôn cười ha hả: "Nàng có thể không đi vào nhà ta mà. Ngươi quản lý nàng, không cho nàng đến nhà ta được mà. Nhà ta cách cửa không tính gần, chỉ cần nàng không tới, ta có thể ép nàng tới được sao."
Trong lòng Tần Hoài Như không muốn, như vậy sẽ không có cách nào chiếm tiện nghi. Nhà Chu Minh Huy đều có nhiều tiền như vậy, giống như nhà Điền Hữu Phúc và Tiền Anh Vũ nhà đẳng cấp ngang bằng với hắn chắc chắn cũng có tiền. Mấy nhà này đều là mục tiêu tiếp theo của nàng.
Nhà Vương Khôn ở trước mặt mấy nhà này cản trở, không để cho nàng đi qua, vậy chẳng phải là chặn đường tài lộc của nàng sao?
Tuy trong lòng không muốn, Tần Hoài Như vẫn không thể nói ra, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải cân nhắc kỹ lưỡng hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Dùng đạo đức bắt cóc không được, dùng nắm đấm của Trụ ngố cũng không xong, chẳng lẽ muốn đi mời bà cụ điếc?
Chắc chắn cũng không được. Vương Khôn tuyệt đối sẽ không nể mặt bà cụ điếc, một điểm này, Dịch Trung Hải cực kỳ rõ. Bà cụ điếc là bùa hộ mệnh của hắn, không thể để danh tiếng bà cụ bị hủy hoại. Lưu Hải Trung vẫn còn bất mãn với hắn, tất cả đều nhờ bà cụ điếc trấn giữ, mới khiến hắn an phận.
Còn có Trụ ngố, sau này muốn gạt gẫm Trụ ngố, còn phải để hắn với Hứa Đại Mậu đánh nhau. Mọi người trong viện đã học cách báo công an, không có bà cụ điếc, nếu như bị người báo công an thì phiền toái.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dịch Trung Hải cũng không nghĩ ra được cách nào tốt, cuối cùng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Vương Khôn.
Cuối cùng, Vương Khôn đọc, Diêm Phụ Quý cầm bút, viết một tờ giấy bảo đảm. Nội dung là Tần Hoài Như không được tùy tiện xông vào nhà hắn, nếu xông vào nhà hắn, bất kể chuyện gì xảy ra, trách nhiệm cũng do Tần Hoài Như tự gánh.
Mặc dù tờ giấy bảo đảm này không có tác dụng lớn, nhưng đối với Dịch Trung Hải mấy người mà nói, nó cũng là một sự uy hiếp.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận