Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 94: Không dám mượn vật (length: 8372)

Lưu Hải Trung lần này đánh con, là có lý do chính đáng. Người khác mua thịt, nhà bọn họ cũng mua. Nhưng vì thường cho Tần Hoài Như nhiều tiền như vậy, nhà hắn mua thịt cũng không nhiều. Chỉ có chút thịt đó, còn chưa đủ hai đứa nhỏ này ăn, Lưu Quang Thiên cùng Lưu Quang Phúc lại dám đưa tay vào.
"Hai đứa nhóc con các ngươi, không biết mua mấy thứ thịt này là cho ta ăn sao? Ai bảo các ngươi đụng vào."
Lưu Quang Thiên cùng Lưu Quang Phúc trốn sang một bên, ấm ức nói: "Trong nhà mua thịt, dựa vào cái gì không cho chúng ta ăn."
Lưu Hải Trung cầm chổi lông gà, không ngừng quơ múa. "Các ngươi nói dựa vào cái gì, ta nói cho các ngươi, chỉ bằng cái này. Còn dám ăn nữa không?"
"Không ăn, chúng ta cũng không ăn nữa."
Nhị đại mụ lúc này mới nhớ ra ngăn Lưu Hải Trung. "Đừng đánh, để bà cụ điếc nghe được, bà ấy lại chạy đến nhà mình đòi thịt ăn, ngươi cho hay là không cho."
Lưu Hải Trung ném chổi lông gà sang một bên, ngồi trở lại trước bàn cơm. "Dựa vào cái gì mà cho, người khác cũng không cho, nhà mình cũng không cho. Cùng bà cụ điếc ở chung hậu viện, nhà mình đến cả chút đồ béo, cũng không dám ăn ngon một chút. Chỉ có thể ăn trứng gà rán."
Ngoài cửa, một bác gái đang chuẩn bị gõ cửa, nhất thời sững sờ tại chỗ, trong tình huống này, bà còn làm sao đòi thịt cho bà cụ điếc được nữa. Bà không có da mặt dày đến vậy, mở miệng với Lưu Hải Trung cùng Nhị đại mụ.
Bác gái lắc đầu, thở dài, xoay người trở về phòng của bà cụ điếc. Lát sau, trong phòng bà cụ điếc liền truyền đến tiếng kêu không hiếu thuận.
Người hậu viện đều đóng cửa lại, coi như không nghe thấy, cả nhà quây quần bên bàn đang ăn cơm.
Trong viện giữa, nhà Tần Hoài Như, tiếng chửi rủa của Trương Tiểu Hoa vẫn không ngừng. Trên người của nàng còn mang theo bụi đất, do bị hàng xóm trong tứ hợp viện ném ra khi từ nhà người ta bị đuổi về.
Ngửi thấy nhà người khác truyền tới mùi thơm, Trương Tiểu Hoa giống như trước kia, bưng bát chạy đến nhà người khác xin thịt ăn.
Sau đó, liền bị mọi người ném ra. Cho dù hắn kêu khóc lão Giả, Đông Húc, cũng không ai để ý đến cả.
Trương Tiểu Hoa lúc này mới nhớ ra, Dịch Trung Hải cùng Trụ ngố bình thường che chở nhà nàng cũng không có ở trong sân. Nàng có khóc lóc thế nào, người khác cũng sẽ không quan tâm.
"Tần Hoài Như, ngươi ở trong nhà làm gì đó, không biết Bổng Ngạnh muốn ăn thịt sao?"
Tần Hoài Như mặt mày khó xử vô cùng, nàng cũng muốn đi tìm người khác mượn thịt, nhưng Dịch Trung Hải và Trụ ngố không có ở đây, ngay cả bà cụ điếc người ta cũng không để ý đến, thì sẽ để ý tới nàng sao?
"Mẹ, mọi người đều biết nhà mình có tiền, không muốn cho nhà mình."
Trương Tiểu Hoa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tần Hoài Như. "Những tiền kia là thường cho ta nuôi lão tiền, ai cũng đừng hòng đụng vào. Nếu ngươi dám nhòm ngó mấy đồng tiền kia của ta, ta với ngươi liều mạng."
Tần Hoài Như đối với chuyện này phi thường bất đắc dĩ, mọi người đều biết nhà Giả có tiền, họ cũng mặc kệ số tiền này có phải của Trương Tiểu Hoa nuôi lão hay không. Cứ thế, việc nàng tìm người khác vay tiền sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Giống như lúc nãy, nàng bưng bát chạy tới nhà người khác xin thịt ăn, người ta trực tiếp nói: "Tần Hoài Như, nhà các người tiền gửi còn nhiều hơn mấy trăm, so với nhà ta còn có tiền, sao còn đến nhà ta vay thịt ăn. Chuyện trước kia nhà các ngươi mượn nhà ta bột bắp, khi nào trả cho nhà ta?"
Tần Hoài Như biết làm sao, không thể đi than khóc với mọi người, còn phải hứa trả đồ. Nàng cũng không dám chạy đi nhà khác mượn đồ nữa, sợ người ta tính sổ, bắt nàng phải trả đồ.
Thở dài một hơi thật sâu, Tần Hoài Như đem hi vọng đặt lên người Trụ ngố. Muốn có thịt ăn, vẫn là phải tìm tên ngốc kia mới được. Chỉ có tên ngốc kia mới có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình, biết tiền trong nhà không phải do mình làm chủ.
Trong xưởng cán thép, Mã Hoa ở bộ phận bảo vệ đi loanh quanh mấy vòng, suýt chút nữa bị người trực đêm bắt làm kẻ trộm, vẫn không tìm ra con heo rừng được để ở đâu.
Hết cách rồi, hắn chỉ đành tìm một người bảo vệ hỏi. "Huynh đệ, nghe nói bộ phận bảo vệ bắt được một con heo rừng?"
Người nọ bực bội nói: "Heo rừng gì chứ, mua thịt là việc của căn tin các ngươi, liên quan gì tới bộ phận bảo vệ của chúng ta. Mã Hoa, tên nhãi ranh nhà ngươi đừng có đi lung tung trong xưởng nữa, nếu không đừng trách bọn ta bắt ngươi lại."
Mã Hoa vội cười nịnh nọt. "Đừng đừng, tôi chỉ là, tôi chỉ là nghe nói trong xưởng mình có con heo rừng, tưởng là cần căn tin xử lý, nên tự động ở lại tăng ca."
Người bộ phận bảo vệ sao có thể không biết ý đồ của Mã Hoa chứ? Heo rừng có được thì sẽ vào căn tin, mà đây là của xưởng cán thép, những người bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ buổi trưa ăn cơm có thể ăn được một ít. Bây giờ thì tốt quá, mỗi người hai cân thịt heo, mang về nhà ăn mới thơm làm sao.
Mấy người bọn họ dù có phải trực, không được về nhà ăn thịt, trong lòng cũng vui sướng.
Mã Hoa chạy về căn tin, kể lại hết mọi chuyện với Trụ ngố. "Sư phụ, sư phụ nghe ai nói, bộ phận bảo vệ có heo rừng. Bọn họ nếu có heo rừng, lẽ nào sẽ đưa tới cho căn tin chúng ta."
Trụ ngố phi thường nghi ngờ, Tần Hoài Như tuyệt đối sẽ không lừa hắn, nhưng tại sao bộ phận bảo vệ lại không có heo rừng nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, Trụ ngố cũng không muốn nghĩ nữa. Hắn đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. "Thôi được rồi. Không có thì không có, coi như là làm thêm giờ. Chuyện này đừng nói với người ngoài."
Mã Hoa gật đầu lia lịa, loại chuyện mất mặt như thế này, hắn mới không đi nói với người ngoài.
Hai thầy trò cùng nhau ra khỏi phòng ăn, đến bên chỗ gác cổng thì gặp mấy người bộ phận bảo vệ đang tuần tra. Trụ ngố liền đi lên trước chặn bọn họ.
"Không phải nói trong xưởng mình có một con heo rừng, bảo ta Trụ ngố tăng ca sao, sao lại không có vậy. Đây chẳng phải là đùa bỡn ta đấy à."
Trụ ngố đây là muốn thăm dò ý tứ của bộ phận bảo vệ. Tần Hoài Như nói rất rõ ràng, heo rừng đang ở bên ngoài phòng làm việc của bộ phận bảo vệ, người của bộ phận bảo vệ tuyệt đối biết.
Người bộ phận bảo vệ đương nhiên là biết. Nhưng mà Trụ ngố cũng không nghĩ xem, bộ phận bảo vệ là làm gì. Người bộ phận bảo vệ là phải giữ bí mật. Ai chẳng biết Trụ ngố cùng Vương Khôn có mâu thuẫn, bọn họ mới nhận được chỗ tốt của Vương Khôn, sao có thể đi bán đứng Vương Khôn được.
"Được rồi, Trụ ngố. Ai cho ngươi tăng ca, ngươi tự đi tìm người đó mà hỏi. Bộ phận bảo vệ của chúng ta cho dù có heo rừng, cũng sẽ không cho ngươi. Ai không biết Trụ ngố ngươi có tài nhất là xóc chảo, một con heo rừng, ngươi có thể cho mà điên đảo mất một nửa."
Trụ ngố cười hắc hắc, "Huynh đệ, đừng có nói lung tung, tôi chỉ là một đầu bếp thành thật, chuyện xóc chảo tuyệt đối không làm. Mấy người thấy tôi cho người bộ phận bảo vệ xóc chảo lúc nào rồi."
"Trụ ngố, tốt nhất là ngươi không có ý đó. Ngươi dám xóc chảo cho bộ phận bảo vệ của chúng ta, cứ hỏi xem đám người ở thắt lưng của bọn ta có đồng ý không đã."
Trụ ngố quen thói ngông cuồng, không quan tâm đến uy hiếp của bộ phận bảo vệ. Mã Hoa thì suýt nữa sợ tè ra quần, may mà Vương Khôn không đến căn tin mua đồ ăn buổi trưa hôm nay. Nếu để Vương Khôn - trưởng bộ phận bảo vệ - biết được bị xóc chảo, thì hậu quả khó lường.
Trụ ngố gạt tay Mã Hoa một cái, đối với tên đồ đệ hiền lành này có chút bất mãn. Không phải là người bộ phận bảo vệ, thì có gì mà ghê gớm. Hắn cũng không tin người của bộ phận bảo vệ dám làm gì hắn.
Đưa tay lôi kéo Mã Hoa liền đi ra cổng nhà máy.
"Nhìn cái bộ dạng sợ sệt của tiểu tử ngươi kìa, ra ngoài đừng có nói là đồ đệ của ta, ta mất hết cả mặt mũi."
Mặt Mã Hoa như đưa đám. "Sư phụ, đó là có súng đấy. Nếu như con bị người bộ phận bảo vệ bắt được, công việc có khi cũng không giữ được. Sư phụ à, người nghe con một lời khuyên, đừng đối đầu với người bộ phận bảo vệ. Con có nghe nói, Vương Khôn là trưởng bộ phận bảo vệ, thắt lưng giắt súng đấy. Lỡ như..."
Trụ ngố trừng mắt nhìn hắn một cái, làm cho Mã Hoa sợ đến mức không dám nói tiếp.
"Mang súng thì có gì ghê gớm hơn người chứ. Ta là thân phận nông dân ba đời cố nông, cũng không tin hắn dám móc súng ra đối phó ta."
Mã Hoa nhìn dáng vẻ của Trụ ngố, luôn cảm thấy có chút vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu mềm, không giống như trước kia hăng hái như vậy nữa.
Trụ ngố hừ một tiếng, rồi đuổi Mã Hoa đi.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận