Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 401: Tần cũng không được (length: 8369)

Hứa Đại Mậu cảm thấy dạo gần đây toàn là tin tức tốt. Tần Hoài Như trêu đùa hắn mấy lần, hắn cũng đã đòi lại được chỗ lợi. Dịch Tr·u·ng Hải luôn luôn thiên vị Trụ ngố, lần này cũng nhận trừng phạt.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Trụ ngố không bị sao. Hắn ngày ngày đều ngóng trông, Trụ ngố bị bắt vào là tốt.
Nghe được tin Dịch Tr·u·ng Hải lại bị xử phạt, Hứa Đại Mậu ở phòng tuyên truyền liền cười ha hả.
"Hứa Đại Mậu, ngươi có bị bệnh không đấy. Không lo làm việc, cười cái gì?"
Hứa Đại Mậu vội vàng xin lỗi đồng nghiệp ở phòng tuyên truyền, "Xin lỗi. Tại tôi quá cao hứng thôi."
"Có chuyện gì mà vui vậy. Chẳng lẽ vợ anh mang thai?"
Hứa Đại Mậu cau mặt, khó chịu nhìn người vừa lên tiếng. Nhìn thấy người đó bản thân không chọc nổi, lập tức đổi lại một bộ mặt tươi cười.
"Tôi vui vì Dịch Tr·u·ng Hải bị xử phạt. Hắn chính là một tên ngụy quân tử, trong xưởng ai cũng mong muốn trừng trị hắn. Đem hắn xuống cấp còn năm, thật đáng."
Có người không hiểu vì sao Hứa Đại Mậu lại hận Dịch Tr·u·ng Hải như vậy, liền có người giải thích giúp người kia. Nghe được nguyên nhân, có người đồng tình với Hứa Đại Mậu, có người lại khinh bỉ.
Hứa Đại Mậu thấy thế cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy. Ai bảo người trong phòng tuyên truyền cũng không dễ chọc đâu.
Trong phòng ăn, Tần Hoài Như lôi tay Trụ ngố không chịu buông, quyết tìm hiểu cho ra ngọn ngành. Bà cụ điếc sau lưng là ai, đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, Trụ ngố lại dám nói không với nàng.
Trụ ngố thích vẻ quyến rũ của Tần Hoài Như, nhưng cũng không dám tiếp tục náo loạn cùng Tần Hoài Như như thế này nữa. Vì chẳng mấy nữa là đến giờ cơm, hắn còn phải đi làm cơm. Để trễ bữa ăn của c·ô·ng nhân, không ai bảo vệ được hắn đâu.
"Tần tỷ, chuyện này tôi thật không thể nói."
"Trụ ngố, ngươi còn muốn tỷ giới thiệu đối tượng cho ngươi nữa không?"
"Muốn chứ. Tần tỷ, tỷ nói bao lâu rồi, sao vẫn chưa đưa em họ tỷ tới vậy?"
Trên mặt Tần Hoài Như không hề bối rối, bình tĩnh nói: "Chẳng phải đang vào mùa thu hoạch ngô sao. Chị không thể để cho Kinh Như bỏ việc nhà nông, chạy tới đây xem mắt với em được. Cho dù trong nhà đồng ý, đội sản xuất cũng không muốn."
Trụ ngố cũng biết đội sản xuất không dễ động vào, liền nói: "Vậy đợi thu hoạch ngô xong, tỷ nhất định phải gọi Kinh Như tới nhé."
Tần Hoài Như cười hì hì nói: "Tỷ đáp ứng em. Bây giờ em có thể nói cho tỷ biết rồi chứ!"
Trụ ngố lắc đầu, "Thật không thể nói."
"Chút chuyện nhỏ này thôi, mà em cũng không chịu đáp ứng. Với cái tính tình này của em, chị làm sao dám yên tâm để cho Kinh Như đi xem mắt em. Chị thà không giới thiệu để khỏi gieo họa cho Kinh Như. Bằng không sau này chị làm sao về nhà ngoại?"
"Đừng mà, Tần tỷ, tôi là người thế nào, tỷ còn không rõ sao? Trong viện ta, không ai có tâm tốt như tôi cả. Bàn về danh tiếng, ai có thể so được với tôi chứ. Tỷ cho Kinh Như gả cho tôi, chắc chắn sẽ không thiệt."
Tần Hoài Như liếc mắt đưa tình, "Có mỗi chút chuyện mà em không chịu nói, em bảo tỷ làm sao tin tưởng em. Với lại cái này đâu phải chị muốn hỏi em, mà là một đại gia muốn biết. Một đại gia nhận em làm con nuôi, em nói xem em nói cho một đại gia thì sao?"
Trụ ngố khó khăn nói: "Tần tỷ, tỷ đừng hỏi nữa. Tôi thật không thể nói."
Mỹ nhân kế cũng không được, chẳng lẽ thật phải dùng cách đó?
Tần Hoài Như nghe mùi dầu mỡ trên người Trụ ngố, liền lập tức vứt bỏ ý nghĩ này ra sau đầu. Còn không bằng trên người Hứa Đại Mậu dễ ngửi hơn ấy chứ.
"Trụ ngố, chị nói cho em biết. Nếu em cứ như thế này thì chị không dám giới thiệu Kinh Như cho em đâu."
Trụ ngố trong lòng lo lắng, thứ nhất là cần phải về nấu cơm, thứ hai là lo lắng về vấn đề vợ con. Nhưng hắn thật sự không thể nói. Nói ra rồi sau này, hắn cả đời này liền không lấy được vợ.
Hắn từ trước tới giờ chưa từng gặp qua chuyện khó xử như thế này, nói thì không lấy được vợ, mà không nói cũng chẳng thể lấy được vợ.
Tuy vậy, Trụ ngố vẫn khá nhanh trí, biết điều mà Tần Hoài Như quan tâm nhất là gì.
"Tần tỷ, chuyện này là tôi đã hứa với bà cụ rồi, thật không thể nói. Nếu như tỷ chỉ vì chuyện này mà không giới thiệu đối tượng cho tôi, thì coi như xong. Sau này tôi cũng không mang cơm hộp nữa."
Cơm hộp.
Tần Hoài Như mắt sáng rực lên, ôm chặt lấy tay Trụ ngố, "Trụ ngố ngoan, tỷ chỉ đùa với em thôi. Bổng Ngạnh không được ăn cơm hộp của em, nó cũng đói gầy rồi. Ngày nào nó cũng hỏi chị, tại sao dạo này chú Ngu không cho nhà mình mang cơm hộp nữa."
Trụ ngố đắc ý nói: "Vậy chuyện xem mắt của tôi?"
Tần Hoài Như cười nói: "Trụ ngố, em cứ yên tâm, chờ thu hoạch ngô xong, chị sẽ về nhà. Chị nhất định chọn một người em họ vừa tươi vừa mọng nước để mang tới cho em xem mắt."
Thời gian không chờ đợi ai, người trong phòng ăn sắp xếp thời gian không được nhiều, mà Trụ ngố vẫn chưa trở về, mọi người có chút nóng nảy.
Để lỡ thêm chút nữa, sẽ trễ giờ cơm mất. Mấy c·ô·ng nhân nổi giận lên, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Mọi người đều biết, Trụ ngố đang ở bên ngoài nói chuyện phiếm với Tần Hoài Như. Ai cũng biết tính của Trụ ngố, chẳng ai dám đi ra ngoài tìm Trụ ngố cả. Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người đều nhất trí nhắm vào đồ đệ của Trụ ngố.
~~~ Trụ ngố ở căn tin có hai đồ đệ, một tên béo, một tên Mã Hoa. Gã mập tính tình lanh lợi, biết cách lấy lòng Trụ ngố, nên được Trụ ngố cưng chiều hơn Mã Hoa. Mã Hoa thì là một đứa trẻ thật thà, không biết nịnh hót, cả ngày chỉ biết cắm cúi làm việc.
Gã mập thấy tình hình không ổn, vội vàng tìm lý do để chuồn trước. Chỉ còn mỗi Mã Hoa là ở lại.
Dù không đành lòng, cũng phải đẩy Mã Hoa ra ngoài.
"Mã Hoa, Trụ ngố đâu? Hắn không về nữa, sẽ chậm trễ việc nấu ăn đấy."
Mã Hoa không suy nghĩ nhiều, chỉ ra ngoài cửa, "Sư phụ tôi ở ngoài kia ạ."
"Vậy ngươi đi gọi hắn về nhanh đi, nhanh chóng làm đồ ăn. Để trễ giờ cơm của mọi người, chúng ta đều sẽ bị trừ lương."
Mã Hoa liền ngoan ngoãn buông công việc trong tay, rời bếp sau, "Sư phụ, phải làm đồ ăn thôi, mọi người đều đang chờ đó ạ!"
Trụ ngố đang đứng bên lồng hấp kiểm tra bánh bao mà Tần Hoài Như mang tới, bị Mã Hoa gọi như vậy, bánh bao liền rời khỏi tay hắn.
"Biết rồi."
Thấy Mã Hoa vẫn đứng ở cửa, Trụ ngố liền nhìn trừng trừng hắn, "Còn đứng ở đây làm gì? Nhanh về làm việc đi."
Mã Hoa rời đi, Trụ ngố cũng biết không thể trì hoãn được nữa, liền nói với Tần Hoài Như, "Tần tỷ, tối chờ cơm hộp của tôi nhé. Tôi về làm đồ ăn trước đây."
Tần Hoài Như không muốn để Trụ ngố rời đi, nhưng cũng không dám làm lỡ việc này. Cơm của c·ô·ng nhân là chuyện lớn, ai cũng không dám chậm trễ. Hơn nữa nếu Trụ ngố không nấu ăn, thì làm sao có cơm hộp được chứ. Còn về chuyện của Dịch Tr·u·ng Hải, Trụ ngố không nói thì không trách được nàng.
Vừa lắc mông trở về phân xưởng thì không tránh được việc bị Liễu chủ nhiệm mắng một trận. Tâm trạng đang vui vẻ vì đồ ăn thừa mang đến cũng bị mắng tan tành.
Mếu máo đi đến bên cạnh Dịch Tr·u·ng Hải, thấy Dịch Tr·u·ng Hải đau lòng không thôi. Nhưng dù bất mãn hơn nữa, Dịch Tr·u·ng Hải cũng không dám thể hiện ra ngoài. Người khác thì càng làm càng lên chức, còn hắn lại càng ngày càng xuống.
Lần trước nhờ có bà cụ điếc la lối, mới khiến cho Dương Vạn Thanh đồng ý năm sau cho hắn tham gia bình xét cấp bậc. Cứ nghĩ thêm nửa năm nữa thôi, là có thể khôi phục lại cấp tám. Nào ngờ bây giờ lại bị xuống còn cấp năm, còn thấp hơn cả Lưu Hải Tr·u·ng một bậc, và còn ba năm không được tham gia bình xét cấp bậc nữa.
Nhỡ ba năm này, trong xưởng lại có thêm mấy c·ô·ng nhân bậc tám, thì rắc rối của hắn còn lớn hơn.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận