Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1191: Dịch Trung Hải rơi trong rãnh (length: 8296)

Dịch Trung Hải bị Tần Hoài Như làm cho lo lắng, thật sự là mệt lả, toàn thân cũng ướt đẫm. Bởi vì Tần Hoài Như vương vấn, hắn hắt hơi một cái, không chú ý, trực tiếp ngã xuống mương.
Mất một thời gian dài, mới từ dưới mương bò ra. Người đi ngang qua thấy một ông già khó khăn, giúp hắn dựng xe đạp lên.
"Lão đồng chí, xe đạp của ông bị hỏng rồi, bây giờ không thể đi được nữa. Ông chỉ có thể dắt bộ thôi."
Dịch Trung Hải vừa nghe, nhất thời sốt ruột muốn chết. Đây không phải xe đạp của hắn, làm hư rồi, thì phải bồi thường.
Tiến lên kiểm tra xe đạp, Dịch Trung Hải đau lòng không thôi. Bánh trước đã hỏng, xích xe cũng đứt, nếu sửa lại, phải mất mấy chục đồng rồi.
Hết cách rồi, nếu hắn dám không sửa, Diêm Phụ Quý sẽ ngày ngày tìm hắn gây sự.
Dịch Trung Hải tức giận nhìn theo hướng Trụ Ngố rời đi, trong lòng ghi hận hắn một bụng. Hắn thề, số tiền này cuối cùng nhất định phải bắt Trụ Ngố đền gấp bội.
Bây giờ Dịch Trung Hải không để ý đến Trụ Ngố, quay đầu nhìn về phía mấy người trẻ tuổi vừa giúp mình.
Lúc này, cái mặt trông chính nghĩa của hắn mang đến cho hắn chỗ tốt.
Mấy người thấy hắn không giống người xấu, mới ra mặt giúp đỡ. Chứ không thì, một ông già lạ hoắc, cả người toàn mồ hôi cứ lảng vảng xung quanh, mọi người không đề phòng hắn thì thôi.
"Tiểu đồng chí, ta là công nhân bậc tám của xưởng thép Hồng Tinh, ta đến đây là để tìm người. Bây giờ xe đạp hỏng rồi, không còn cách nào đi được, các cậu có thể giúp tôi đưa đến tiệm sửa xe được không?"
Mấy người rất nhiệt tình, còn hỏi: "Lão đồng chí, ông lại là công nhân bậc tám, vậy thì lợi hại quá. Ông muốn tìm ai, cứ nói với bọn tôi một tiếng. Xung quanh đây không có chỗ nào mà bọn tôi không biết."
Dịch Trung Hải há miệng, lại ngậm lại. Hắn căn bản không biết Trụ Ngố đến tìm ai, cũng không thể để Trụ Ngố biết mình đang theo dõi hắn.
"Vẫn là không làm phiền các cậu. Các cậu chỉ cần giúp ta đem xe đạp đưa đến tiệm sửa xe là được rồi."
Giờ khắc này, Dịch Trung Hải lại để lộ ra cái khí chất đạo đức thánh nhân. Làm cho mấy người trẻ tuổi có chút không được tự nhiên. Bọn họ liền không dám nói gì nữa.
Mấy người mang xe đạp, cùng với Dịch Trung Hải đi về phía tiệm sửa xe trong trấn.
Dịch Trung Hải vào giờ phút này, cảm nhận được cái tư vị của người lớn tuổi. Tiềm thức liền bắt đầu giáo huấn những người này.
Mấy người trẻ tuổi nói chuyện lão nhân kia dựa vào tuổi tác, lúc đó quấy rối, Dịch Trung Hải liền nói: "Các cậu sao có thể đứng một bên xem náo nhiệt được chứ. Trên đời này không có người lớn tuổi sai, chỉ có lớp trẻ không chu toàn thôi.
Lão nhân kia dù có chút tham lam, nhưng không nói đến sự thật, chẳng lẽ các cậu không có trách nhiệm sao?
Làm người không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, lão nhân kia dù gì cũng là bậc trưởng bối của các cậu, các cậu giúp đỡ ông ta là điều hiển nhiên."
"Không phải, lão đồng chí, ông có lầm không đấy. Chúng tôi với ông ta không thân thích gì, làm sao thành trưởng bối của chúng tôi được. Tuổi ông ta có lớn hơn một chút, nhưng không phải không làm việc được. Nhà nước cũng sắp xếp cho ông ta công việc nhẹ nhàng, chỉ cần nghiêm túc làm thì không chết đói."
Dịch Trung Hải mặt tối sầm, tức giận nói: "Đó cũng không phải là lý do để các cậu không quan tâm tới. Kính trọng người lớn tuổi, là truyền thống tốt đẹp của nước ta. Các cậu quên cái gì thì quên, chứ không thể quên điều này."
"Nhưng mà, chuyện này không phải lỗi của chúng tôi."
Dịch Trung Hải hừ một tiếng: "Các cậu quên những lời vừa rồi tôi nói rồi sao? Trên đời không có trưởng bối sai, chỉ có lớp trẻ không chu toàn. Nếu các cậu hiếu thuận ông ta, ông ta sẽ đi gây rối sao?"
Có người không phục còn muốn tranh luận, bị đồng bạn ngăn lại. Bọn họ trao đổi ánh mắt, liền không nói một lời nào.
Dịch Trung Hải có rất nhiều lời muốn nói, nhưng căn bản không ai để ý, điều này khiến hắn tức điên. Nhưng là hết cách rồi, nơi này không có Trụ Ngố cái công cụ nhân nghe lời đó, thần công của hắn không phát huy được.
Khó khăn lắm mới đến tiệm sửa xe, mấy người liền nhét Dịch Trung Hải cùng xe đạp vào đó, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ông chủ tiệm sửa xe quay sang bọn họ hô to: "Mấy đứa nhãi ranh kia, đây là ai vậy, sao mấy cậu lại nhét người vào chỗ của chúng tôi thế?"
"Chú, bọn cháu cũng không quen ông ta. Bọn cháu thấy ông ta bị ngã dưới mương, nên mới cứu lên. Ông ta muốn bọn cháu đưa đến tiệm sửa xe, nên bọn cháu tiện tay giúp thôi. Chú muốn biết, thì cứ tự mình hỏi."
Sợ ông chủ tiệm sửa xe giữ lại, mấy người nhanh chân liền chạy.
Cách xa tiệm sửa xe một đoạn, bọn họ mới nói: "Sao lại gặp phải một ông già ngu ngốc vậy."
Đang nghỉ ngơi một bên Trụ Ngố, theo phản xạ ngẩng đầu lên. Cảm giác không có ai sau lưng, liền định dừng lại chờ Dịch Trung Hải.
Sau đó lại nghe được tin tức về Dịch Trung Hải từ mấy người kia.
Muốn hỏi làm sao hắn xác định ư?
Vô cùng đơn giản.
Chỉ có Dịch Trung Hải, cả ngày mang cái điệp khúc “trưởng bối luôn đúng” ra ngoài khoe.
Từ trong câu chuyện của mấy người, Trụ Ngố nghe rõ, Dịch Trung Hải đuổi theo hắn không kịp, nên mới ngã xuống mương.
Mấy người kia đi xa, Trụ Ngố nhịn không được cười thành tiếng. Hắn không ngờ, lại có thể gặp phải chuyện thú vị như vậy.
Trụ Ngố đẩy xe đạp, liền hướng tiệm sửa xe đi đến, ở chỗ ngoặt nhìn thấy tiệm sửa xe, hắn liền nấp vào đó.
Chỉ thấy Dịch Trung Hải tức tối tranh cãi với ông chủ tiệm sửa xe, mơ hồ còn nghe được một vài nội dung.
"Vị đồng chí này, làm người không thể quá ích kỷ, ta lại không nói là không trả tiền, ta chỉ là không mang tiền theo, thời buổi này, ai mang theo nhiều tiền như vậy chứ.
~~ Đợi ông sửa xe cho ta xong, ta về nhà lấy tiền, rồi mang đến cho ông."
Ông chủ tiệm sửa xe tất nhiên không vui, hắn có quen biết gì Dịch Trung Hải đâu, làm sao có thể chỉ nghe lời một bên, liền đồng ý được chứ. Xe đạp nếu chỉ bị xịt lốp thì không nói, không trả tiền cũng không sao. Dù gì cũng không có nhiều tiền.
Nhưng xe đạp của Dịch Trung Hải bị hư hại nghiêm trọng như vậy, phải tốn mấy chục đồng, một tháng hắn còn không kiếm được số tiền như vậy.
"Lão đồng chí, ông cũng nói rồi, làm người không thể quá ích kỷ. Ông là công nhân bậc tám, kiếm được nhiều tiền. Tôi lại chỉ dựa vào cái tiệm sửa xe này để nuôi sống gia đình thôi. Ông muốn gạt người, thì đi gạt người khác đi, đừng lừa gạt mấy người dân nhỏ bé như tôi."
Dịch Trung Hải nhất thời không vui, hắn vốn là kiểu mẫu đạo đức, làm sao có chuyện lừa gạt người khác: "Ông sao có thể nói như vậy, ta lúc nào gạt ông chứ."
Ông chủ tiệm sửa xe liền nói: "Ông sửa xe không trả tiền, không phải gạt tôi thì là gì?"
Dịch Trung Hải tức giận nói: "Ta nói rồi, ta không có gạt ông. Ta là công nhân bậc tám, có cần phải gạt ông sao? Trên người ta không mang tiền, trước cứ thiếu ông đã."
"Sao tôi có thể tin ông?"
Dịch Trung Hải phẫn nộ móc ra thẻ hành nghề: "Nhìn cho kỹ, đây là thẻ hành nghề của ta, nếu ta gạt ông, ông có thể đến xưởng thép tìm ta."
Ông chủ tiệm sửa xe nhìn thấy thẻ hành nghề, cũng có chút tin tưởng. Hắn nhận lấy thẻ hành nghề xem qua, nhất thời lại không vui.
Thẻ hành nghề của Dịch Trung Hải, không phải là thẻ hành nghề công nhân bậc tám, trên đó viết công nhân đội trưởng đội củ sát.
"Này lão đồng chí, ông đang bắt tôi ra làm trò cười đấy à. Cái công nhân bậc tám của ông đâu?"
Dịch Trung Hải lúc này mới nhớ, thẻ hành nghề công nhân bậc tám của hắn bị xưởng thu về rồi, đổi thành thẻ hành nghề công nhân bậc năm. Hắn chê bai cái thẻ công nhân bậc năm mất mặt, ném vào trong nhà rồi, bình thường ra ngoài hắn đều mang theo cái thẻ công nhân đội củ sát.
Hắn còn có chút may mắn, đó không phải thẻ công nhân bậc năm, như vậy thì thật sự mất mặt.
"Cái này coi như không phải thẻ hành nghề công nhân bậc tám, nhưng công nhân đội củ sát của xưởng thép, cũng có thể chứng minh thân phận của ta. Bây giờ ông tin ta được chưa?"
Thẻ hành nghề này quả thật có thể chứng minh thân phận của Dịch Trung Hải, nhưng cũng không thể khiến ông chủ tiệm sửa xe tin tưởng được. Hắn liền để cho đứa con trai đang chơi ở bên cạnh, đi tìm nhân viên công tác ban khu phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận