Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 988: Bà cụ điếc khổ não (length: 8534)

Dịch Tr·u·ng Hải thân thể suy yếu, nhất định phải có Tần Hoài Như đỡ mới đi được. Ở ngoài đường thì không sao, những người kia không biết bọn họ, thêm việc Tần Hoài Như mở miệng toàn xưng đại gia, người ta còn tưởng hai người là người thân quen.
Đến gần khu ngõ hẻm, số người biết bọn họ lại nhiều hơn. Vô số người thấy cảnh hai người như vậy, bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán trong bóng tối.
Hai người rốt cuộc cũng phải chú ý hơn, liền tách ra, ai về nhà nấy trong sân tứ hợp.
Lúc này Diêm Phụ Quý còn chưa tan làm, người trông cửa là Tam đại mụ, xung quanh còn mấy bà vợ không phải đi làm trong viện cũng ngồi tụm lại buôn dưa lê.
"Một đại gia, bác đã về."
Dịch Tr·u·ng Hải trở về tới sân tứ hợp, giống như cá về nước, cảm thấy mình đã trở lại địa bàn của mình. Trong lòng hắn đang bực, nên không buồn để ý đến những người nói chuyện với mình.
Một bà bác nghe thấy tiếng động, thấy Dịch Tr·u·ng Hải trở về, vội vàng tiến lại: "Lão Dịch, sao thế? Sao giờ này ông đã về rồi?"
Dịch Tr·u·ng Hải nhìn qua nhà Trụ ngốc mấy lần: "Trụ ngốc đã về chưa?"
Bà bác kia lắc đầu: "Bây giờ là giờ làm, chẳng phải Trụ ngốc đang ở xưởng với ông sao?"
Dịch Tr·u·ng Hải tức giận nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm: "Bà đừng có hỏi nhiều, tôi đi tìm mẹ nuôi."
Vừa vào đến phòng bà cụ điếc, Dịch Tr·u·ng Hải liền bắt đầu giải thích một tràng: "Mẹ nuôi, lần này con thật không có ý xấu gì cả. Con chỉ là nghe nói Vu Hải Đường sắp l·y ·h·ô·n đến nơi, nên mới bảo Dương Vi Dân quản chuyện của Vu Hải Đường thôi. Con cũng không biết sao, ở xưởng tất cả mọi người lại cố ý vu khống cho con."
Bà cụ điếc nghe ra, lần này đối phó với Trụ ngốc, vẫn dùng chiêu cũ, nhưng là chọn sai đối tượng rồi.
Trước đây gặp mấy người yếu vía, sợ m·ấ·t mặt nên có gặp chuyện như vậy cũng sẽ không hé răng ra ngoài. Lần này đụng trúng hai người đầu gấu, cãi vã thì khai ra, thế là chuyện bị đồn ra.
Bà cụ điếc với Dịch Tr·u·ng Hải, thật sự cảm thấy quá đau đầu.
Bà đã lớn tuổi thế này, vốn nên thảnh thơi vui hưởng tuổi già rồi mới đúng. Người già khác thì an tâm tận hưởng con cháu hiếu thảo, còn bà thì vẫn phải vất vả vì miếng cơm manh áo.
Lúc đầu chọn Dịch Tr·u·ng Hải, một là vì không còn sự lựa chọn khác, hai là thấy hắn có chút t·h·ủ ·đ·o·ạ·n lại có tâm cơ.
Không ngờ càng về sau Dịch Tr·u·ng Hải lại cứ gây chuyện cho bà hết lần này đến lần khác. Lần nào cũng bắt bà già này đi giải quyết mớ bòng bong cho hắn.
Mới im hơi lặng tiếng được mấy hôm, lại gây thêm rắc rối, mà lại còn là rắc rối lớn nữa chứ.
"Tr·u·ng Hải, không phải ta trách ngươi, nhưng bây giờ ngươi biến thành cái dạng gì vậy? Cái ngươi cần là xây dựng uy vọng của bản thân ở trong sân tứ hợp, để cho mọi người biết ơn ngươi, chứ không phải để người ta có thành kiến với ngươi.
Có chuyện tốt thì tranh ra mặt, có chuyện xấu thì để cho người khác ra mặt. Đây mới là chiêu số để bồi dưỡng uy vọng.
Nhìn lại ngươi xem bây giờ, y như mấy mụ đàn bà hay đi gây chuyện thị phi."
Mặt Dịch Tr·u·ng Hải vô cùng khó coi. Nếu có thể, hắn tuyệt đối không muốn làm vậy, nhưng hắn không có cách nào khác.
Thân phận đại gia quản lý đã mất, thân phận công nhân bậc tám cũng mất, ngay cả tiền tiết kiệm hắn cất giấu kỹ cũng không còn.
Chuyện này đã là gì.
Chỉ là những kẻ t·ử đối đầu với hắn, hết người này đến người khác ai nấy đều sống tốt cả. Vương Khôn thành trưởng phòng bảo vệ, Lưu Hải Tr·u·ng thì gặp may trở thành đội trưởng đội bắt c·ô·ng nhân.
Hắn còn không có tư bản để ngồi chờ như Lã Vọng buông câu cá.
"Mẹ nuôi, con cũng không muốn thế này mà. Sân tứ hợp loạn như vậy rồi, ở bên Trụ ngốc lại không được xảy ra sơ suất gì."
"Vậy tại sao ngươi không để cho Tần Hoài Như đi giải quyết đi?"
"Hoài Như hết cách rồi, vì chuyện của Tần Kinh Như mà Trụ ngốc không nói chuyện với Hoài Như."
Bà cụ điếc trong lòng bực mình, ta là mẹ nuôi của ngươi, hay là Tần Hoài Như mới là mẹ nuôi của ngươi? Chuyện gì ngươi cũng tiếc Tần Hoài Như không muốn nàng phải ra mặt, ngươi thì ngược lại để cho ta già cả thế này thay ngươi đi giải quyết.
Bất kể có tức giận thế nào, bà cụ điếc cũng không có cách nào từ chối Dịch Tr·u·ng Hải. Cả sân tứ hợp này, chỉ có Dịch Tr·u·ng Hải cùng Trụ ngốc là có thể cho bà dưỡng lão.
Trụ ngốc thì có hiếu, nhưng ở xa quá, lại chưa cưới vợ. Nếu như không cố ý tìm Trụ ngốc thì mười ngày nửa tháng bà cũng chẳng thấy mặt Trụ ngốc đâu.
Chỉ có vợ của Dịch Tr·u·ng Hải, mợ cả mới là người chăm sóc chính cho bà. Bà không thể làm mất lòng Dịch Tr·u·ng Hải được.
"Thôi vậy, đợi gặp Trụ ngốc, ta giúp ngươi nói vài câu với nó."
Kết quả này, Dịch Tr·u·ng Hải không hài lòng chút nào.
Hắn biết bà cụ điếc là kiểu người không thấy thỏ thì không thả chim ưng, nghiến răng nói với bà cụ điếc: "Chốc nữa con bảo Thúy Lan đi mua ít thịt, tẩm bổ cho người già như bà."
Bà cụ điếc nghe thế mới vừa lòng: "Lần này Trụ ngốc chắc chắn là giận lắm đây, muốn khuyên giải nó cũng không phải dễ. Ta cũng đã già rồi, không còn nhiều sức mà đấu với nó. Ngươi cũng đừng có nóng vội. Cho ta vài ngày, ta từ từ khuyên giải Trụ ngốc."
Mặt Dịch Tr·u·ng Hải tối sầm lại, oán thán bà cụ điếc tham lam. Mua cho bà ta một bữa ngon còn chưa đủ, lại còn muốn nhiều lần nữa.
Hắn không hề thích ngày nào cũng phải mua đồ ăn ngon cho bà cụ điếc. Có tiền đó, hắn tích cóp lại để dưỡng già tốt biết bao.
Thấy Dịch Tr·u·ng Hải không đáp lời, bà cụ điếc cũng không sốt ruột. Dù sao thì nếu như một ngày không khuyên được Trụ ngốc, thì bà ta cũng sẽ có cớ để níu chân Dịch Tr·u·ng Hải lại thêm một ngày.
Dùng cái chiêu này, cũng chẳng có gì đáng trách cả. Dịch Tr·u·ng Hải muốn Trụ ngốc gánh vác chuyện nuôi Tần Hoài Như một nhà, vậy thì sao lại không nghĩ đến bà ta chứ. Bà ra mặt vì Trụ ngốc, chẳng phải vì mong Trụ ngốc có hiếu hay sao. Mà không có Trụ ngốc hiếu thảo, thì sao bà lại phải vì Trụ ngốc mà ra mặt?
~~ Bà giả vờ như không biết ý nghĩ của Dịch Tr·u·ng Hải, liền chuyển đề tài: "Ngươi bây giờ phải suy nghĩ thật kỹ những lời ta nói. Phải nhanh chóng xây dựng uy vọng của ngươi ở sân tứ hợp đi."
Dịch Tr·u·ng Hải cũng không biết bà cụ điếc đang tính toán gì, chỉ buồn rầu nói: "Con cũng muốn vậy chứ, nhưng mà không có cách nào cả. Trong sân bây giờ, Vương Khôn với lão Lưu là nhất. Hầu hết mọi người đều phải xem sắc mặt của bọn họ mới dám làm. Ở sân trước, trừ lão Diêm, tất cả đều nghe Vương Khôn.
Còn sân giữa với sân sau, phần lớn cũng nghe theo lão Lưu.
Mẹ nuôi, bà nói con phải làm thế nào đây?"
Tình huống này, bà cụ điếc cũng đã nghĩ đến nên làm thế nào rồi.
Nhưng cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khả thi.
Tiếng tăm của bọn họ đã bị Vương Khôn phá hỏng hết cả rồi, chẳng còn ai muốn hô phong hoán vũ nữa. Bây giờ những quy củ trước kia cũng không dùng được. Người ta chỉ cần một câu, là bọn họ sẽ bó tay chịu trói.
Cách duy nhất có thể làm là dùng tiền đ·ô· la. Người ta vẫn thường nói có sữa thì chính là mẹ, họ mang vàng bạc thật ra đây, cũng không tin là đám người trong viện không nghe lời. Không nói đâu xa, Diêm Phụ Quý chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Dịch Tr·u·ng Hải cùng Diêm Phụ Quý liên hợp lại, thêm bà với Trụ ngốc nữa, cũng đủ để chống lại Lưu Hải Tr·u·ng và Vương Khôn. Lâu dần, chắc chắn bọn họ sẽ chiếm ưu thế.
Kế hoạch thì hay đấy, nhưng lại thiếu một thứ quan trọng nhất. Mấy người bọn họ cộng lại, giàu có nhất lại là bà lão này. Bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra để mua chuộc mấy người trong viện đâu.
Bà ta vốn là lão tổ tông trong viện, người khác phải có hiếu với bà ta, sao bà ta lại phải bỏ tiền ra mua chuộc bọn họ chứ.
"Khó khăn thế cũng không làm được gì sao? Con cái nhà Lưu Hải Tr·u·ng và Diêm Phụ Quý tuy chắc chắn là không hiếu thảo gì, nhưng cuối cùng thì bọn nó cũng vẫn phải có trách nhiệm với ông già bà cả nhà bọn nó. Còn ngươi thì sao?
Trụ ngốc đúng là ngoan đấy, nhưng ngươi đừng có quên, Hà Đại Thanh vẫn chưa c·h·ế·t đâu nhé. Dù là lúc nào, chỉ cần Hà Đại Thanh trở về, thì Trụ ngốc chắc chắn phải lo việc dưỡng lão cho lão ta.
Ngươi thử nghĩ xem, với mối quan hệ của ngươi với Hà Đại Thanh thì liệu Hà Đại Thanh có đồng ý cho Trụ ngốc nuôi dưỡng ngươi không?
Ngươi nghĩ là Trụ ngốc sẽ nghe lời ngươi hay nghe Hà Đại Thanh đây."
Dịch Tr·u·ng Hải vội vàng nói: "Cho nên con mới muốn kết hợp với Hoài Như cùng với Trụ ngốc đấy. Trụ ngốc có thể không hiếu, nhưng Hoài Như chắc chắn sẽ có hiếu. Hoài Như còn có con, đợi đến lúc con cần dưỡng già, thì Bổng Ngạnh cũng đã lớn rồi.
Có Hoài Như, thì coi như là bọn mình đã có thêm một lớp bảo hiểm."
Bà cụ điếc trợn mắt lườm hắn một cái: "Sao ngươi cứ nhắc đến Tần Hoài Như hoài thế hả?"
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận