Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 657: Nhân nghĩa Hà Vũ Thủy (length: 8752)

Dịch Trung Hải thấy Trụ ngốc, thấy hắn mang theo hận ý với Hà Vũ Thủy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vương chủ nhiệm cũng nhìn ra được điều này, bất đắc dĩ lắc đầu với Hà Vũ Thủy. Bản thân Trụ ngốc không có chí khí, ai cũng không thể cứu được hắn.
Hà Vũ Thủy thì lại lộ vẻ cảm kích về phía Vương chủ nhiệm.
Ra khỏi khu nhà, Dịch Trung Hải liền đem sự khuất nhục mình phải chịu ở chỗ Vương chủ nhiệm trút lên đầu Hà Vũ Thủy.
"Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Có thể mang tiền và nhà gả cho người khác. Ngươi nghĩ xem, sau này Trụ ngốc sẽ ra sao, hắn làm sao tìm được vợ?"
Hà Vũ Thủy hừ một tiếng: "Sao lại không tìm được vợ chứ. Chỉ cần chị dâu tôi sinh con cho hắn, tôi sẽ đưa nhà cho chị dâu. Đây là lời cam đoan ngay trước mặt Vương chủ nhiệm. Có điều kiện này, hắn càng dễ tìm vợ hơn."
"Vũ Thủy, cô nói thật chứ." Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng họ.
Người này là hàng xóm của họ, có mâu thuẫn với Dịch Trung Hải, nguyên nhân mâu thuẫn dĩ nhiên là do Giả Trương thị.
Giả Trương thị thích đồ của người khác, thường dùng biện pháp cướp đoạt trong khu tứ hợp viện.
Người trong tứ hợp viện nể Dịch Trung Hải, không dám động đến Giả Trương thị, còn người bên ngoài thì mặc kệ.
Cuối cùng Giả Trương thị bị đánh một trận, khuyên can Dịch Trung Hải cũng bị ăn đòn theo. Dịch Trung Hải muốn bồi thường cũng không đòi được.
Hà Vũ Thủy biết người này, liền vừa cười vừa nói: "Chú Tạ, đương nhiên là thật rồi. Tôi đã đảm bảo với Vương chủ nhiệm rồi, chỉ cần chị dâu sinh con cho anh ngốc, dù trai hay gái, tôi cũng sẽ sang tên căn nhà lớn nhất cho chị dâu."
Dịch Trung Hải nóng nảy, quát lớn: "Lão Tạ, chuyện trong sân nhà chúng ta không liên quan đến ông."
Tạ lão đầu vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nghe Dịch Trung Hải nói vậy liền nổi giận: "Ngụy quân tử, ngươi có phải lại ỷ lớn tuổi mà ức hiếp đám trẻ trong viện không? Ta nói ngươi cũng thật là, muốn lừa gạt người, cũng không nhất thiết phải nhằm vào mỗi nhà Hà gia chứ!"
Kể từ khi Vương Khôn hô Dịch Trung Hải là ngụy quân tử, rất nhiều người trên phố đều biết đến danh hiệu này. Bình thường mọi người không muốn đắc tội Dịch Trung Hải nên ít gọi cái ngoại hiệu đó.
Còn Dịch Trung Hải cũng ít khi ra ngoài, ít nghe thấy người ta gọi như vậy.
Nhưng hễ khi hắn muốn dùng đạo đức để bắt cóc người khác, sẽ bị nghe thấy cái ngoại hiệu này.
Vừa nghe thấy cái ngoại hiệu này, Dịch Trung Hải lại càng tức giận hơn. Nhưng hắn không làm gì được, nhà Tạ lại có hai đứa con trai. Hắn thì lại chỉ toàn nghĩ cách sai bảo người khác, nhỡ có đánh nhau, Trụ ngốc không giúp hắn thì phiền.
Phất tay áo một cái, Dịch Trung Hải liền quay người rời đi.
Tạ lão đầu lại tìm Hà Vũ Thủy xác nhận một lần nữa rồi cười bỏ đi. Rất nhanh, trên phố đã lan truyền điều kiện tìm vợ của Trụ ngốc.
Những người vốn không để ý đến Trụ ngốc lại nhắc Trụ ngốc vào danh sách ứng viên. Đừng nói làm gì, gả cho Trụ ngốc có thể nhận được một căn nhà lớn, quá hời.
Cùng với tin đồn này, chuyện Dịch Trung Hải tham ô tiền sinh hoạt phí của Hà Vũ Thủy cũng bị lan truyền ra.
Cách nhìn của rất nhiều người đối với Dịch Trung Hải đã có sự thay đổi long trời lở đất. Họ không hiểu, tại sao Hà Vũ Thủy lại tha cho Dịch Trung Hải.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Lâu Hiểu Nga đã ra mặt giải thích. Nói Hà Vũ Thủy niệm tình Dịch Trung Hải đã chăm sóc cô lúc nhỏ, nên mới quyết định tha cho Dịch Trung Hải.
Những người sống quanh đó nghĩ lại cảnh Dịch Trung Hải chăm sóc Hà Vũ Thủy khi còn bé, liền mắng Dịch Trung Hải trong miệng. Đó không phải chăm sóc, mà là hãm hại thì đúng hơn.
Cuối cùng thì danh tiếng của Hà Vũ Thủy chẳng những không xấu đi mà ngược lại được khen ngợi là nhân nghĩa. Dịch Trung Hải biết được tin tức này, tức đến muốn hộc máu.
Hắn còn muốn bôi nhọ danh tiếng Hà Vũ Thủy ngoài đường, chờ nhà chồng Hà Vũ Thủy sau khi nghe ngóng, nhất định sẽ không chấp nhận cưới Hà Vũ Thủy nữa.
Không ai cưới Hà Vũ Thủy, cô ở lại trong sân, chẳng phải mặc cho hắn nắm trong tay sao.
Dịch Trung Hải đang nghĩ chuyện hay thì lại không biết, chuyện xấu của hắn đã bị lan truyền trong xưởng thép.
Lưu Hải Trung giả điếc làm ngơ, kệ xác bà cô điếc. Người trong tứ hợp viện chưa nhận được lệnh cấm miệng thì làm sao phải khách sáo.
Là người chuyên buôn chuyện nổi tiếng trong xưởng, Lưu Lam báo tin mà lại thấy hết cả hứng. Tin tức bát quái quan trọng như vậy, khi cô biết thì đã lan truyền khắp nửa xưởng thép, thậm chí còn có mấy phiên bản khác nhau.
Một trong số đó còn liên quan đến mẹ của Trụ ngốc. Rằng hồi trẻ, Dịch Trung Hải và Hà Đại Thanh cùng theo đuổi mẹ của Trụ ngốc. Mẹ Trụ ngốc cuối cùng chọn Hà Đại Thanh giỏi nấu ăn, từ đó Dịch Trung Hải ghi hận trong lòng.
Sau này Dịch Trung Hải lấy vợ, mãi không có con, hắn đổ lỗi cho mẹ Trụ ngốc.
Ôm ý nghĩ ta tuyệt hậu, ngươi cũng phải tuyệt hậu, mới đối xử với anh em Trụ ngốc như vậy.
Vương Khôn nghe được chuyện này thì cũng phải bội phục trí tưởng tượng của mấy người trong xưởng. May mà thời này không có internet, nếu không thì đám nhà dân chủ tri thức chắc chắn còn thua xa.
À không đúng, nếu bọn họ sinh sống ở thời đại này thì không có cơ hội làm nhà dân chủ tri thức lớn V đâu, đã sớm bị người ta xem là gián điệp mà xử tử rồi.
Dù hận những lời đồn bay đầy trời này, Vương Khôn vẫn phải sắp xếp người đi chặn lại. Không thể để mấy lời đồn nhảm này ảnh hưởng đến hình tượng của xưởng.
Năm nay xưởng thép đã đủ chuyện rối ren rồi, lại còn thêm nữa thì ai cũng không được yên ổn đâu.
Sau khi sắp xếp người xong, Vương Khôn đang trốn trong phòng suy tính những lời đồn đó thì Lưu Lam đã vội vàng chạy vào.
"Trưởng phòng Vương, chuyện Trụ ngốc mang đồ ăn thừa, có phải anh nợ tôi một ân tình không. Tôi vẫn luôn giúp anh giữ bí mật đấy."
Vương Khôn gật đầu, vốn nghĩ Lưu Lam không giữ được bí mật, ai ngờ cô nàng lại không nói chuyện hắn định làm với Trụ ngốc.
"Lưu Lam, cô chạy đến là để tôi trả ân tình thôi à?"
Lưu Lam không nói là đúng cũng không nói là sai, mà nói: "Nếu chúng ta coi như là bạn bè, anh nói cho tôi nghe một chút tin tức trong sân nhà các anh đi. Anh không biết đấy thôi, trong xưởng nhiều người biết, mà tôi không biết gì, mất mặt quá."
"Cô với Hứa Đại Mậu chẳng phải rất quen nhau sao? Chỉ cần cô hỏi, anh ta nhất định sẽ kể cho cô."
Lưu Lam ỉu xìu: "Thôi đi, tôi đến muộn mất rồi. Hứa Đại Mậu đã nói đến bảy tám phiên bản ở chỗ phòng bảo vệ rồi. Người ta đã ăn hết đồ chơi, tôi giờ mới nói thì chả có ý nghĩa gì. Anh kể cho tôi một vài chuyện mà người khác không biết đi."
Nghĩ một chút, Vương Khôn cũng không từ chối. Chuyện lớn như vậy, khẳng định không giấu được. Nhưng trí nhớ của con người có hạn.
Chờ lúc sóng gió qua đi, mấy người Dịch Trung Hải kia lại giở chút thủ đoạn, cho dù không lật được cũng sẽ lấy được sự đồng tình của mấy người hóng chuyện.
Họ hay dùng trò này.
Vương Khôn sẽ không cho bọn họ cơ hội lật kèo, mượn miệng của Lưu Lam chặn luôn đường của bọn họ: "Hôm qua tôi không có tham gia hội nghị nên không rõ lắm tình hình. Mà kể ra thì cũng chỉ có vậy thôi, chắc chắn cô cũng đã nghe qua rồi."
Lưu Lam khinh bỉ nhìn Vương Khôn: "Uổng công anh làm trưởng phòng bảo vệ, chuyện lớn thế xảy ra trong viện nhà mình mà anh không biết."
Vương Khôn nghĩ thầm, chuyện này đều là do mình đạo diễn, làm sao mà mình không biết được chứ? Những chuyện này hắn không dám nói với Lưu Lam, sợ cô ta đi tung tin.
"Cô lại nói những chuyện đó nữa thì giống hệt người khác rồi. Để tôi kể cho cô một vài chuyện khác."
Lý do Dịch Trung Hải có thể lật kèo không gì ngoài chuyện đã chăm sóc Hà Vũ Thủy lúc nhỏ, nhưng khi lớn lên Hà Vũ Thủy lại trở mặt không coi ai ra gì.
Vương Khôn chính là muốn phá tan chuyện này, kể cho Lưu Lam một số chuyện về cuộc sống thê thảm của Hà Vũ Thủy khi còn bé. Còn nói vì thấy lúc bé Hà Vũ Thủy có thể sống sót nên mới tha cho Dịch Trung Hải.
Lưu Lam nghe mà khóc theo, trước khi đi còn thề phải vạch trần những hành vi đê tiện của Dịch Trung Hải cho mọi người biết.
Đến lúc Vương Khôn về nhà, trên đường gặp Tạ lão đầu mới biết hóa ra hai người ý tưởng tương đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận