Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1603: Vu Lỵ cầu Trụ ngố (length: 8288)

Lâu Hiểu Nga ở tứ hợp viện ngồi một lúc, hỏi rõ địa chỉ nhà Vương Khôn, liền rời đi. Nàng tuy đã đi rồi, nhưng những lời bàn tán về nàng lại không dừng lại.
Ngưỡng mộ nhất chính là hai vợ chồng Diêm Phụ Quý.
Tam đại mụ nói: "Lâu Hiểu Nga đi cũng đã mấy chục năm rồi!"
Diêm Phụ Quý nói: "Chẳng phải sao? Hắn rời đi năm 66, bây giờ là năm 1982. Tính kỹ cũng đã mười sáu năm rồi."
"Đúng đó, nàng trang điểm một thân, nhìn một cái thì biết không phải người bình thường. Cũng không biết những năm này nàng trốn ở đâu rồi? Lão già, ngươi nói nàng đã đi nhiều năm như vậy, lần này trở về làm gì?" Tam đại mụ hỏi.
Trong lòng Diêm Phụ Quý có một suy đoán mơ hồ, nói: "Ta đoán chắc là đến tìm Vương Khôn. Ngươi không thấy nàng vào sân, cái đầu tiên liền đến nhà Vương Khôn sao?"
Tam đại mụ sững sờ, nói tiếp: "Chẳng lẽ hắn muốn nối lại tình xưa với Vương Khôn sao? Vương Khôn đã sớm cưới vợ rồi."
Diêm Phụ Quý liền vội cắt ngang lời nàng: "Mấy lời này chúng ta nói với nhau thì được rồi. Ngươi đừng có đi ra ngoài nói lung tung. Vương Khôn bây giờ cũng không dễ chọc. Gần đây ta đọc báo, biết bọn họ trong cục đã bắt không ít người."
Tam đại mụ gật đầu liên tục, tỏ ý sẽ không nói ra ngoài. Nhưng chưa được mấy ngày, trong viện đã rộ lên lời đồn liên quan tới Vương Khôn và Lâu Hiểu Nga. Trong đó có sự "đóng góp" của Tam đại mụ hay không thì mọi người đều hiểu rõ.
Ở khu trung viện, Dịch Trúng Hải nghe tin Lâu Hiểu Nga trở về, trong ánh mắt thoáng qua một tia sợ hãi. Năm đó hắn còn dẫn người muốn đối phó Lâu gia. Chuyện này tám phần sẽ có người nói cho Lâu Hiểu Nga biết.
Thời gian đầu, hắn lại luôn làm việc tại Lâu gia, đối với thủ đoạn của Lâu gia cũng rất hiểu rõ.
Tần Hoài Như thấy Dịch Trúng Hải có vẻ khác thường, bèn hỏi: "Một đại gia, ông sao vậy?"
Dịch Trúng Hải thở dài: "Không có gì. Hoài Như, ngươi nói Lâu Hiểu Nga tự nhiên trở về làm gì chứ?"
Tần Hoài Như thẳng thắn nói: "Còn có thể vì cái gì? Tám phần là vì trở về tìm Vương Khôn. Một đại gia, ông đừng có ý định gây sự với Vương Khôn đấy chứ?"
Dịch Trúng Hải lắc đầu, hắn hận Vương Khôn là thật, nhưng trong lòng rất rõ ràng không chọc nổi Vương Khôn. Vương Khôn đã chuyển ra ngoài rồi, hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Tần Hoài Như thấy Dịch Trúng Hải im lặng không nói, cũng thở dài một tiếng: "Ông vừa nãy không ra ngoài, không thấy Lâu Hiểu Nga rồi. Bây giờ nàng ta ghê gớm lắm. Tôi thấy bộ quần áo của nàng kia ít nhất cũng đáng giá một ngàn đồng."
Giả Trương thị nghe vậy, tò mò hỏi: "Thật đáng nhiều tiền như vậy sao?"
"Thì có giả được à. Quần áo trên người nàng ta so với quần áo đẹp nhất trong bách hóa cũng còn đẹp hơn. Mấy bộ quần áo đó cũng hơn mấy trăm đồng rồi." Tần Hoài Như nói.
Giả Trương thị cũng thở dài: "Nàng ta mà chịu giúp nhà ta thì tốt. Nếu Lâu Hiểu Nga đồng ý giúp, ngày của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều."
Không nhắc đến hai quả phụ ở trung viện đang mơ mộng, ở hậu viện cũng không nhàn rỗi chút nào.
Đầu tiên là nhà Lưu Hải Trung, hắn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Lâu gia đã trốn rồi, còn trở về làm gì?"
Nhị đại mụ nói: "Ngươi nói Lâu Hiểu Nga trở về, có thể sẽ trả thù ngươi không?"
Lưu Hải Trung hoảng sợ run cả tay: "Ngươi nói bậy gì đó? Nàng dựa vào cái gì trả thù ta chứ?"
"Năm đó chẳng phải ngươi muốn đối phó nhà nàng..."
Lưu Hải Trung giận quá hóa thẹn nói: "Cái gì mà năm đó ta muốn đối phó nhà nàng. Nhà các nàng năm đó đã sớm chạy mất, ta căn bản chưa bắt được người. Nàng muốn đối phó thì cũng là đối phó Hứa Đại Mậu.
Năm đó Hứa Đại Mậu đối với nàng thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết?"
Nhị đại mụ nghe Lưu Hải Trung nhắc nhở, nhìn về phía nhà Hứa Đại Mậu: "Ngươi nói đúng. Lâu Hiểu Nga bây giờ là người có tiền, lúc này Hứa Đại Mậu không chừng sẽ hối hận thế nào."
Hứa Đại Mậu không nhìn thấy Lâu Hiểu Nga, nhưng cũng biết Lâu Hiểu Nga trở lại rồi. Trong lòng hắn phi thường không thoải mái.
Tần Kinh Như lại không biết chuyện, còn đang nói về chuyện ăn mặc của Lâu Hiểu Nga.
Hứa Đại Mậu cau mày nhìn chằm chằm nàng ta: "Ngươi có thể câm miệng cho ta được không? Lâu Hiểu Nga trở về thì trở về, có gì ghê gớm chứ. Mấy năm nay ta thiếu ngươi ăn hay thiếu ngươi mặc à mà để ngươi phải ao ước Lâu Hiểu Nga như vậy."
Tần Kinh Như nhỏ giọng nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi."
"Nói gì thì nói. Rạp chiếu phim đám vương bát đản không cho ta chiếu phim, làm ta mất việc, ngươi một chút cũng không quan tâm. Quan tâm cái rắm chó Lâu Hiểu Nga." Hứa Đại Mậu đập bàn.
Thấy Hứa Đại Mậu tức giận, Tần Kinh Như không dám nói thêm gì nữa.
Diêm Giải Thành và Vu Lỵ, mang theo đầy bụng tức giận trở về. Không có Trụ Ngố, quán ăn làm ăn xuống dốc không phanh, những khách thường tới, ăn một lần xong, liền không đến nữa.
Vu Hải Đường phát hiện tiền hoa hồng tháng này ít đi rất nhiều, trực tiếp xông đến quán ăn, chất vấn bọn họ có phải đang giở trò gì hay không.
Điểm này là bệnh cũ của nhà Diêm, không sửa được.
Khi cô ta biết Diêm Giải Thành và Vu Lỵ đã đuổi việc Trụ Ngố, giận đến mức muốn rút vốn, không cùng bọn họ hợp tác nữa.
Hai người hết cách, đành phải nhắm mắt trở lại tứ hợp viện, tính lần nữa mời Trụ Ngố về.
Vừa đến viện, lại thấy mọi người tụ tập một chỗ xì xào bàn tán, không ai thèm để ý tới bọn họ.
"Ngưu chị dâu, trong viện có chuyện gì xảy ra sao?"
Ngưu Thịnh nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay Lâu Hiểu Nga trở lại rồi."
"Lâu Hiểu Nga trở lại rồi sao?" Hai người kinh ngạc kêu lên.
Mọi người trong viện đều không để ý, những người khác khi nghe tin Lâu Hiểu Nga trở về, đều có biểu hiện như vậy.
Vu Lỵ còn muốn hỏi thêm thông tin, Diêm Giải Thành đã nói: "Chẳng phải chỉ là Lâu Hiểu Nga trở về sao? Có liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta vẫn nên tìm Trụ Ngố trước, để hắn quay về quán ăn làm việc đi. Hắn chậm một ngày về là chúng ta thiệt hại một ngày."
Ngưu Thịnh tò mò hỏi: "Quán ăn của các người sao thế?"
Hai người xấu hổ nói, vội vã chạy vào trung viện.
Thấy Dịch Trúng Hải ngồi trong viện, tùy tiện chào hỏi rồi đi thẳng tới nhà Trụ Ngố.
Tần Hoài Như nhìn dáng vẻ của hai người, nói: "Một đại gia, bọn họ có thể sẽ mời Trụ Ngố quay về làm không? Chúng ta..."
Dịch Trúng Hải bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi Hoài Như. Thái độ của Trụ Ngố ngươi cũng thấy rồi đấy? Hắn sẽ không hợp tác với chúng ta đâu. Hắn là kẻ phản phúc mà. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng hắn sẽ quay về, cái tính đó của hắn, tuyệt đối sẽ không trở về quán ăn của Vu Lỵ làm đâu. Không tin ngươi cứ chờ mà xem!"
"Ôi chao, hai vị đại lão bản làm sao mà rảnh rỗi tới nhà ta vậy." Trụ Ngố vừa thấy Diêm Giải Thành và Vu Lỵ, liền không nhịn được mà chế giễu.
Vu Lỵ có chút lúng túng nói: "Trụ Ngố, chuyện lúc trước coi như là lỗi của chúng ta, được không. Hai chúng ta lần này là đặc biệt đến mời ngươi."
Trụ Ngố cười ha ha: "Đừng, ta không dám nhận đâu. Các ngươi cứ tiếp tục để mập ú xào rau đi!"
"Đừng mà. Tay nghề của mập ú thế nào, ngươi so với chúng ta còn rõ hơn. Hắn căn bản không gánh nổi đâu."
"Vậy thì không liên quan gì đến ta. Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Ta nói rõ cho các ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không quay về đâu."
Vu Lỵ thấy Trụ Ngố không đồng ý, liền chuyển ánh mắt sang Quách Hướng Hồng: "Chị dâu, chị giúp tôi khuyên Trụ Ngố đi. Chúng tôi có thể tăng lương cho hắn."
Quách Hướng Hồng không khách sáo với hai người, nói thẳng: "Thôi đi, chúng tôi không cần."
Thấy hai người đều không đồng ý, Vu Lỵ đành phải lùi lại mà cầu việc khác: "Trụ Ngố, ngươi không muốn quay về cũng được, có thể nói cho chúng tôi biết công thức gia vị không?"
Trụ Ngố đứng dậy, nói: "Hai vợ chồng các người nằm mơ giữa ban ngày à. Gia vị là bí quyết gia truyền của nhà họ Hà ta, từ trước đến giờ đều chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái. Các ngươi sao có thể chạy tới hỏi ta về công thức gia vị được chứ. Cút đi, nếu không cút thì ta trực tiếp ném hai người ra ngoài đó."
Dịch Trúng Hải nghe thấy tiếng ồn ào ở nhà Trụ Ngố, quay sang Tần Hoài Như nói: "Ta đã bảo là Trụ Ngố không đồng ý đi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận