Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1082: Hạng để cho người? (length: 8375)

Mặt mo của Lưu Hải Trung biến đến đỏ bừng, hắn giận vì mọi người không tôn trọng lãnh đạo. Hắn vốn đã nghĩ kỹ không cần dùng bài phát biểu này, chỉ tạm thời cầm bài cũ lên dùng, lại quên sửa đổi.
Cầm cốc trà của mình lên, hắn hung hăng gõ mấy cái vào bàn, chờ một lát cho đến khi mọi người im lặng trở lại, mới lớn tiếng nói: "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười, ai còn dám lên tiếng, đừng trách ta ngày mai để công nhân củ sát đội tìm các ngươi nói chuyện."
Sự uy hiếp này có thể dọa được đại đa số người trong viện, nhưng lại không dọa được Trụ Ngố.
Trụ Ngố bất mãn nói: "Lưu đội trưởng, như vậy là không cho mọi người nói chuyện. Đây là làm độc đoán, chúng ta không đồng ý."
Lưu Hải Trung lại bị dọa không nhẹ, cái mũ này, hắn không dám đội.
Dịch Trung Hải trong lòng mắng một câu phế vật, bất đắc dĩ đứng ra giúp Lưu Hải Trung giải vây: "Trụ Ngố, ngươi cho ta đàng hoàng một chút. Lưu đội trưởng nói thế nào cũng là bậc trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy. Phải tôn kính người lớn tuổi, ngươi quên hết rồi sao?
Ta dạy ngươi mấy chục năm, xem ra nhiều tâm huyết cũng uổng phí."
Trụ Ngố bĩu môi: "Dịch Trung Hải, có chuyện gì đến ngươi đâu. Trưởng bối thì sao, trưởng bối có thể không cho người ta nói chuyện à?
Còn ngươi dạy ta mấy chục năm? Ngươi lấy gì để nói.
Đến đây, ngươi nói thử xem, ngươi dạy ta cái gì?"
Dịch Trung Hải đang định mở miệng, Trụ Ngố căn bản không cho ông ta cơ hội nói, tiếp tục: "Ngươi tuyệt đối đừng nói đến chuyện tôn kính người lớn tuổi. Ta nể trọng các ngươi, thế còn các ngươi đâu?
Tham ô tiền sinh hoạt phí của Vũ Thủy, phá hỏng buổi xem mắt của ta.
Nói cái gì đợi ta kết hôn, ngươi sẽ đưa tiền cho ta.
Ngày ngày các ngươi phá hỏng buổi xem mắt của ta, ta đi đâu mà kết hôn. Biết rõ ta không cưới được vợ, ngươi còn nói như vậy. Không bằng các ngươi nói thẳng là không cho ta đi."
Bà cụ điếc lúc này ngồi không yên, chỉ có thể đứng ra giúp Dịch Trung Hải nói: "Cháu trai ngoan, rốt cuộc cháu sao vậy. Một đại gia cũng chỉ vì tốt cho cháu thôi. Cháu nghĩ xem trước đây thái độ của cháu đối với Hà Đại Thanh như thế nào, nếu hắn đưa tiền cho cháu, cháu có muốn nhận không?"
Trụ Ngố liếc mắt: "Sao ta lại không thể nhận. Tiền kia vốn là Hà Đại Thanh nên cho. Các người hãm hại hắn, đi kết bè kết đảng với quả phụ, còn không cho ta dùng tiền của hắn. Nếu sớm biết có khoản tiền này, ta không chỉ có nhận mà còn viết thư bảo với hắn là không đủ dùng."
Đối mặt với việc Trụ Ngố cố ý gây sự, bà cụ điếc cũng không có cách nào. Nàng không đoái hoài đến nhiều vậy, vội vàng gỡ tội cho mình: "Trụ Ngố kia, thích quả phụ là truyền thống nhà lão Hà các người, sao có thể nói ta hãm hại Hà Đại Thanh?"
Trụ Ngố cười lạnh nhìn bà cụ điếc: "Có muốn ta kêu Hà Đại Thanh đến, đối chất với các người một phen không?"
Đương nhiên là không thể.
Nếu mọi chuyện làm rõ ràng hết thì còn mặt mũi nào ở tứ hợp viện mà sống tiếp.
Dù sao tấm mặt mo cũ kỹ thì cũng vẫn còn giá trị của nó.
Tần Hoài Như nhìn một cái, thấy bà cụ điếc và Dịch Trung Hải cũng phải chịu thua, nên cũng chỉ có thể tự mình ra mặt. Nàng đã hỏi han qua chuyện năm đó, Dịch Trung Hải không nói với nàng. Nhưng nghĩ kỹ một chút cũng đoán được, nhất định là bà cụ điếc cùng Dịch Trung Hải làm chuyện mờ ám.
Bà cụ điếc thì ngược lại không có vấn đề gì, chết sớm một chút thì còn có thể sớm một chút đưa nhà cho bọn họ.
Nhưng Dịch Trung Hải thì không được. Trong tình huống Trụ Ngố không nghe lời thì nàng chỉ có thể dựa vào Dịch Trung Hải để chống lưng, tiếp tục cuộc sống trong tứ hợp viện.
Nếu không có Dịch Trung Hải che chở, thì nhà bọn họ khó mà sống yên ổn ở tứ hợp viện được.
"Trụ Ngố, sao có thể nói chuyện với một đại gia như vậy được, một đại gia cũng bồi thường cho Hà Vũ Thủy. Vì bồi thường cho Hà Vũ Thủy mà móc hết của cải, chẳng lẽ ngươi muốn ép ông ấy đến c·h·ế·t sao?"
Về chuyện bồi thường này, Trụ Ngố lúc này cũng biết vì sao Hà Vũ Thủy không tố cáo. Đó là do cô ấy niệm tình hắn là người anh trai không có lương tâm, sợ hắn phải đứng ra gánh tội.
Nếu Hà Vũ Thủy đã cầm tiền, cũng không tính là thiệt, Trụ Ngố cũng không muốn tiếp tục cãi nhau: "Đó là việc ông ấy phải làm. Nếu không phải tại ông ấy, chúng ta suýt chút nữa cũng đã c·h·ế·t đói."
Tần Hoài Như thấy Trụ Ngố mềm lòng, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Lúc này đừng quan tâm Dịch Trung Hải vẫn chưa trả lại tiền, chỉ cần nhắc tới thì đó chính là vết nhơ của Dịch Trung Hải. Mấy hồi vất vả lắm mới tiến được vào công nhân củ sát đội, không thể vì việc này mà mất quan.
Dịch Trung Hải làm công nhân củ sát đội thời gian này, cuộc sống của nàng đã tốt hơn rất nhiều, cũng tiêu tiền hào phóng hơn trước.
Thật ra thì Tần Hoài Như cũng muốn cướp lấy chức vị của Lưu Hải Trung, để bản thân tự mình làm. Mỗi ngày đều có người đến biếu quà, tốt hơn nhiều so với việc lo lắng đề phòng và đổi màn thầu với người khác.
"Trụ Ngố, một đại gia cũng từng dạy dỗ qua ngươi, làm người còn rộng lượng hơn, đừng tính toán chi li."
Trụ Ngố không nhịn được nói: "Đủ rồi. Mấy thứ ông ta dạy, ai thích thì nghe, ta không thích.
Hứa Đại Mậu, ngươi có nghe không?"
Hứa Đại Mậu sao có thể vui lòng: "Chẳng qua cũng là lừa gạt ngươi kẻ ngốc này thôi, ta không nghe đâu."
"Lưu Quang Thiên, còn ngươi?"
"Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc không?"
"Diêm Giải Thành, ngươi thì sao?"
"Trụ Ngố, cút ngay cho ta."
Trụ Ngố không giận, ngược lại còn vui vẻ nói: "Thấy chưa, cái bộ lý luận kia của ông ta căn bản không ai tin. Tần Hoài Như, con Bổng Ngạnh nhà cô chẳng phải sắp lớn rồi sao, để nó đi tiếp thu sự dạy dỗ của Dịch Trung Hải đi."
Tần Hoài Như không lên tiếng, nàng là người được hưởng lợi nên đối với sự dạy dỗ của Dịch Trung Hải còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Bổng Ngạnh nhà nàng, sau này cũng cần phải làm lãnh đạo, sao có thể để Dịch Trung Hải lừa thành kẻ ngu được chứ.
Trụ Ngố hừ một tiếng: "Cô cũng đừng chê sự dạy dỗ của Dịch Trung Hải. Ông ta đối với ta không thật lòng, có nhiều bản lĩnh cũng không dạy ta. Tỷ như nửa đêm mang bột ngô cho cô, vậy mà không dạy cho ta.
Đúng rồi, còn cả việc làm c·h·ó săn nữa, cũng không dạy cho ta."
Cả hiện trường lại một tràng cười lớn.
Lưu Hải Trung giận đến phải đập thêm mấy cái vào bàn: "Đủ rồi, bây giờ bắt đầu buổi họp. Không có lệnh của ta, ai cũng không được chen miệng."
Thấy hiện trường im lặng trở lại, Lưu Hải Trung rất hài lòng: "Mục đích cuộc họp lần này là có người phát hiện Trụ Ngố cùng Vu Hải Đường trốn trong phòng học tập."
Trụ Ngố căn bản không để ý đến kỷ luật của Lưu Hải Trung, lớn tiếng hỏi: "Việc chúng tôi học tập trích lời thì có gì sai? Chẳng lẽ Lưu đội trưởng không cho phép học tập trích lời sao?"
Lưu Hải Trung không để ý tới cầm cốc trà, trực tiếp lấy tay vỗ vào bàn: "Trụ Ngố, ngươi đừng có quấy rối, ta không nói các ngươi không được học tập trích lời.
Ta đang nói, hai người các ngươi là nam nữ chưa kết hôn. Chẳng để ý đến phòng học tập trích lời đang mở cửa. Ai biết, còn tưởng đám các ngươi đang làm chuyện mờ ám gì đó."
Vu Hải Đường sao có thể nhịn được cơn giận: "Chúng tôi làm chuyện mờ ám gì, Lưu đội trưởng, ông nói rõ xem."
Trụ Ngố cũng đi theo hùa: "Không sai, Lưu đội trưởng, không có bằng chứng thì đừng có ăn nói bừa bãi."
Hứa Đại Mậu không muốn đắc tội Lưu Hải Trung, nhưng cũng không thể không đứng ra: "Lưu đội trưởng, như vậy là không được, không có bằng chứng thì không thể nói lung tung. Hải Đường căn bản không coi Trụ Ngố ra gì."
Lưu Quang Thiên và nhị đại mụ cũng đứng ra, khuyên Lưu Hải Trung không nên nói lung tung. Bọn họ cảm thấy Vu Hải Đường sớm muộn gì cũng sẽ đến Lưu gia, danh tiếng của Vu Hải Đường bị hủy hoại thì bọn họ cũng sẽ cùng theo mất mặt.
Đối mặt với việc nhiều người phản đối, Lưu Hải Trung có chút xấu hổ. Muốn vỗ bàn mà tay còn đau, không dám vỗ. Trong lúc gấp gáp, Lưu Hải Trung đổ tội cho Dịch Trung Hải: "Là lão Dịch nói với ta."
Dịch Trung Hải vô cùng bất mãn với hành động quẳng nợ của Lưu Hải Trung, nhưng ông không hề lùi bước, trực tiếp đứng lên: "Trụ Ngố và Vu Hải Đường sau khi tan việc, liền trốn trong phòng, lén lén lút lút, ai biết bọn họ đang làm gì trong đó. Ta chỉ là nghi ngờ thôi.
Nếu như trong đó bọn họ không khóa cửa, ta có thể vào xem, cũng không đến nỗi gây hiểu lầm.
Nói chung là ta cũng chỉ vì tốt cho bọn họ, cũng là vì danh tiếng của viện mình mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận