Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1173: Thi ân (length: 8579)

Tiếp theo đó thì không còn chuyện gì liên quan đến Trụ ngố nữa, Giả Trương thị lập tức xông ra, nhắm thẳng Tần Hoài Như mà mắng chửi.
Cuối cùng vẫn là Dịch Trung Hải phải ra mặt khuyên can Giả Trương thị.
Giả Trương thị sau khi dạy dỗ Tần Hoài Như xong, mới hài lòng về nhà ngủ. Cái chết của con trai là do nàng đổ hết lên đầu Tần Hoài Như. Nàng tuyệt đối không cho phép Tần Hoài Như có bất kỳ oán hận nào đối với Giả Đông Húc.
Tần Hoài Như hận Trụ ngố đến tận xương tủy, nàng nói như vậy chỉ là để lừa gạt Trụ ngố, tên này không mắc mưu thì thôi, vậy mà còn dám hãm hại nàng.
Mọi người trong sân lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, quãng thời gian còn lại của đêm đó đều rất bình yên.
Trên thực tế, quả thật cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Lưu Hải Trung sau khi lên chức quan xong thì cũng không đánh con trai để làm vui, Dịch Trung Hải nghe lời bà cụ điếc dặn dò, cũng không dám tùy tiện gây mâu thuẫn với Trụ ngố.
Những người khác đều đã ngủ, riêng Trụ ngố thì không, hắn ngồi dựa ở cửa ra vào, một bên tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lần này hắn không phải chờ uổng công, tiếng kêu "meo meo" hai tiếng, vừa là mật hiệu gặp mặt, cũng là ám hiệu nhắc nhở hắn.
"Một đại gia, ta..."
"Hoài Như, con đừng buồn. Trụ ngố bây giờ ngày càng trở nên nhỏ mọn. Không nỡ cho con mượn tiền, đến đồ ăn thừa cũng không nỡ cho."
Trụ ngố lúc này mới xác định, buổi tối gây chuyện này, quả thực là vì tiền. Thực ra thì cũng không có gì ngoài ý muốn. Trong mắt hắn trừ tiền ra thì cũng chẳng còn thứ gì đáng để tính toán.
"Một đại gia, con lo Trụ ngố bị Vương Khôn lừa, đem số tiền kia đều đưa cho Vương Khôn để mua đồ mất."
Dịch Trung Hải hiểu ý Tần Hoài Như, đây là muốn hắn ra mặt giúp. Nếu không có bà cụ điếc khuyên nhủ, hắn thực lòng rất muốn ra mặt. Nhưng lời bà cụ điếc nói rất đúng, lúc này không thể gây mâu thuẫn với Trụ ngố.
Bọn họ càng ầm ĩ, đám người Vương Khôn chỉ càng thêm vui vẻ.
"Hoài Như à, tính khí của Trụ ngố, con cũng biết rồi đấy. Hắn chính là thuộc loại lì lợm, đã quyết là phải làm. Chúng ta càng cãi nhau với hắn, hắn lại càng đối đầu với chúng ta.
Mâu thuẫn giữa chúng ta và Trụ ngố càng lớn, Vương Khôn sẽ càng cao hứng. Chúng ta không thể làm chuyện khiến người thân đau đớn, kẻ thù hả hê."
Tần Hoài Như trợn tròn mắt, người nói Trụ ngố có tiền, để cho nàng ra mặt là Dịch Trung Hải, bây giờ lại lùi bước cũng là Dịch Trung Hải. Nàng chẳng khác nào trở thành trò hề, làm trò cười cho mọi người trong sân, là công cụ để mua vui sao?
Đấy là hai mươi đồng đấy, nàng đã bao lâu không có nhận được tiền từ chỗ Trụ ngố rồi. Chẳng lẽ sự "liếm cẩu" của nàng lại không vì đóng góp vào ví tiền của nàng sao?
"Một đại gia, thế nhưng là Trụ ngố có tiền trong tay, hắn lại muốn cưới vợ đấy."
Dịch Trung Hải tự tin nói: "Với cái danh tiếng của hắn thì làm gì có ai thèm xem mắt chứ."
"Thế nhưng nếu hắn đi tìm bà mối thì sao. Mấy bà mối đó chỉ nhận tiền, chỉ cần có tiền thì bọn họ chắc chắn sẽ làm cho Trụ ngố hài lòng thôi."
Dịch Trung Hải trầm ngâm một lát: "Vậy cũng không sao. Con cứ lải nhải với Hứa Đại Mậu, để Hứa Đại Mậu để ý đến Trụ ngố. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta với Trụ ngố không tốt, không thể tiếp tục gây mâu thuẫn với Trụ ngố được.
Ta thấy bây giờ Trụ ngố có xu hướng liên kết với Hứa Đại Mậu, việc này tuyệt đối không được. Nhất định phải khiến bọn họ trở mặt thành thù."
Trụ ngố nghiến răng, thiếu chút nữa là không nhịn được mà chửi ra tiếng. Vương Khôn suy đoán quan hệ của hắn và Hứa Đại Mậu có vấn đề do Dịch Trung Hải giở trò quỷ, trong lòng hắn cũng không để ý lắm. Ngay từ đầu gặp mặt, hắn đã không ưa gì Hứa Đại Mậu, có hay không Dịch Trung Hải thì bọn họ cũng không thể trở thành bạn bè được.
Bây giờ ngẫm lại thì thấy, quan hệ giữa hắn và Hứa Đại Mậu căng thẳng như vậy, quả thực là có liên quan đến Dịch Trung Hải.
Tần Hoài Như nghe Dịch Trung Hải nói vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Không có Dịch Trung Hải giúp đỡ, nàng thật sự không còn cách nào đối phó với Trụ ngố hiện tại.
Nếu như có cơ hội riêng lẻ ở chung với Trụ ngố, nàng nhất định có thể giải quyết được hắn, đáng tiếc là không có. Bây giờ Trụ ngố đặc biệt cảnh giác, dù là trong tứ hợp viện hay là ở xưởng cán thép thì Trụ ngố đều không cho nàng cơ hội.
Không có cơ hội thì kế của nàng cũng không cách nào thi triển được.
"Một đại gia, cuộc sống của nhà con, đều bị Trụ ngố làm cho xáo trộn cả lên. Đám trẻ con nghe thấy Trụ ngố ăn đồ ngon, liền khóc đòi, nhưng mà con chẳng có gì cả. Ông giúp con một chút đi!"
Rất rõ ràng, đã đến khúc đòi tiền.
Trụ ngố vực dậy tinh thần, hắn phải học những kinh nghiệm này, sau này còn phòng bị Tần Hoài Như vay tiền.
Ở nơi Trụ ngố không thấy được, tay của Tần Hoài Như và tay của Dịch Trung Hải lại quấn lấy nhau, không biết ai là người sờ ai.
Dịch Trung Hải nhắc nhở bản thân không được mắc lừa, nhưng khi đối diện với một người phụ nữ quyến rũ như vậy, ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng khó lòng cưỡng lại.
"Hoài Như, ta cũng có tiền gì đâu. Để cho mẹ nuôi vui vẻ, ta đã mua đồ ăn ngon cho bà ấy hết cả rồi.
Trong người ta cũng chỉ còn một đồng, con cầm tạm mà dùng."
Đối với sự keo kiệt của Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như đã sớm có chuẩn bị. Nàng cũng không hề chê bai, đưa tay nhận lấy tiền.
"Một đại gia, cám ơn ông. Nếu không có ông, nhà con thật sự không biết sống thế nào."
Dịch Trung Hải an ủi nói: "Ta xem Trụ ngố như con trai, chiếu cố con là đương nhiên."
Trụ ngố nhất thời mơ hồ, cái gì gọi là ông xem ta như con trai, chiếu cố Tần Hoài Như là đương nhiên. Tần Hoài Như thì có liên quan gì đến hắn, dựa vào đâu mà lại là đương nhiên chứ.
Đáng tiếc, hai người lúc thương lượng chuyện gả Tần Hoài Như cho Trụ ngố lại không phải lúc nửa đêm, nên Trụ ngố căn bản không hề hay biết những tâm tư sâu xa của Dịch Trung Hải.
Tần Hoài Như không muốn nhắc đến chuyện này, nên cũng không thèm quan tâm đến lời của Dịch Trung Hải.
Khi mà vẫn chưa thể thuyết phục được bà cụ điếc và Giả Trương thị thì việc hắn có nói thêm gì đi nữa cũng đều là vô ích, chi bằng nhân cơ hội này để nói vài lời thật lòng với Tần Hoài Như.
Sau đó thì cũng không có gì quan trọng, Trụ ngố liền lặng lẽ trở về ngủ trên giường.
~~ Dịch Trung Hải lại không ngủ, đang nghĩ cách để làm ân với Hứa Đại Mậu, tránh việc Hứa Đại Mậu lại lừa gạt bán đứng hắn lần nữa.
Còn về cách nào để cho Hứa Đại Mậu cái ơn huệ này, cũng không hề khó.
Người ta thường nói là có khó khăn phải xông lên, nếu không có thì tự tạo khó khăn cũng phải xông lên.
Lưu Hải Trung mới vừa bị Hứa Đại Mậu gài bẫy, nếu như hắn có thể thuyết phục Lưu Hải Trung không trả thù Hứa Đại Mậu, chẳng phải đó sẽ là một ân huệ lớn bằng trời sao?
Mang theo suy nghĩ này, Dịch Trung Hải chìm vào giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Dịch Trung Hải thức dậy đúng giờ, sau khi liếc nhìn Tần Hoài Như đang giặt quần áo một lát thì lập tức đi đến nhà của Lưu Hải Trung.
"Lão Lưu, chuyện hôm qua thế nào rồi?"
Lưu Hải Trung cười một tiếng: "Lý chủ nhiệm coi trọng tao, cũng không có rút chức của tao."
Dịch Trung Hải thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tao lo nhất là Lý chủ nhiệm giận lây sang mày. Hứa Đại Mậu này đúng là không ra gì mà..."
Lưu Hải Trung lập tức cắt ngang lời của Dịch Trung Hải: "Được rồi, lão Dịch, khỏi cần nhắc đến Hứa Đại Mậu làm gì. Thằng nhãi đó nịnh nọt giỏi lắm, mối quan hệ với Chu chủ nhiệm không tệ. Lý chủ nhiệm cũng đã dặn, để cho tao dạo này đừng làm loạn.
Chuyện của Hứa Đại Mậu thì thôi vậy."
Câu này của Lưu Hải Trung làm cho Dịch Trung Hải nghẹn họng. Nếu là vậy thì làm sao mà hắn có thể làm ơn cho Hứa Đại Mậu được đây?
Dịch Trung Hải rất ghen ghét Hứa Đại Mậu, lập tức nói: "Lão Lưu, mày cũng không cần lơ là, Hứa Đại Mậu và Chu chủ nhiệm chỉ mới quen, mà đã được Chu chủ nhiệm coi trọng. Tao sợ hắn sẽ nói xấu mày trước mặt Lý chủ nhiệm đấy."
Lưu Hải Trung vừa nghe xong thì trong lòng quả thực có chút lo lắng, nhưng cũng không lớn. Ngày hôm qua hắn đã đưa cho Lý Hoài Đức hai thỏi vàng rồi. Hứa Đại Mậu dựa vào cái gì mà cạnh tranh với hắn chứ.
"Thôi được rồi, lão Dịch. Hứa Đại Mậu chỉ là một thằng nhãi ranh thôi, làm sao mà có tư cách cạnh tranh với tao được. Nếu như Lý chủ nhiệm có coi trọng nó thì lắm thì tao để dành cho nó một chân tổ trưởng ở đội củ sắn công nhân là được chứ gì. Mà giờ cái bọn ta cần đối phó chính là thằng Trụ ngố. Thằng khốn kiếp đó lại dám lừa tao. Mày nghĩ cách giúp tao đi!"
Dịch Trung Hải cũng hận Trụ ngố, nhưng lại không dám mượn tay đội củ sắn công nhân để đối phó với Trụ ngố. Nếu chẳng may không khống chế được mà Trụ ngố bị đày đi, thì hắn còn biết dựa vào ai mà dưỡng lão đây.
Hắn quyết định, sẽ bí mật báo tin cho Trụ ngố, bán cho Trụ ngố một cái ân tình: "Lão Lưu, không phải mày mới vừa nói Lý chủ nhiệm không cho làm loạn sao. Chuyện của Trụ ngố thì để sau hẵng tính đi!"
Lưu Hải Trung nghĩ một chút thấy cũng đúng, muốn thu thập Trụ ngố thì đơn giản thôi, không cần phải vội vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận