Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 329: Hảo ca ca (length: 8369)

Đến tìm Trụ ngố trước, Tần Hoài Như đã nghĩ xong lý do. Thấy Trụ ngố đoán mò nghi ngờ, Tần Hoài Như chỉ đành dùng lý do kia để chặn miệng Trụ ngố.
"Trụ ngố, ta đến tìm ngươi là vì một đại gia. Ta thấy một đại gia mới sáng ra đã mất hứng. Lúc làm việc còn thở ngắn than dài, nói gì mà sao lại làm anh trai. Ta sợ một đại gia lại mâu thuẫn với Vương Khôn."
Trụ ngố nghe Tần Hoài Như nói vậy, có chút lúng túng. Dịch Trung Hải trong miệng nói anh trai, không phải là Vương Khôn, mà là hắn. Dịch Trung Hải từ phòng của hắn đi về sau, Trụ ngố cẩn thận nghĩ về em gái của mình. Đột nhiên phát hiện, hắn dường như không nhớ Hà Vũ Thủy hồi bé sống thế nào.
Tần Hoài Như là người phụ nữ trong lòng Trụ ngố, là ánh trăng sáng, cũng là người chị tri kỷ của Trụ ngố. Có chuyện không tiện nói với người khác, Trụ ngố đều sẽ nói với Tần Hoài Như.
Dịch Trung Hải bảo hắn liên lạc với Hà Vũ Thủy, hắn lại không biết Hà Vũ Thủy làm việc ở đâu, làm sao liên lạc được với Hà Vũ Thủy.
"Tần tỷ, tỷ đến đúng lúc quá, ta có chuyện muốn hỏi tỷ đây. Tỷ với Vũ Thủy quan hệ tốt, tỷ có biết Vũ Thủy làm việc ở đâu không?"
Tần Hoài Như tức giận nhìn Trụ ngố, chất vấn: "Ngươi làm anh trai mà không biết em gái làm việc ở đâu, ta người ngoài làm sao mà biết được. Ngươi đừng hỏi ta, có hỏi ta cũng không nói."
Không nói biết, cũng không nói không biết.
Tần Hoài Như luôn dùng những thông tin lập lờ để lừa gạt Trụ ngố.
Những lời này, Trụ ngố chỉ có thể nghe đến câu cuối, vừa cười vừa nói: "Tần tỷ, nếu tỷ biết thì nói với ta đi. Chuyện đến nước này, ta cũng không giấu tỷ, ta nói thật cho tỷ nghe! Một đại gia trong miệng lẩm bẩm anh trai, nói không phải Vương Khôn, mà là ta."
Bất đắc dĩ, Trụ ngố chỉ đành kể lại chuyện Dịch Trung Hải hỏi vào buổi sáng.
Tần Hoài Như nghe cẩn thận, càng nắm chắc kế hoạch hành động tiếp theo của mình.
"Trụ ngố, ngươi xem ngươi kìa, khó trách một đại gia tức giận. Vũ Thủy dù sao cũng là em gái ruột của ngươi, sao ngươi lại không để ý tới nó gì hết vậy. Ta còn tưởng ngươi hỏi thăm rồi chứ, sợ ngươi nhạy cảm quá, nên không hỏi Vũ Thủy. Ngươi còn kém cả Bổng Ngạnh nhà ta nữa đó, Bổng Ngạnh có chút gì ngon còn biết chia cho hai em gái cùng ăn."
Trụ ngố bị Tần Hoài Như nói thì càng ngượng ngùng. Đặc biệt là khi so sánh với Bổng Ngạnh, hắn càng cảm thấy không còn mặt mũi nào.
"Tần tỷ, đâu phải tại ta đâu chứ. Vũ Thủy cũng hai mươi rồi, cái tuổi của nó, ta cũng đi làm kiếm tiền rồi. Với lại nó có nói gì với cái người anh trai này đâu, ta tốt với nó bao nhiêu, nó có coi ta ra gì không."
Tần Hoài Như không muốn bàn luận nhiều với Trụ ngố về chuyện này. Việc Trụ ngố không quan tâm Hà Vũ Thủy, chẳng phải là vì đem đồ tốt đều mang đến nhà nàng đó sao. Chuyện này tuyệt đối không thể để Trụ ngố nhận ra.
"Được rồi, ngươi đừng tự trách nữa. Một mình ngươi gà trống nuôi con, lại không có vợ, không để ý đến con gái cũng là bình thường."
Tần Hoài Như đưa ra một lý do, Trụ ngố liền tin ngay. Hắn lập tức ném cái áy náy trong lòng ra sau đầu.
"Tần tỷ, vẫn là tỷ hiểu ta. Vũ Thủy từ nhỏ đã chẳng thiệt thòi, không có ta là anh, làm sao nó có cơ hội đi học chứ. Ta đàn ông con trai, có chút vụng về cũng là chuyện khó tránh."
Chết cũng không thể nhận sai, để Hứa Đại Mậu biết, nhất định sẽ bị Hứa Đại Mậu chê cười đến chết.
Tần Hoài Như nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục tâng bốc Trụ ngố."Đúng đó, ta cũng ao ước Vũ Thủy có một người anh trai như ngươi. Con gái người khác, làm gì có cơ hội đi học chứ. Không nói đâu xa, cứ nhìn con gái nhà ta xem. Nó với Tuyết nhi cùng tuổi, Vương Khôn còn cho Tuyết nhi đi học, ta làm mẹ cũng chỉ có thể cho nó ở nhà trông Hòe Hoa."
Đến đoạn này là phải có nước mắt.
Nhìn Tần Hoài Như, nước mắt đã giàn giụa."Ta là mẹ ruột nó đây này, mỗi ngày nhìn thấy Vương Khôn đưa Tuyết nhi đi học, là không vui nổi rồi. Tiểu Đương là thịt da của ta mà ra, ta có thể không muốn cho nó đi học sao? Nhưng mỗi tháng ta kiếm có từng đấy tiền, đến học phí của Bổng Ngạnh còn lo không nổi, ta phải làm sao đây?"
Trụ ngố lúc này, cảm thấy bản thân thật vô dụng, để người phụ nữ ở trước mặt mình khóc lóc. Đưa tay vào túi, muốn lấy tiền trong túi đưa cho Tần Hoài Như, nhưng chợt nhớ đến việc bà cụ điếc đã bắt hắn thề độc.
Trụ ngố liền lặng lẽ rụt tay từ trong túi quần ra, cũng không dám nói thêm gì về chuyện tiền bạc.
Tần Hoài Như biết trong túi Trụ ngố không có tiền, cũng biết Dịch Trung Hải không cho Trụ ngố tiền, nên cũng không nghĩ tới việc bà cụ điếc sẽ cho Trụ ngố tiền, còn bắt hắn thề độc như vậy.
"Trụ ngố, để ngươi chê cười rồi."
Trụ ngố thấy Tần Hoài Như không phát hiện, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm."Tần tỷ, tỷ đừng khóc. Thấy tỷ khóc, ta cũng khó chịu. Tỷ yên tâm, sang năm, ta nhất định sẽ cho Tiểu Đương đi học."
Tần Hoài Như trong lòng biết bản thân mình đã kéo đề tài đi xa, vội vàng thu lại."Trụ ngố, tỷ ở đây thay Tiểu Đương cảm ơn ngươi. Chờ Tiểu Đương lớn lên, ta nhất định sẽ dạy nó cám ơn ngươi thật tốt."
Trụ ngố cười hề hề, "Tần tỷ, không cần cảm ơn ta. Ta một mình ăn no cả nhà không đói, cho Tiểu Đương chút học phí chẳng là gì cả!"
Tần Hoài Như trong lòng nghĩ, nếu một mình ngươi ăn no cả nhà không đói thì nên giao hết tiền lương cho ta đi, nhà ta còn mấy miệng ăn chờ cơm.
"Trụ ngố, ta thấy một đại gia nói đúng đó. Ngươi cũng nên quan tâm đến Vũ Thủy một chút. Ta còn tưởng cái xe đạp của nó là do ngươi mua đấy chứ."
Trụ ngố khổ não nói: "Ta ngược lại muốn mua đó chứ, nhưng ta trong túi không có tiền mà. Cái con bé Vũ Thủy này thật vô lương tâm, nó có tiền mà lần trước về nhà cũng không biết đưa cho ta chút tiền sinh hoạt phí."
Tần Hoài Như giả bộ tức giận nói: "Trụ ngố, cái này thì chị phải nói ngươi một câu. Một mình ngươi là đàn ông, sao lại không biết xấu hổ đi đòi tiền của em gái hả? Ngươi sao không giống như những đầu bếp khác, đi làm bàn tiệc ở bên ngoài kiếm thêm chút thu nhập. Dù là lấy đồ ăn thừa cũng tốt."
~~ "Có đồ ăn thừa thì nhà chúng ta cũng được ăn ngon." Những lời này cô ta không nói thẳng ra trước mặt Trụ ngố.
Trụ ngố tức giận nói: "Tần tỷ, không phải ta không muốn làm, mà là không ai thuê ta cả. Với tay nghề của ta, chắc chắn hơn hẳn lão Dương, lão Thạch ở căn tin nhiều. Mấy người làm bàn tiệc đó, thà mời họ chứ không muốn mời ta. Họ chỉ biết làm cơm tập thể, làm có ra gì đâu chứ?"
Đây là điều mà Trụ ngố tức giận nhất. Tay nghề hắn tốt, làm được nhiều món, chỉ là không ai thuê hắn đi nấu ăn, chỉ có thể theo xưởng trưởng Dương thỉnh thoảng ra ngoài làm chút đồ ăn.
Trụ ngố nghĩ không ra, vì sao không ai thuê hắn làm đồ ăn. Đúng là giá cả hắn có hơi cao hơn chút, nhưng hắn bảo đảm xứng đáng.
Không phải không ai mời Trụ ngố làm đồ ăn, chỉ là quy tắc của Trụ ngố quá lớn, những người dân bình thường không kham nổi. Trụ ngố làm một lần phải lấy năm đồng tiền công, đắt hơn người khác hai đồng. Không chỉ thế, còn phải tự mình mang đồ ăn đi. Lần nào cũng mang theo ba bốn cái hộp cơm, ai nhìn không xót ruột chứ.
Mỗi lần Trụ ngố đi làm đồ ăn bên ngoài về, mọi người trong viện đều sẽ nhìn chằm chằm vào mấy cái hộp cơm của hắn. Ba hộp cơm cũng không đủ cho một mình Tần Hoài Như ăn, muốn cho bà cụ điếc một chút đồ ngon, ít nhất phải bốn cái hộp cơm.
Một cái hộp cơm phải chứa hơn một cân thức ăn, dù là rau củ cũng tốn không ít tiền. Cộng thêm tiền công nữa, tính ra, giá cả cao hơn những người khác không chỉ gấp đôi.
Giá cả cao như vậy, chỉ có một vài lãnh đạo mới chấp nhận nổi. Mà những người đó, sao tự nhiên lại không thèm mời Trụ ngố chứ.
Lý Hoài Đức có mối quan hệ rộng, có thể giới thiệu Trụ ngố làm bàn tiệc, nhưng Trụ ngố lại không thích Lý Hoài Đức, ngay cả việc làm ở xưởng chiêu đãi cũng không muốn bỏ tâm sức vào. Trụ ngố là người của Dương Vạn Thanh, Lý Hoài Đức cũng không yên tâm giao chuyện của mình cho Trụ ngố biết.
Ngoài lý do về giá cả, tính khí của Trụ ngố cũng không tốt, thêm vào đó Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải ngấm ngầm gây cản trở, cũng là nguyên nhân khiến Trụ ngố không được đi làm bàn tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận