Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 82: Tâm tư của phụ nữ thật khó đoán (length: 8409)

Trụ ngốc dọc theo đường đi đều ở đây dỗ dành Tần Hoài Như, mong muốn để cho Tần Hoài Như tin tưởng, mình tuyệt đối sẽ không mua xe đạp, chỉ cần Tần Hoài Như có khó khăn, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ở Tần Hoài Như từ trên người Trụ ngốc mượn được mười đồng tiền sau, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười."Trụ ngốc, nếu không có ngươi, tỷ ngày cũng không biết phải sống làm sao. Tiền của tỷ cũng không biết bị ai trộm đi, ngươi nói số mệnh tỷ làm sao lại khổ như vậy đâu. Ô..."
Trụ ngốc nhìn chung quanh, gấp đến độ dậm chân."Tần tỷ, ngươi đừng khóc nữa. Để cho người khác nhìn thấy, mọi người sẽ nhìn ta như thế nào chứ. Cũng coi ta là thành kẻ xấu ức hiếp quả phụ mất."
Tần Hoài Như dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Trụ ngốc, làm nũng nói: "Chính là ngươi ức hiếp ta. Ngươi còn nói giúp chúng ta nhà, nhà chúng ta mất nhiều tiền như vậy, ngươi cũng không giúp ta tìm về."
Trụ ngốc cẩn thận từng li từng tí xem sắc mặt Tần Hoài Như, hỏi: "Tần tỷ, nhà ngươi rốt cuộc mất tiền hay không vậy. Nhà ngươi có nhiều tiền như vậy, vì sao còn phải khóc than. Ngươi không thấy sao, lần này một đại gia vì nhà các ngươi, bồi bao nhiêu tiền."
Tần Hoài Như cắn môi, trong lòng tức giận khó tả, bây giờ vấn đề là cho nhà chúng ta tiền quyên góp sao? Bây giờ vấn đề là, tiền của ta mất đi, phải nghĩ biện pháp tìm bù lại. Thật là một kẻ ngu, vĩnh viễn không tìm được trọng điểm ở chỗ nào.
"Trụ ngốc, ngươi làm sao có thể nghi ngờ tỷ chứ. Những tiền kia đều là ta khổ khổ cực cực dành dụm được tới, là giữ lại cho Bổng Ngạnh cưới vợ dùng. Ngươi không thấy ta ngày ngày chỉ ăn có một bánh cao lương thôi sao? Ngươi nói ta khổ khổ cực cực tích lũy được chút tiền có dễ dàng không?"
Trụ ngốc gật đầu một cái, "Ai khổ khổ cực cực tích lũy được chút tiền cũng không dễ dàng, tên trộm tiền của ngươi thật là vương bát đản, đừng để cho ta bắt được hắn, ta... Không đúng, Tần tỷ, ngươi có tiền sao mỗi tháng còn tìm ta vay tiền."
Tần Hoài Như thầm mắng, lúc nên tìm trọng điểm thì ngươi không tìm, lúc không nên tìm thì ngươi lại rõ ràng quá. Với chút tiền lương của ta, mỗi tháng cũng không đủ tiêu, không tìm ngươi vay tiền, ta làm sao có thể để dành được tiền.
Không thể để cho Trụ ngốc trong lòng sinh nghi, Tần Hoài Như chỉ đành dùng đại chiêu, hai tay nắm lấy cánh tay Trụ ngốc, làm nũng nói: "Trụ ngốc, ngươi quên rồi sao? Ta trước kia đã nói với ngươi, ngươi bình thường tiêu tiền hoang phí, tích lũy không được tiền, những tiền kia của ta là để cho ngươi tích lũy, chờ ngươi cưới vợ thì sẽ trả lại cho ngươi. Ngươi yên tâm, tiền là ta đánh mất, sau này dù có phải đập nồi bán sắt, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi."
Trụ ngốc bị Tần Hoài Như nắm, khi đi bộ còn có thể đụng phải chỗ mềm mại, trong lòng vừa hưng phấn vừa sợ. Những ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía bọn họ, làm cho Trụ ngốc có chút bất an. Giãy giụa thoát khỏi tay Tần Hoài Như.
"Tần tỷ, những tiền kia coi như bỏ đi, không có gì to tát cả. Cuộc sống của ngươi khổ như vậy, tiền của mình cũng đánh mất. Ta mà muốn ngươi trả tiền lại, ta còn là người sao. Những tiền kia chỉ coi như ta uống rượu, không cần ngươi trả."
"Không phải, Trụ ngốc, sao có thể để ngươi chi tiêu. Tiền của ta mất đi, ta còn muốn tìm trở về chứ. Đánh mất tính sao được."
Trụ ngốc đầu óc choáng váng, nói: "Tần tỷ, Trương sở trưởng không phải nói, tiền nhà các ngươi là bị kẻ trộm lấy đi sao? Ngươi là đang nghi ngờ Bổng Ngạnh hay là bà bà ngươi. Bà bà ngươi cũng kêu mất tiền, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Bổng Ngạnh? Thôi đi, con trai của ngươi bẩm sinh là làm cái nghề đó rồi. Đến nhà ta lấy đồ, lấy gọi là một sạch sẽ, ngay cả nửa hạt đậu phộng cũng không cho ta."
Tần Hoài Như tức giận, Bổng Ngạnh là mạng của nàng, nói nàng thế nào cũng được, chỉ là không thể nói con trai của nàng."Trụ ngốc, ngươi cố ý khi dễ chúng ta mẹ góa con côi phải không. Nhà chúng ta Bổng Ngạnh, tốt biết bao nhiêu, trước giờ không hề cầm đồ của người khác. Hắn đến nhà ngươi lấy đồ, là vì coi trọng ngươi, xem ngươi là người một nhà. Ta hiểu, ngươi chính là cố ý nói những lời này, nghĩ ép ta trả tiền lại. Ngươi yên tâm, chờ một đại gia trở lại, ta tìm hắn vay tiền, trả hết tiền thiếu của ngươi. Sau này chúng ta phân rõ giới hạn, đường ai nấy đi. Ai cũng đừng quan tâm ai."
Lòng phụ nữ, kim dưới đáy biển, Trụ ngốc cảm giác mình nói thế nào cũng không đúng.
Sờ đầu, Trụ ngốc đột nhiên nhớ tới, bản thân lúc đầu là vì Dịch Trung Hải cầu tha thứ, sao đột nhiên lại quên mất rồi.
"Tần tỷ, ta tuyệt đối không có ý đó. Sau này ta không ở trước mặt ngươi nói chữ tiền này được không, ngươi cũng đừng ở trước mặt ta nhắc tới chữ này. Thôi đi, nếu để một đại gia biết ta đòi tiền của ngươi, hắn có thể nửa đêm canh ba chạy đến nhà ta cùng ta tâm sự đấy. Thật không biết lão đầu kia lấy đâu ra nhiều tinh lực đến vậy."
Tần Hoài Như đưa tay kéo tay áo Trụ ngốc không buông ra, cái gì gọi là không nói chữ tiền chứ, không nhắc tới tiền, ta còn tìm ngươi mượn cái gì, cũng không thể ngày ngày mượn hộp cơm chứ. Mấy cái hộp cơm kia vốn dĩ là của nhà ta, dựa vào cái gì mà lại phải mượn chứ.
"Trụ ngốc, có phải ngươi không muốn giúp ta không. Không cho ta nói tiền, chính là không muốn cho ta mượn tiền. Ngươi nói chuyện đừng có vòng vo, ta là người nhà quê tới, nghe không hiểu ý của ngươi."
Trụ ngốc có một thoáng nhớ tới Hứa Đại Mậu, cái miệng của người này, dù cho có là người phụ nữ khó đối phó thế nào, cũng có thể ứng phó trơn tru.
"Tỷ, Tần tỷ, chị ruột, coi như là em sai rồi có được không, ngài là người lớn không chấp kẻ nhỏ, bỏ qua cho em lần này có được không. Sau này ngươi thiếu tiền, cứ tìm tới chỗ của em mượn, em tuyệt đối không nói nửa chữ không, chị xem như vậy được không. Em còn phải mau đi cầu xin cho một đại gia tha thứ đấy. Chị nhìn xem bây giờ cũng mấy giờ rồi, để lỡ nữa, một đại gia là bị đưa vào rồi đấy. Lão thái thái mà biết, còn không lấy cây gậy đánh em chết à."
Tần Hoài Như cũng hoảng, Dịch Trung Hải không thể không cứu, nếu là hắn đi vào, chỉ bằng vào nàng một quả phụ, là tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn nắm chắc được Trụ ngốc."Trụ ngốc, ngươi còn trì hoãn cái gì mà không mau đi đi. Dương xưởng trưởng giờ làm việc rất đúng giờ, lúc này khẳng định ở văn phòng. Ngươi đi tìm Dương xưởng trưởng, ta cũng phải đi phân xưởng, bây giờ đã muộn rồi. Đều tại ngươi cả, nếu như ngươi ngăn Vương Khôn, ta ngồi xe của hắn, làm sao có thể tới trễ được."
Lời còn chưa dứt, Tần Hoài Như liền vội vàng chạy về phía phân xưởng. Phân xưởng chủ nhiệm bình thường vốn đã không ưa nàng, chê nàng ảnh hưởng thành tích phân xưởng. Ngày hôm qua Dịch Trung Hải bị giáng chức, phân xưởng chủ nhiệm mới có cơ hội gây khó dễ cho nàng. Hôm nay Dịch Trung Hải không có ở phân xưởng, còn không biết sẽ phải đối mặt với những chuyện gì nữa. Tần Hoài Như bây giờ chỉ hy vọng, phân xưởng chủ nhiệm sẽ nể mặt Dịch Trung Hải, đừng trừ lương của nàng.
Nhìn bóng lưng Tần Hoài Như đã đi xa, Trụ ngốc ngẩn người, cảm thấy sao mà lại đẹp như vậy chứ. Nếu như người này là vợ của mình thì tốt biết bao nhiêu. Nghe bà cụ điếc nói, Dịch Trung Hải đồng ý giới thiệu cho hắn một người vợ ưu tú như Tần Hoài Như, trong lòng Trụ ngốc bừng lên một ngọn lửa.
Tưởng tượng đến buổi tối bản thân được ôm người vợ xinh đẹp như Tần Hoài Như, ban ngày ở trong xưởng lại cùng Tần Hoài Như thân thân mật mật, Trụ ngốc không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Mặc dù ta cũng không thích có người quản, nhưng vì bà cụ điếc, vì tức phụ, vẫn là phải cứu một đại gia ra mới được. Một đại gia đúng là, tối ngày hôm qua xin lỗi Vương Khôn là xong chuyện rồi, cần gì phải làm tới nước này chứ."
Trong phòng làm việc, Tào Phúc Đào không dám giấu giếm, vừa thấy Dương Vạn Thanh tới làm việc, liền kể lại chi tiết chuyện của Dịch Trung Hải.
Dương Vạn Thanh mặt lập tức tím tái, "Hắn Dịch Trung Hải muốn làm gì, chê mất mặt còn chưa đủ hay sao. Người khác mua đồ, không nói với hắn chính là đầu cơ trục lợi, hắn quản còn rộng hơn cả cái xưởng trưởng này của ta. Hắn mà thích đến đồn công an thì cứ để cho hắn ở bên trong đó thêm vài ngày."
Tào Phúc Đào cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy chuyện xe cộ công tác..."
Dương Vạn Thanh vỗ bàn một cái, "Không có Dịch Trung Hải, xưởng thép cũng không thể đóng cửa. Trong phân xưởng nhiều công nhân như vậy, ta không tin không có ai có thể làm được việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận