Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1347: Hai quả phụ kế sách (length: 8341)

Giả Trương thị đương nhiên ngửi thấy mùi thơm của thịt mà Trụ Ngố mang về. Mấy người trong sân, thứ khác không thạo chứ cái mũi thì rất thính. Nhà ai làm chút thịt, chỉ cần lộ ra mùi, đều sẽ bị bọn họ ngửi được.
Biết đây là Trụ Ngố lấy được, nàng liền ngồi trong phòng chửi mắng Trụ Ngố.
Thấy Tần Hoài Như đi vào, càng thêm xông tới mắng một trận rồi nói tiếp. Đợi mắng đủ rồi, Giả Trương thị liền thúc giục Tần Hoài Như đi tìm Trụ Ngố, mang thịt mà Trụ Ngố mua về.
"Ngươi là người chết à, không biết đi tìm Trụ Ngố hả."
Tần Hoài Như khó xử nói: "Mẹ, quan hệ của Trụ Ngố với nhà ta không tốt, con đi cũng vô dụng."
"Ngươi không phải muốn gả cho nó sao? Nó dựa vào cái gì mà không đưa cho ngươi."
Tần Hoài Như thở dài, quyết định thương lượng với Giả Trương thị về chuyện mà Dịch Trúng Hải đã nói tối hôm qua.
"Mẹ, ban ngày ở nhà máy, đại gia có tìm con. Bà cụ điếc đưa ra mấy yêu cầu, một trong số đó là Trụ Ngố mỗi tháng phải tự mua năm đồng tiền thịt cho bà ăn."
"Cái gì?" Giả Trương thị từ trên ghế nhảy dựng lên: "Lão già kia sao không đi chết đi. Có chuyện gì liên quan tới bà ta, bà ta dám mở miệng đòi năm đồng. Nhà mình dựa vào cái gì mà phải bỏ tiền mua thịt cho bà ta ăn, còn phải mua riêng nữa."
Tần Hoài Như có chút đau đầu, chuyện này hình như là các nàng tự mình đào hố chôn mình: "Chẳng phải là vì phối hợp với mẹ, muốn moi lợi từ chỗ Trụ Ngố sao? Con luôn miệng nói với đại gia là mẹ không đồng ý cho con gả cho Trụ Ngố. Đại gia hy vọng bà cụ điếc ra mặt, ép mẹ đồng ý. Bà cụ điếc liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này."
Giả Trương thị vẫn vô cùng bất mãn: "Ta không quản. Bà cụ điếc không cần bỏ ra cái gì hết, mà dám đòi năm đồng. Ta bỏ ra món hời lớn như vậy, không thể kém bà ta được. Trụ Ngố nhất định phải hiếu kính ta mười đồng mỗi tháng, ta mới đồng ý."
Tần Hoài Như hết sức bất mãn. Tiền này là Trụ Ngố kiếm được, coi như là của nàng. Người khác lấy nhiều thì phần nàng còn lại sẽ ít.
"Mẹ, mẹ đã bỏ ra cái gì?"
Giả Trương thị lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ta bỏ ra một đứa con dâu, không được sao?"
Nghe cũng có lý, Tần Hoài Như nhất thời không thể cãi lại. Nàng đúng là con dâu của Giả Trương thị.
"Vậy con bỏ ra còn nhiều hơn mẹ, vậy con còn lại gì?"
Giả Trương thị vô lại nói: "Vậy thì ta không quan tâm. Nói tóm lại ta không thể đòi kém bà cụ điếc được. Ngươi hoặc là đưa cho ta mười đồng, hoặc là đừng đưa cho bà cụ điếc."
Tần Hoài Như tất nhiên hy vọng không cho bà cụ điếc, nhưng việc này có chút không thực tế. Bà cụ điếc tuy vô dụng nhưng dù sao cũng là chỗ dựa của các nàng. Có bà cụ điếc ở đây, người trong viện sẽ không dám tùy tiện bắt nạt các nàng.
Thêm nữa, các nàng muốn lừa gạt Trụ Ngố cũng không thể thiếu bà cụ điếc được. Trong số bọn họ, bà cụ điếc là người có quan hệ tốt nhất với Trụ Ngố.
Nhưng bảo nàng nhường ra nhiều tiền như vậy thì càng không thể. Thịt của Trụ Ngố vốn có ngần ấy, người khác ăn nhiều thì phần của nàng sẽ ít đi.
Haizzz, nếu Trụ Ngố được như Vương Khôn thì tốt rồi, mỗi tháng kiếm hơn một trăm đồng thì ngon. Nếu có thể kiếm hơn một trăm, nàng cũng không ngại bỏ ra chút ít để lấy lòng bà cụ điếc và Giả Trương thị.
Bà cụ điếc luôn nói nàng không hiếu thảo, nhưng bà ta có nghĩ không, nếu Trụ Ngố có bản lĩnh, có thể làm cho bà ta thỏa mãn, thì sao nàng lại không hiếu thảo.
"Mẹ, con nói với mẹ những điều này là muốn thương lượng với mẹ biện pháp, chứ không phải để mẹ làm càn. Cô Nhiễm tuy coi thường Trụ Ngố nhưng bên ngoài còn bao nhiêu là phụ nữ như vậy. Không nói đâu xa, xưởng may Vũ Thủy cũng có mấy nghìn công nhân nữ.
Chờ Vương Khôn cùng Chu Minh Cường kết hôn, Trụ Ngố chắc chắn sẽ bị kích thích. Nhỡ nó đi tìm Vũ Thủy, bảo Vũ Thủy giới thiệu đối tượng cho nó thì phiền."
Giả Trương thị vẫn còn có chút bất mãn: "Tóm lại ta không đồng ý cho bà cụ điếc nhiều tiền như vậy. Bà ta tưởng mình là ai, để cho Trụ Ngố mua thịt riêng cho bà ta ăn. Sao có chuyện bà ta ăn còn bọn mình phải đứng nhìn. Trên đời này làm gì có chuyện đó."
Tần Hoài Như trong lòng cũng nghĩ như vậy. Nhưng nàng không dám nói ra. Vốn dĩ bà cụ điếc đã không ưa nàng, nếu mà nói những lời này cho bà cụ điếc nghe thì bà ta chắc chắn sẽ đập hết đồ đạc trong nhà các nàng.
Giả Trương thị trong lòng nghĩ cách làm sao để không cho bà cụ điếc ăn ngon. Nhưng độ khó có vẻ không nhỏ.
Nàng vì muốn Trụ Ngố cam tâm tình nguyện bỏ tiền nên không thể tùy tiện nhượng bộ. Điều này yêu cầu khi đối mặt với bà cụ điếc, nàng cũng không được lơi là. Như vậy mới thể hiện được tầm quan trọng của nàng.
Bà cụ điếc tuy chỉ là công cụ nhân nhưng cũng là một công cụ nhân không thể xem nhẹ. Đắc tội bà ta, bà ta sẽ quấy phá bọn họ thì phiền phức.
Không có bà cụ điếc gật đầu, Trụ Ngố đừng hòng kết hôn.
Vậy làm cách nào để gạt bỏ bà cụ điếc sang một bên, mà vẫn không để cho bà cụ có cách ngăn cản?
Giả Trương thị nghĩ ra một biện pháp, trong lòng đang do dự có nên nói ra hay không. Biện pháp này có thể khiến bà cụ điếc thất bại ê chề mà quay về, nhưng cũng có nguy cơ khiến Tần Hoài Như vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nàng.
"Tần Hoài Như, ta muốn ngươi thề, đời này nhất định phải nuôi dưỡng ta lúc về già, đáp ứng điều kiện của ta nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không Bổng Ngạnh sẽ không chết yên lành, ngươi sẽ sống cả đời nghèo khổ."
Tần Hoài Như nhất thời mặt mày khó coi, đời này nàng chỉ quan tâm hai thứ, tích lũy tiền và Bổng Ngạnh. Không ngờ Giả Trương thị lại bắt nàng thề bằng chuyện đó, quả thật quá độc ác. Trên đời này làm gì có người bà nào ác độc đến vậy.
"Mẹ, sao mẹ có thể bắt con lấy Bổng Ngạnh ra thề được?"
"Ta có cách gạt bà cụ điếc sang một bên, không để lão già đó chiếm lợi. Ngươi nói có đồng ý không thì bảo?"
"Mẹ thật sự có cách?"
"Ta đương nhiên có cách. Cái cách này của ta vừa đưa ra, ngươi muốn nắm Trụ Ngố trong tay thế nào cũng được. Bà cụ điếc cũng không dám cản."
Tần Hoài Như nghi ngờ nhìn Giả Trương thị, từ trên mặt nàng nhìn ra vẻ tự tin. Nhìn biểu cảm của nàng thì có vẻ lần này là thật. Nếu biện pháp của Giả Trương thị có hiệu quả, nàng sẽ không thèm để ý.
"Được, con thề. Nhưng biện pháp của mẹ nhất định phải thành công, nếu không con sẽ không chấp nhận."
"Đương nhiên sẽ thành công."
Tần Hoài Như theo yêu cầu của Giả Trương thị mà phát lời thề, mỗi tháng không được thiếu tiền dưỡng lão, thuốc giảm đau không được thiếu, Trụ Ngố và nàng cũng phải xem Giả Trương thị như mẹ ruột mà chăm sóc.
"Con đã thề rồi, bây giờ mẹ có thể nói cho con biết biện pháp được rồi chứ."
Giả Trương thị vẫy tay, bảo Tần Hoài Như ghé tai lại, ghé vào tai nàng nói ra biện pháp. Tần Hoài Như đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết.
Biện pháp này quả thực quá hay, cách xử lý tuyệt vời, nàng còn không cần để cho Trụ Ngố chiếm tiện nghi.
Đồng thời, Tần Hoài Như cũng có chút hối tiếc, cái biện pháp này, mười mấy năm trước nàng đã dùng qua một lần rồi. Lần này đúng là bị rối trí rồi, sao lại quên mất biện pháp đó.
Nhìn Giả Trương thị, Tần Hoài Như lại chỉ có thể cười khổ. Coi như nàng nhớ ra biện pháp đó thì nếu không có sự đồng ý của Giả Trương thị, nàng cũng không thể dùng.
Nếu như làm sau lưng Giả Trương thị, thì nàng phải trả cái giá còn lớn hơn bây giờ. Với lòng tham của Giả Trương thị, có khi nàng còn bị bắt nhả ra nửa tháng lương của Trụ Ngố.
Hơn nữa nàng cũng không có nhiều cơ hội. Bây giờ Trụ Ngố còn chẳng thèm nói chuyện với nàng, còn không cho nàng bước chân vào nhà.
Nghĩ kỹ mà xem muốn dùng chiêu này trong trường hợp mà Giả Trương thị và bà cụ điếc không phá đám thì độ khó quả thật quá lớn.
Thôi thì coi như số tiền đó có vào túi Giả Trương thị, thì sớm muộn gì nó cũng là của nàng thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Hoài Như lại giả bộ ủy khuất nói: "Làm như vậy có được không? Nhỡ đâu Trụ Ngố không chịu trả thì sao?"
Giả Trương thị tự tin nói: "Nó dám không trả à. Nó mà không trả thì ta nhốt nó lại. Hà Vũ Thủy mà muốn cứu nó, nhất định phải lấy tiền ra."
Lần này Tần Hoài Như lại hy vọng Trụ Ngố không nhận kèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận