Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 307: Chận đường (length: 8373)

Sau khi ngồi chơi một lát ở nhà Tiền Anh Vũ, Lâu Hiểu Nga mới đến nhà Điền Hữu Phúc. "Chị Điền ơi, đây là quần áo cho Đậu Đậu, còn có chút quà vặt, chị nhận cho."
Ngưu Thiến nhiệt tình kéo Lâu Hiểu Nga ngồi xuống, nói chuyện một hồi, mới để nàng rời đi.
Ra khỏi nhà Điền Hữu Phúc, Lâu Hiểu Nga lại cầm túi của mình trở về hậu viện. Dù sao hậu viện cũng là nhà nàng, thế nào cũng phải về xem một chút.
Đến giữa sân thì không khéo lại đụng phải bà cụ điếc đang đi dạo.
Bà cụ điếc thấy Lâu Hiểu Nga thì chân cũng không đau, tâm tình cũng không buồn bực nữa, sợ Lâu Hiểu Nga chạy mất, vội vàng chạy về phía Lâu Hiểu Nga.
"Hiểu Nga, con về rồi à."
Một cô ở nhà đang dọn dẹp vệ sinh, Giả Trương thị đang nghỉ ngơi trong phòng, tất cả đều bị lời của bà cụ điếc làm kinh động, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra sân.
Giả Trương thị không dám đắc tội bà cụ điếc, ở trong phòng lầm bầm làu bàu.
Lâu Hiểu Nga nghĩ thầm sao mình xui xẻo thế, vừa về tứ hợp viện lại đụng ngay phải bà cụ điếc khó dây dưa.
"Bà cụ điếc à, bà ra đây tìm cô nào ấy à, cô đang ở nhà trong kia kìa, bà mau qua đó đi."
Cô kia định nói không. Ta hầu bà cụ điếc ở hậu viện đã đủ mệt rồi. Về nhà là muốn nghỉ ngơi, ta không muốn bà ta vào đây đâu.
Bà cụ điếc nắm tay Lâu Hiểu Nga, nói: "Hiểu Nga, ta không tìm cô kia, ta tìm con đó. Hai ngày nay con về nhà ngoại, ta nhớ con quá."
Lâu Hiểu Nga trong lòng thầm cảm thấy may mà đã qua nhà Vương Khôn trước rồi, nếu không đồ trong túi xách chắc chắn không trụ nổi. Nói nhớ nàng thì là giả, bà ta nghĩ đến đồ trong túi xách của nàng đấy.
"Bà cụ điếc à, con chỉ về thăm ba mẹ thôi, đâu có đi mấy ngày đâu."
Thái độ của Lâu Hiểu Nga khiến nụ cười trên mặt bà cụ điếc tắt mất một nửa.
Bà cụ điếc cũng muốn hỏi Lâu Hiểu Nga vì sao không mang đồ ăn ngon cho bà ta, nhưng lại không muốn làm hỏng hình tượng của mình trong lòng Lâu Hiểu Nga nên thôi.
Thấy cô kia đang ở nhà, bà cụ điếc quyết định mang Lâu Hiểu Nga đến nhà Dịch Trung Hải. Bà ta hỏi chuyện ở đó thì sẽ có cô kia giúp bà ta hỏi.
"Ta xem con như cháu... gái của ta vậy, một ngày không gặp là thấy nhớ rồi. Đi, cùng ta đến nhà Trung Hải ngồi một chút."
Bà cụ điếc định nói cháu dâu, nhưng nghĩ ở đây có nhiều người đi lại nên mới đổi giọng.
Trong lòng Lâu Hiểu Nga giật thót, mồ hôi lạnh cũng sắp túa ra. Con nuôi và cháu trai ruột của bà cụ điếc còn không sống được tốt, chẳng lẽ nàng đây làm cháu gái lại đi vào vết xe đổ của hai người kia?
Lâu Hiểu Nga vội vàng nghĩ cách rũ bỏ quan hệ với bà cụ điếc, không thể để lời này lan ra trong tứ hợp viện được.
"Bà cụ điếc à, bà ngàn vạn lần đừng nói thế. Nếu mà để nhà con, Hứa Đại Mậu, nghe được thì hai người lại cãi nhau."
Mọi người đều biết quan hệ giữa Hứa Đại Mậu và cháu trai ruột của bà cụ điếc không tốt, nên quan hệ với bà cụ điếc cũng chẳng ra sao.
Hứa Đại Mậu không muốn Lâu Hiểu Nga qua lại với bà cụ điếc, ai cũng biết. Vì chuyện này, hai vợ chồng cũng đã mấy lần cãi nhau rồi.
Lâu Hiểu Nga trước đây không nghe lời Hứa Đại Mậu, lần này thì lại nể mặt Hứa Đại Mậu. Nghe được câu này thì ai cũng cảm thấy Lâu Hiểu Nga đã thay đổi rồi, biết nghĩ cho chồng mình rồi.
Việc này cũng làm mọi người từ bỏ cái ý nghĩ xấu xa trong lòng.
Ghen ghét là bản tính trời sinh của con người, huống hồ những người ở tứ hợp viện này vốn không thích nhìn người khác sống tốt. Bọn họ tuy không dám nói ở ngoài, nhưng về nhà ai mà không nói chuyện Vương Khôn với Lâu Hiểu Nga. Cho dù không có gì, họ cũng có thể thêu dệt ra như đã thấy tận mắt để mà bàn tán.
Bây giờ làm vậy thì mọi người cũng không dám nói nữa. Đắc tội với Vương Khôn và Hứa Đại Mậu thì họ có chịu được không chứ.
Còn về bà cụ điếc thì trong lòng đang bứt rứt khó chịu. Bà ta rất muốn Lâu Hiểu Nga thành cháu gái ruột của mình, như vậy sẽ có thể danh chính ngôn thuận sai bảo Lâu Hiểu Nga hiếu kính với mình.
Lâu Hiểu Nga lôi Hứa Đại Mậu ra, thì bà ta không còn cách nào khác nữa. Bây giờ tiếng tăm của bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì, lại còn mang cái tiếng phá hoại tình cảm vợ chồng của người khác nữa. Có khi sẽ bị mọi người ném đá chết mất.
"Hiểu Nga, ta không có ý gì khác đâu, ta chỉ thương con thôi. Thôi được rồi, hai vợ chồng con đừng vì một câu nói của ta mà cãi nhau nữa. Ta không nói nữa. Nhân lúc Hứa Đại Mậu chưa về, con theo ta đến nhà Trung Hải ngồi một chút, trò chuyện đi! Ta là một bà lão, chẳng có ai nói chuyện cùng, buồn lắm."
Lâu Hiểu Nga vừa nghe, bà cụ điếc đúng là cáo già, một câu nói đã chặn hết lý do từ chối của nàng rồi.
Hứa Đại Mậu chưa về thì không thể lấy cớ Hứa Đại Mậu được. Mà nói không có ai nói chuyện cùng thì nếu mình từ chối thì người trong sân cũng không chịu.
Chẳng ai muốn nói chuyện với bà cụ điếc cả, ngay cả cô kia cũng không muốn. Nhưng ai cũng không dám nói, thấy bà cụ điếc dây dưa Lâu Hiểu Nga thì lại thích thú.
Dù sao thì "chết đạo hữu bất tử bần đạo".
Cô kia liền nói luôn: "Đúng đó, Hiểu Nga à, miệng tôi vụng về, không biết nói chuyện với bà lão đâu. Cháu đến nói chuyện với bà đi!"
Lâu Hiểu Nga hết cách rồi, chỉ có thể chấp nhận, để bà cụ điếc lôi vào nhà Dịch Trung Hải.
Những người đi qua sân hóng chuyện đều mang vẻ mặt cười thích thú rồi trở về nhà. Bọn họ chẳng quan tâm đến mục đích của bà cụ điếc là gì, chỉ cần mình có được chút lợi lộc nào không thôi.
Nếu Lâu Hiểu Nga vẫn đối xử với bà cụ điếc như trước đây thì cuộc sống của mọi người sẽ dễ chịu hơn, không cần phải lén lút bà cụ điếc khi ăn đồ ngon.
Tuy rằng bây giờ mọi người có đồ ăn ngon cũng không đưa cho bà cụ điếc, nhưng ít nhiều gì cũng thấy mình có lỗi với bà.
Vào nhà Dịch Trung Hải, mắt bà cụ điếc liền dán chặt vào cái túi của Lâu Hiểu Nga.
Lâu Hiểu Nga làm bộ như không thấy, cứ tùy tiện để cái túi bên cạnh chân mình.
Mắt bà cụ điếc lại theo cái túi di chuyển đến dưới chân Lâu Hiểu Nga.
Cô kia thấy vậy thì bĩu môi, già rồi mà còn ham như thế. Nàng cũng giống như Lâu Hiểu Nga, làm bộ như không thấy. Để tránh rắc rối cho mình, nàng còn đi qua một bên, giả vờ dọn dẹp nhà.
Bà cụ điếc thu ánh mắt lại, nhìn hai người một chút, bất đắc dĩ thở dài: "Hiểu Nga à, sao con xa lạ với ta quá vậy? Trước kia ngày nào con cũng tìm chuyện để nói với ta mà."
Lâu Hiểu Nga liền nói: "Lão thái thái, không có cách nào, con nói rồi đấy, Hứa Đại Mậu sẽ không vui. Hai vợ chồng con lại cãi nhau. Con sợ Hứa Đại Mậu giận lây bà, nên chỉ đành thế thôi."
Bà cụ điếc tuyệt đối không tin, cho rằng chỉ là do Hứa Đại Mậu mà ra. Bà ta vẫn cho rằng, chuyện này liên quan rất lớn đến Vương Khôn.
"Hiểu Nga à, con không gạt ta chứ. Có phải là Vương Khôn đã nói gì, để con hiểu lầm ta rồi không?"
"Lão thái thái à, thật không phải. Con còn muốn sống với Hứa Đại Mậu, đâu thể ngày nào cũng cãi nhau được. Hắn mà gặp Trụ Ngố thì sẽ cắn xé nhau ngay, con không còn cách nào khác."
Lâu Hiểu Nga không nói thì bà cụ điếc hết cách, chỉ có thể tiếp tục bôi nhọ Vương Khôn. Vẫn là chiêu cũ thôi, nào là Hán gian này nọ, tất cả đều chụp lên đầu Vương Khôn.
Lâu Hiểu Nga không nhịn được, nói: "Bà cụ điếc à, nếu bà muốn mắng Vương Khôn thì chờ ông ấy về rồi bà cứ ra trước sân mắng là được rồi. Bà là bậc trưởng bối trong sân, ông ấy đâu dám động đến bà."
Bà cụ điếc nhất thời câm nín, bà ta cũng muốn đi mắng Vương Khôn lắm chứ, nhưng lại không dám. Miệng lưỡi của Vương Khôn nhanh nhạy lắm, nếu như mắng không lại thì phải làm sao? Để mình tức chết, cho người khác mở tiệc hay sao?
Cho dù có tức mà không chết, thì con nuôi và cháu trai ruột cũng sẽ ra mặt thôi. Vương Khôn không dám động đến bà ta, thì dám động đến con nuôi và cháu trai ruột đấy. Lỡ có làm hỏng chuyện thì ai nuôi bà ta lúc về già đây?
Bà ta không thể quên được câu nói của Vương Khôn. Người từ đống xác bò ra thì chắc chắn là người thủ đoạn độc ác.
Bà cụ điếc bây giờ rất may mắn, hôm đó đã mời được Vương chủ nhiệm tới. Nếu như không mời Vương chủ nhiệm, có lẽ bà ta đã bị Vương Khôn hại rồi cũng nên.
"Hiểu Nga à, con hiểu lầm ý ta rồi. Ý của ta là, nó với Hứa Đại Mậu ngày ngày chơi chung, chắc chắn không thể học được cái gì tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận