Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1042: Có cừu oán không ân (length: 8368)

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Dịch Trung Hải nghe thấy Tần Hoài Như động tĩnh, liền lập tức đi ra, cùng Tần Hoài Như giải thích một chút.
Tần Hoài Như vô cùng khó chịu, đang yên đang lành sao lại nhảy mũi, còn làm cho một bà bác thức giấc.
"Ông cả à, ta chỉ là muốn hỏi một chút, bà cụ điếc còn có chủ ý gì hay không, có thể làm cho Trụ ngốc tỉnh táo lại.
Nhà chúng ta ngày càng không qua nổi rồi, cần Trụ ngốc giúp một tay."
Dịch Trung Hải trong lòng báo động: "Hoài Như à, nhịn một chút đi. Trụ ngốc bây giờ đang lúc phẫn nộ, ai nói gì cũng không lọt tai đâu. Chúng ta càng tìm hắn, hắn chỉ càng tức giận."
Tần Hoài Như nhìn bộ dạng của Dịch Trung Hải, cũng biết cái lão già này đang giả vờ hồ đồ. Nàng hết cách rồi, quyết định lại đi tìm Lý Hoài Đức nói chuyện chút về mối làm ăn mấy trăm triệu.
Nếu không có lợi lộc gì, Tần Hoài Như cũng không muốn ở trong viện để cho người khác xem trò cười, hai ba lần giặt xong quần áo, phơi ở trên dây, xoay người về nhà.
Dịch Trung Hải có thật nhiều lời cũng không nói ra, nghẹn phát khó chịu. Hắn còn không dám gọi Tần Hoài Như dừng lại, lo Tần Hoài Như lại tìm hắn vay tiền.
Không có Tần Hoài Như ở bên cạnh cái ao làm phiền, buổi sáng của Trụ ngốc cuối cùng cũng được thanh tịnh. Hắn đã cảm thấy, trời cũng xanh hơn, lòng cũng bình yên.
Đợi đến lúc Vu Hải Đường cười tươi đi ra rửa mặt, Trụ ngốc liền càng cảm thấy tâm tình thoải mái.
Hắn không khỏi nhớ đến nụ cười của Lâu Hiểu Nga ở viện phía trước, cảm thấy như vậy mới là cuộc sống.
Đang nghĩ ngợi thì Tần Hoài Như mặt mày ủ rũ đi ra.
Vẻ vui vẻ của Trụ ngốc nhất thời tan biến, nghĩ đến những lời Hứa Đại Mậu hôm qua đã nói, hắn liền không nhịn được muốn dạy dỗ Tần Hoài Như.
Hắn cũng biết, đối phó Tần Hoài Như biện pháp tốt nhất chính là không để ý đến nàng.
"Hải Đường, ta rửa mặt xong rồi, về trước."
Vu Hải Đường thấy Tần Hoài Như, liền hiểu vì sao Trụ ngốc rời đi, gật đầu với hắn một cái.
Tần Hoài Như không cam lòng, hướng bóng lưng Trụ ngốc kêu lên: "Trụ ngốc, ngươi đợi chút đã, tỷ tìm ngươi có chuyện."
Trụ ngốc vừa nghe, liền đi nhanh hơn.
Tần Hoài Như hết cách, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vu Hải Đường một cái, xoay người về nhà.
Mọi người lục tục đi làm, vốn cùng Vu Hải Đường cùng đi làm Trụ ngốc và Hứa Đại Mậu, hôm nay lại không cùng nhau.
"Hứa Đại Mậu, đừng có lỡ hẹn nhé. Ghi vào hóa đơn của ta khi mua thức ăn."
Hứa Đại Mậu cầm hóa đơn Trụ ngốc đưa cho trong tay, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Trụ ngốc, ngươi cố ý lừa ta đúng không. Chỉ có ba người chúng ta, cần dùng nhiều đồ ăn vậy sao?"
Trụ ngốc nghiêm túc nói: "Đây là mời Lý chủ nhiệm ăn cơm đấy, không chuẩn bị phong phú một chút sao được. Rốt cuộc ngươi có đi hay không, không đi ta sẽ nói với Lý chủ nhiệm một tiếng."
Trong lòng Hứa Đại Mậu bực bội, biết trúng kế của Trụ ngốc, mà không thể cự tuyệt. Hắn nếu dám không đồng ý, Trụ ngốc liền dám đến trước mặt Lý Hoài Đức nói một câu. Một khi Trụ ngốc nói, hắn ở chỗ Lý Hoài Đức liền không có ấn tượng tốt. Lý Hoài Đức thế nhưng là lão đại xưởng thép, hắn một nhân viên trình chiếu, làm sao dám đắc tội Lý Hoài Đức.
Bị thiệt mà không trả thù không phải là nguyên tắc của hắn. Hắn quyết định, coi như không có được Vu Hải Đường, cũng sẽ không để Trụ ngốc được như ý.
"Ngươi đợi đấy, ta mua xong thức ăn, nếu tài nấu nướng của ngươi mà dở tệ thì đừng trách ta không khách khí."
Trụ ngốc tự tin nói: "Ngươi cứ yên tâm, với tài nấu nướng của ta, tuyệt đối có thể làm cho Lý chủ nhiệm hài lòng."
Hứa Đại Mậu cũng biết điểm này, đạp xe đi về phía chợ.
Trụ ngốc cười hắc hắc, vừa hát khe khẽ vừa đi về phía xưởng thép.
Lúc này, Dịch Trung Hải đang ở xưởng thép chờ Trụ ngốc. Dù biết không thể ép Trụ ngốc quá gấp, nhưng không nhìn thấy Trụ ngốc thì trong lòng hắn vẫn không yên.
Thấy Trụ ngốc vẫn chưa đến, hắn liền không nhịn được mà nhìn ngó trước cổng phân xưởng.
Việc làm hắn lo lắng không chỉ có Trụ ngốc, Tần Hoài Như dù đã tới xưởng, nhưng lại không biết đi loanh quanh ở chỗ nào, cũng không ở trong phân xưởng.
Công nhân phân xưởng 1, giống như người trong tứ hợp viện vậy, đối với chuyện này đã không còn lạ lẫm gì. Từ lúc Trụ ngốc và Dịch Trung Hải bất hòa đến giờ, Dịch Trung Hải cứ như vậy. Hắn y như một cái thùng thuốc súng, ai chọc vào cũng sẽ nổi cáu, không giống trước đây giả bộ làm người tốt.
Trụ ngốc rất rõ ràng điều này, cho nên hắn căn bản không đi phân xưởng, mà đi thẳng đến căn tin.
Hứa Đại Mậu bỏ tiền, hắn nhân cơ hội về căn tin, không có chuyện gì làm người ta vui vẻ hơn thế.
Lưu Lam đang chuẩn bị đi tìm Lý Hoài Đức. Thời gian này, Lý Hoài Đức dường như không chú ý đến nàng, hai người đã lâu không có qua lại.
Đối với chuyện qua lại, Lưu Lam không để ý nhiều, điều nàng để ý là Lý Hoài Đức gần đây cũng không cho nàng tiền.
Theo Lý Hoài Đức, chẳng phải sẽ sống ngày tốt sao? Lý Hoài Đức làm gì có chuyện không cho tiền.
Thấy Trụ ngốc, Lưu Lam cũng không vội đi tìm Lý Hoài Đức, mà dừng bước lại: "Ơ, tôi tưởng ai, đây chẳng phải là thợ nguội sư phụ phân xưởng 1 chúng ta sao? Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, ông tới ăn cơm sớm thế."
Trụ ngốc rất rõ ràng, muốn về được căn tin, không thể đắc tội Lưu Lam. Hắn cười đi đến bên cạnh Lưu Lam: "Lưu Lam à, cô đừng có chê cười tôi nữa. Tôi đây không phải ở phân xưởng đợi không được, nên tới nhờ cô giúp vài câu sao?"
Lưu Lam nghi ngờ nhìn Trụ ngốc, cái này không giống Trụ ngốc mà nàng biết. Với tính khí của Trụ ngốc, tuyệt đối sẽ không đối với mình ôn tồn như vậy, còn xin mình giúp đỡ. Không chế giễu bản thân một trận cũng coi như là tốt rồi.
"Trụ ngốc, không phải ngươi bị bệnh đó chứ!"
"Đi đi đi, cô mới bị bệnh đó."
Trụ ngốc vừa nói như vậy, Lưu Lam mới cảm thấy bình thường trở lại: "Sao, không muốn ở trong phân xưởng. Nơi đó thế nhưng là có Tần tỷ thân yêu của ngươi đó."
Nói như vậy, mặt Trụ ngốc liền đen lại: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta và Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như ân đoạn nghĩa tuyệt rồi. Cô lại đem ta và bọn họ lôi kéo vào cùng nhau, đừng trách ta trở mặt với cô đó."
Lưu Lam liền càng thêm tò mò: "Ngươi nói thật, muốn cùng Tần Hoài Như đoạn tuyệt quan hệ thật sao?"
Trụ ngốc hiểu, mọi người trong tâm căn bản cũng không tin hắn muốn cùng Dịch Trung Hải ân đoạn nghĩa tuyệt. Ngay lập tức, hắn lướt qua Lưu Lam, đi vào trong phòng ăn.
Người trong căn tin thấy Trụ ngốc, đều dừng tay làm việc.
"Trụ ngốc, ngươi trở lại rồi à?"
Trụ ngốc không thèm để ý đến mấy câu hỏi đó, mà lớn tiếng nói: "Ta bây giờ tuyên bố, ta cùng Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này ai cũng đừng có nhắc đến bọn họ trước mặt ta."
Có một vài người thành thật, nhớ lại những chuyện gần đây, liền cho rằng Trụ ngốc nói thật.
"Trụ ngốc à, ngươi sớm nên đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi. Đừng có nói ân đoạn nghĩa tuyệt, bọn họ có ân với ngươi sao? Ngoài việc lừa gạt tiền của ngươi, còn có chuyện phá hỏng chuyện xem mắt của ngươi ra thì bọn họ chưa từng làm được việc gì tốt cả."
Trụ ngốc vừa nghe, cảm thấy có lý. Hắn thực sự không nghĩ ra, Dịch Trung Hải có ân gì với hắn.
Nếu nói lúc nhỏ chiếu cố huynh muội bọn hắn, thì trước kia còn có thể chấp nhận được, giờ thì không thể. Dịch Trung Hải nếu đem số tiền Hà Đại Thanh gửi trả cho hắn, không có hố tiền của hắn, thì ngày tháng của huynh muội bọn hắn khẳng định không tồi. Ít nhất là khi còn bé sẽ không bị đói.
Tần Hoài Như làm việc tốt duy nhất cho hắn, là giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo. Nhưng đó cũng là trả tiền. Hơn một nghìn đồng tiền đó, nếu đưa cho Tam đại mụ, Tam đại mụ có thể cho hắn giặt quần áo cả đời ấy chứ.
Chưa nghe thấy bao giờ, bỏ tiền ra mua đồ, mà còn mang ơn người ta.
Trụ ngốc tán thưởng người kia: "Ngươi nói đúng lắm. Thực sự không nên dùng từ ân đoạn nghĩa tuyệt. Ta và bọn họ chỉ có thù, không có ân.
Ta đính chính lại một chút, từ nay về sau, ta và Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Đừng để ta nghe thấy ai nhắc ta có quan hệ với bọn họ nữa."
Là một đệ tử trung thành của Trụ ngốc, Mã Hoa lập tức nói: "Sư phụ, người cứ yên tâm, nếu ai dám nói lung tung, anh em sư huynh đệ chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Mập mạp, ngươi nói có phải không."
Mập mạp không tình nguyện liếc Mã Hoa, thầm nghĩ đúng là một thằng ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận