Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1475: Bà cụ điếc biến chuyển (length: 8451)

Dịch Tr·u·ng Hải th·ố·n khổ, bà cụ điếc cũng ở đây th·ố·n khổ.
Hai người đều rõ ràng, trong trận đấu tỷ này, không thể tùy t·i·ệ·n nhận thua.
Nhưng bà cụ điếc cũng biết, nàng có một khuyết điểm trí m·ạ·n·g, đó chính là vấn đề tuổi tác.
Năm tháng chẳng tha ai.
Nàng vốn là muốn an hưởng tuổi già, vẫn phải mỗi ngày đấu đá mưu mô với người khác. Không chỉ thân thể mệt mỏi, mà tâm cũng vô cùng mệt mỏi.
Nàng thực sự không hiểu nổi, một người ích kỷ như Dịch Tr·u·ng Hải, rốt cuộc điều gì ch·ố·n·g đỡ hắn lại chiếu cố Bổng Ngạnh đến vậy.
Chẳng lẽ cũng chỉ vì Bổng Ngạnh sẽ cho con mang họ của hắn?
Đây quả thực là chuyện tiếu lâm.
Người khác không rõ Dịch Tr·u·ng Hải là người như thế nào, lẽ nào nàng lại không biết sao?
Vương Khôn nhận xét về Dịch Tr·u·ng Hải rất chuẩn xác, đó chính là một tên ngụy quân t·ử.
Tr·ê·n đời này làm gì có ngụy quân t·ử cái gì cũng không màng, lại đối tốt với người khác đến thế.
Ngày ngày bà cụ điếc đều thở dài, thậm chí còn hối h·ậ·n về chuyện đối xử với mọi người trong viện trước đây. Nếu không phải như vậy với những người trong viện, lúc này, nàng vẫn còn có thể tìm được chỗ dựa.
Trong lúc bà cụ điếc thở vắn than dài, Tần Hoài Như lại ủy khuất tìm Dịch Tr·u·ng Hải.
"Một đại gia, dạo gần đây t·h·ị·t sao ít quá vậy. Bổng Ngạnh kêu không đủ ăn."
Dịch Tr·u·ng Hải khổ não nói: "Hoài Như, ta cũng không còn cách nào khác. Mẹ nuôi bảo ta phải t·r·ả tiền lại, ta còn phải để dành tiền dưỡng lão cho bà của ngươi. Lương của ta bây giờ, căn bản không đủ chi."
Tần Hoài Như vừa nghe bà cụ điếc lại ép Dịch Tr·u·ng Hải t·r·ả tiền, nhất thời cũng bất mãn: "Bà cụ điếc phải dựa vào ngươi dưỡng lão, sao còn ép ngươi t·r·ả tiền lại nữa. Thật là quá không có lý."
Dịch Tr·u·ng Hải không dám nói thật với Tần Hoài Như, bà cụ điếc bắt hắn t·r·ả tiền, mục đích là để phòng Tần Hoài Như vay tiền.
"Tr·ê·n đời này làm gì có chuyện người lớn sai. Tiền kia vốn dĩ là ta mượn của mẹ nuôi, t·r·ả lại cho nàng cũng là t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa. Hoài Như, ráng nhịn một chút, chờ ta t·r·ả hết tiền rồi sẽ tốt hơn thôi."
Tần Hoài Như trợn mắt, Dịch Tr·u·ng Hải còn nợ bà cụ điếc hơn mấy trăm đồng. Nhiều tiền như vậy, một năm cũng chưa chắc đã trả hết được.
Nhưng mà cũng hết cách rồi, câu 'tr·ê·n đời không ai lớn bằng' cũng nói ra rồi, nàng muốn duy trì hình tượng hiếu thuận, không thể nói gì được.
Tần Hoài Như không cam lòng buông bỏ, trở về tứ hợp viện, liền lén lút tìm bà cụ điếc, chuẩn bị thương lượng.
"Bà cụ điếc, một đại gia đối tốt với bà như vậy, sao bà còn làm khó hắn vậy?"
Bà cụ điếc chẳng muốn gặp Tần Hoài Như chút nào, nghe vậy tức giận nói: "Tr·u·ng Hải đối tốt với cô còn hơn đấy, sao ta không thấy cô hiếu kính hắn. Những tiền cô mượn, có bao nhiêu là mượn từ chỗ của hắn hả. Sao cô không kêu cô t·r·ả tiền cho hắn đi."
Tần Hoài Như đỏ bừng mặt, phản bác: "Tiền đó là một đại gia cho con để nuôi Bổng Ngạnh."
"Ta n·h·ổ vào mặt cô, Bổng Ngạnh là con của cô, liên quan gì đến Tr·u·ng Hải."
Hai người có cùng một kiểu suy nghĩ cố chấp, Tần Hoài Như cảm giác họ y như cha con.
"Con của Bổng Ngạnh sau này muốn mang họ của một đại gia. Bổng Ngạnh bây giờ đang tuổi lớn, t·h·iếu chất dinh dưỡng, sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con đó."
Bà cụ điếc ghét nhất nghe mấy chuyện này: "Đừng có mà lôi chuyện con cái ra. Cả nhà cô đều là lũ phản phúc. Tr·u·ng Hải nhìn không thấu, ta sớm đã nhìn thấu rồi."
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tần Kinh Như, Tần Hoài Như không muốn người khác nghe được, liền thấp giọng uy h·i·ế·p bà cụ điếc: "Trụ Ngố cũng đã rời đi rồi. Toàn bộ tứ hợp viện này, người bằng lòng dưỡng lão cho bà, chỉ có mình ta thôi. Bà muốn tiếp tục cậy già lên mặt, thì đừng trách ta không k·h·á·c·h khí."
Bà cụ điếc tức giận đến r·u·n bần bật.
Tần Hoài Như lo bà cụ điếc bị tức c·h·ế·t thật, vội vàng rời đi.
Tần Kinh Như có chút kinh ngạc nhìn Tần Hoài Như: "Chị, sao chị lại ở nhà của bà cụ điếc vậy?"
Tần Hoài Như cười nói: "Chị vừa lúc rảnh rỗi, nên đến xem bà lão có cần giúp gì không thôi. Kinh Như, em mua t·h·ị·t ở đâu đấy, nhiều t·h·ị·t mỡ thế?"
Tần Kinh Như vội giấu t·h·ị·t ra sau lưng, lúng túng nói: "Em mua ở HTX. Chị, em không thể cho chị mượn được đâu. Em cho chị mượn, Đại Mậu sẽ không vui."
Nhắc đến Hứa Đại Mậu, Tần Hoài Như lại nghiến răng nghiến lợi. Cái tên khốn kiếp đó, từ khi cưới Tần Kinh Như, cũng chẳng hợp tác làm ăn gì với nàng nữa.
Biết Tần Kinh Như sẽ không giúp mình, Tần Hoài Như cũng chẳng dây dưa gì, xoay người rời khỏi hậu viện.
Tần Kinh Như thở phào nhẹ nhõm, vội mang t·h·ị·t về nhà. Nàng đi lấy nước ở bên cạnh ao, thấy Nhị đại mụ đi ra, liền tò mò hỏi: "Chị của tôi sao lại đến nhà bà cụ điếc vậy?"
Đừng thấy Dịch Tr·u·ng Hải cả ngày ở tứ hợp viện tuyên dương Giả gia, Dịch gia, Hà gia, bà cụ điếc là người một nhà. Thực tế, người hiếu thuận nhất như Tần Hoài Như lại rất ít khi đến nhà bà cụ điếc. Nếu có đến, phần lớn là vì tìm Trụ Ngố.
Lưu Hải Tr·u·ng tuy có mâu thuẫn với Hứa Đại Mậu, nhưng Nhị đại mụ và Tần Kinh Như quan hệ cũng coi như là tốt.
"Không biết nữa. Chị ấy nói đến để chăm sóc bà cụ điếc."
Nhìn vẻ mặt của Nhị đại mụ, tràn đầy nghi ngờ.
Bà cụ điếc ở trong phòng nghe hai người bàn tán, trong lòng không ngừng suy tư. Tần Hoài Như bây giờ càng ngày càng to gan, lại dám đến nhà nàng uy h·i·ế·p.
Đây chính là một tín hiệu nguy hiểm.
Định đem chuyện này nói cho Dịch Tr·u·ng Hải, nàng lại lập tức bỏ ngay ý niệm này. Lúc Tần Hoài Như tới, m·ang danh nghĩa hiếu kính bà. Tuy tay không, nhưng chắc chắn có thể khiến Dịch Tr·u·ng Hải tin tưởng.
~~Nàng mà đi nói xấu Tần Hoài Như với Dịch Tr·u·ng Hải, tám phần là chẳng thu được kết quả mong muốn, mà còn bị Dịch Tr·u·ng Hải oán trách.
Đây là điều bà cụ điếc lo lắng nhất. Để tránh xảy ra tình huống đó, nàng mới tìm cháu trai ruột để kiềm chế.
Đáng tiếc, cháu trai ruột đã âm thầm rời đi, khiến mọi tính toán của nàng đều thất bại.
Tính toán thời gian thì cháu trai ruột đã đi được ba tháng rồi. Nói không chừng hắn cũng đã quên bà nãi nãi này rồi cũng nên.
Bà cụ điếc không cam lòng cứ tiếp tục thế này nữa, liền bắt đầu nghĩ biện p·h·áp p·h·á giải. Biện p·h·áp tốt nhất là tìm người kiềm chế Dịch Tr·u·ng Hải.
Nhưng trong viện căn bản là không có ai như vậy.
Hậu viện có thể miễn cưỡng kiềm chế Dịch Tr·u·ng Hải, cũng chỉ có Lưu Hải Tr·u·ng và Hứa Đại Mậu. Hai người này lại chẳng có quan hệ tốt với bà, thậm chí còn mong bà sớm chết yên mả đẹp cho xong.
Tr·u·ng viện cũng không cần nói, cũng chỉ có Lưu Ngọc Hoa mới cưới có thể kiềm chế Dịch Tr·u·ng Hải. Chẳng qua Lưu Ngọc Hoa lại quá đanh đá, căn bản sẽ không giúp nàng.
Trong tiền viện thì, người có tài lại không ít. Trước đây nàng chẳng coi vào mắt mấy gia đình họ Điền, họ Tiền, họ Chu, ai ngờ họ đều không phải là dạng vừa. Ngay dưới mí mắt nàng, mà họ vẫn sống tốt như thế.
Nếu Vương Khôn không đến tứ hợp viện, có khi nàng đợi c·h·ế·t rồi cũng không biết tình hình của ba nhà này ra sao.
Tuy ba nhà đều có người tài, nhưng cũng không thể trông cậy được. Ba nhà đều lấy Vương Khôn cầm đầu, Vương Khôn không đồng ý, chắc chắn họ cũng sẽ không đồng ý.
Tính đi tính lại, người t·h·í·c·h hợp nhất lại chính là Vương Khôn.
Chẳng qua cái tính của Vương Khôn đó, bà cụ điếc thực sự không hiểu nổi. Nói Vương Khôn biết rõ chuyện ở hậu viện thì cũng phải, bình thường chẳng thấy hắn quan tâm đến chuyện trong viện. Chỉ cần không đụng đến hắn, hắn y như người mù vậy.
Nói hắn không rõ chuyện thì cũng không đúng, kiểu trò gì cũng không l·ừ·a được hắn. Ngay cả cái trò bí mật gài tang vật cũng bị hắn p·h·á giải.
Bà cụ điếc thở dài, từ bỏ ý định kiềm chế. Trừ Trụ Ngố, không ai cam tâm tình nguyện để bà lợi dụng cả.
Cảm nhận tình trạng cơ thể, bà cụ điếc rất rõ, mình cũng chẳng s·ố·n·g được bao nhiêu năm nữa. Vốn cơ thể còn coi là tráng kiện, mà qua hai năm qua bị giày vò, cũng đã hao tổn hết cả gốc rễ rồi.
Nói không chừng, lúc nào đó, nàng nhắm mắt một cái, cũng sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
Lần này Tần Hoài Như tới, chưa chắc đã không có ý định làm bà tức đến t·ự t·ử. Một khi nàng c·h·ế·t rồi, tất cả mọi thứ của nàng sẽ đều thuộc về Tần Hoài Như.
Bà cụ điếc tuyệt đối không cho phép xảy ra tình huống như vậy. Sau một hồi lâu, bà cụ điếc tự nhủ: "Xem ra phải thay đổi thái độ với Vương Khôn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận