Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 728: Mỗi cái phê bình (length: 8674)

Mấy người đi đến sân trước, Dịch Trung Hải đương nhiên nhận việc đi ở phía trước, liền muốn xông thẳng vào nhà Vương Khôn.
Diêm Phụ Quý thấy không ổn, vội vàng ngăn Dịch Trung Hải lại.
Vương Khôn ghét nhất là loại hành vi không gõ cửa của Dịch Trung Hải. Bọn họ đến tìm Vương chủ nhiệm, kiểm tra tình hình. Việc trực tiếp đẩy cửa đi vào là rất không nên.
Hứa Đại Mậu theo ở phía sau nhìn một cái, cảm thấy Diêm Phụ Quý lo chuyện bao đồng. Dịch Trung Hải muốn xông vào thì cứ để hắn xông lên đi.
Đợi lát nữa Vương Khôn chĩa mũi nhọn vào Dịch Trung Hải, hắn có khả năng sẽ tránh được sự trừng phạt.
Dịch Trung Hải không hiểu ý của Diêm Phụ Quý, nhíu mày hỏi: "Lão Diêm, ông làm gì thế?"
Diêm Phụ Quý vừa nghe giọng điệu của Dịch Trung Hải, cảm thấy rất mất hứng. Kéo Dịch Trung Hải lại là vì tốt cho Dịch Trung Hải. Nếu không phải nể hai cái bánh ngô buổi sáng, hắn mới không lo chuyện người khác đâu.
"Lão Dịch, Vương chủ nhiệm ở nhà Vương Khôn, chúng ta đi qua, không nên hấp tấp, nên chú ý những chuyện nhất định phải chú ý, ví dụ như gõ cửa."
Mặt Dịch Trung Hải xanh mét, cảm thấy thật mất mặt. Uổng công hắn còn mời Diêm Phụ Quý ăn điểm tâm, cũng không biết nhỏ giọng nói với hắn.
Có Diêm Phụ Quý nhắc nhở, Dịch Trung Hải cũng thu liễm lại, trong lòng tự nhắc nhở bản thân chớ quên gõ cửa.
Tuy rằng gõ cửa là một thói quen tốt, nhưng hắn vẫn rất bất mãn. Hắn thấy, gõ cửa là đại biểu cho quan hệ hai nhà không tốt. Nếu Vương Khôn có vợ thì thôi. Nhưng Vương Khôn không có vợ, nghèo còn bày đặt cái gì.
Nhìn Trụ Ngố xem tốt biết bao, trước giờ cũng không khóa cửa, hắn và Tần Hoài Như muốn vào lúc nào thì vào lúc đó.
Như vậy mới là dáng vẻ người một nhà.
Những tiếng nói chuyện của mấy người ở bên ngoài đã sớm truyền vào trong phòng Vương Khôn.
"Dì Vương, xem ra bọn họ là tìm dì."
Vương chủ nhiệm gật đầu: "Được rồi, ta ra gặp bọn họ một chút. Lớn tuổi như vậy rồi mà không thể yên ổn được. Mấy người trẻ tuổi trong viện cũng không khiến người ta phải hao tâm tổn trí như ba người bọn họ."
Không đợi Dịch Trung Hải gõ cửa, Vương chủ nhiệm liền mở cửa ra.
Dịch Trung Hải mấy người cũng không làm bộ, nịnh nọt hướng Vương chủ nhiệm chào hỏi. Dù thế nào thì cả ba cũng không dám đắc tội Vương chủ nhiệm.
Vương chủ nhiệm đúng lúc nhìn thấy Hứa Đại Mậu, ánh mắt liền hung hăng nhìn chằm chằm hắn, làm hắn sợ đến suýt chút nữa tè ra quần: "Hứa Đại Mậu."
Hứa Đại Mậu giả bộ như chó săn: "Dạ có. Vương chủ nhiệm, có chuyện gì, ngài cứ nói ạ."
Vương chủ nhiệm không cho hắn sắc mặt tốt: "Ngươi giỏi nhỉ, dám đánh Hiểu Nga. Ngươi có biết không, rất nhiều người ngoài đường yêu cầu khu phố xử phạt ngươi đấy."
Yêu cầu trừng phạt thì có, nhưng không nhiều người, chủ yếu là tin tức không truyền ra. Nếu thực sự truyền ra, Hứa Đại Mậu chắc chắn không có ngày nào yên ổn.
Hứa Đại Mậu vội vàng giải thích: "Vương chủ nhiệm, tôi thật không cố ý. Tôi bồi lãnh đạo uống rượu, đầu óc choáng váng. Lúc ấy không nhịn được, tôi đã xin lỗi Nga Tử rồi.
Hơn nữa, tôi cũng đã ly hôn với cô ấy, trong lòng cũng rất hối hận.
Tôi biết lỗi rồi, ngài hãy tha cho tôi đi!"
Về việc xử phạt Hứa Đại Mậu, Lâu Hiểu Nga vừa nãy cũng đã nói, không hy vọng Vương chủ nhiệm nhúng tay.
Vương chủ nhiệm cũng đã đồng ý, nhưng cảnh cáo là không thể thiếu: "Nếu không phải Hiểu Nga cầu xin ta không trừng trị ngươi, ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu. Ngươi nếu đã ly hôn với Hiểu Nga rồi, ta không muốn nghe lại tin tức ngươi ức hiếp cô ấy nữa.
Ngươi hiểu nên làm như thế nào chứ!"
Hứa Đại Mậu mặt mày tươi cười: "Hiểu rồi. Ngài yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không ra tay với Nga Tử nữa."
Lúc này Vương chủ nhiệm mới bỏ qua cho Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đến thật không ngờ, lại có thể dễ dàng qua cửa như vậy. Đã qua được rồi thì hắn cũng không ở lại đó nữa, nhân lúc mọi người không để ý, lén lút chạy vào trong sân.
Còn Trụ Ngố trong sân, thấy Hứa Đại Mậu tránh được một kiếp, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cháu trai, mạng của cháu lớn thật đấy."
Đây chính là biểu hiện Trụ Ngố quan tâm Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu bất mãn trừng mắt Trụ Ngố: "Nếu không phải tại ông, thì tôi cũng không phải ly hôn với Nga Tử. Trụ Ngố, chuyện của hai chúng ta chưa xong đâu."
Trụ Ngố đương nhiên sẽ không sợ Hứa Đại Mậu, cứ để hắn lải nhải.
Đợi đến khi người khác nhắc nhở, thấy Vương chủ nhiệm đang nhìn về phía này, cả hai mới thu liễm lại.
Vương chủ nhiệm không để ý đến bọn họ, mà quay trở lại phòng Vương Khôn. Dịch Trung Hải ba người cũng đi theo vào.
Vào đến nơi cảm giác đầu tiên là ấm áp. Cả ba người cũng quên mất Vương chủ nhiệm ở đây, không ngừng quan sát nhà Vương Khôn.
Nói đi thì nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên ba người cùng đến nhà Vương Khôn.
Diêm Phụ Quý thì còn đỡ, có mấy lần viện cớ đến nhà Vương Khôn xem qua. Dịch Trung Hải mặc dù đã xông mấy lần nhưng đều bị đánh quay lại ở cửa.
Lưu Hải Trung là người đến ít nhất. Hắn là người bày dáng vẻ, nên không có chuyện gì thì sẽ không đến nhà Vương Khôn.
Bất quá, sau khi trời lạnh, ba người vẫn là lần đầu tiên vào nhà Vương Khôn.
Dịch Trung Hải là công nhân bậc tám, nhìn một vòng nhà Vương Khôn, liền hiểu vì sao người Vương Khôn dùng thứ gì mà lại ấm như vậy, trong lòng dâng lên ghen ghét nồng nặc.
Đợi đến khi trời lạnh hơn một chút nữa, ở trong căn nhà như thế này thì chắc chắn sẽ rất thoải mái. Không giống nhà bọn họ, đợi đến nửa đêm, lò trong phòng tắt thì sẽ cực kỳ rét buốt.
Còn Lưu Hải Trung, hắn cũng là công nhân lão làng, tương tự cũng nhìn rõ cách bố trí trong nhà Vương Khôn. Trong lòng có chút ghen ghét, còn có chút rục rịch muốn thử. Với thân phận công nhân cấp bảy, mỗi tháng kiếm được không ít, muốn làm một cái nhà như nhà Vương Khôn, không phải là chuyện khó.
Diêm Phụ Quý thì lại tính toán chi li, tính toán cho Vương Khôn. Tính đến cuối cùng, phát hiện lượng than một mùa đông của nhà Vương Khôn đủ nhà ông dùng hai năm, còn chưa chắc dùng hết. Lập tức cũng không dám nói gì thêm nữa.
Vương chủ nhiệm hừ một tiếng: "Ba người các ông tuổi tác cũng không còn nhỏ, không thể an phận một chút sao? Các ông ra ngoài hỏi thăm thử xem, cái danh của các ông như thế nào, ngụy quân tử, quan mê, Thiết Toán Bàn, tôi cũng thấy mất mặt thay các ông."
Ba người đồng thời cúi đầu, nghe Vương chủ nhiệm dạy bảo.
Đương nhiên là nghe bằng một tai, còn tai kia thì bỏ ngoài.
Nếu thực sự làm theo lời Vương chủ nhiệm nói, thì Dịch Trung Hải làm sao mà dưỡng lão, Lưu Hải Trung làm sao làm quan, Diêm Phụ Quý làm sao mà sống qua ngày.
Ba người, ai nấy cũng có nỗi khổ riêng, bọn họ cũng cảm thấy Vương chủ nhiệm quá võ đoán, không hiểu nỗi khổ trong lòng bọn họ.
Đặc biệt là Dịch Trung Hải, trong lòng mới thật sự kêu khổ. Hắn thề, nếu có con trai, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy ở trong viện. Hắn sẽ đặt hết toàn bộ tâm trí vào nhi tử, chuyện trong viện có liên quan gì đến hắn.
Đáng tiếc hắn không có, vì dưỡng lão, hắn nhất định phải làm như vậy tiếp, sau này còn phải nhanh chóng nắm giữ tứ hợp viện trong lòng bàn tay.
Lời thề của Dịch Trung Hải nếu nói ra, Vương Khôn chắc chắn sẽ không tin. Vì nhi tử của người khác, hắn cũng có thể tính toán như vậy. Vì con mình, hắn chắc chắn sẽ làm đủ trò xấu. Người trong tứ hợp viện nên may mắn vì Dịch Trung Hải không có nhi tử, nếu không thì những người này sẽ không còn đường sống.
Trong ba người, Dịch Trung Hải là người gan lớn nhất, bị Vương chủ nhiệm khiển trách vẫn dám giải thích: "Vương chủ nhiệm, đây là bôi nhọ chúng tôi. Chúng tôi làm những chuyện đó đều là vì người trong viện tốt.
Trước khi Vương Khôn đến, viện của chúng ta trước giờ đều không bị mất danh hiệu tứ hợp viện văn minh, tất cả đều là nhờ vào nỗ lực của ba người chúng tôi."
"Lão Lưu, lão Diêm, các ông nói xem."
Hai người bị gọi tên, chỉ đành phải mở miệng, nói lời hay cho mình. Cả hai cũng không muốn gánh cái danh đó, dù sao thì cũng chẳng phải danh thơm gì.
Đối với ba người, Vương chủ nhiệm chỉ có thể gán cho cái mác chó cắn càn. Định rằng bọn họ chỉ có thể làm ác trong tứ hợp viện, ảnh hưởng không tính là lớn. Cùng lắm chỉ làm tăng thêm chút chuyện bát quái cho ngoài phố, cho những người ngoài đường có chuyện để giải trí.
Vương chủ nhiệm cảm thấy rất may mắn vì lúc đầu đã sắp xếp Vương Khôn đến tứ hợp viện. Có Vương Khôn, phong khí của tứ hợp viện đã cải thiện rất nhiều. Không phải chỉ mỗi cái danh tội danh tự lập hình đường, mà có thể sẽ liên lụy đến khu phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận