Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1616: Cho cầm thú tìm một chút chuyện (length: 8489)

Xuất sư bất lợi rồi.
Dịch Trung Hải hung ác nhìn chằm chằm Lưu Lam, hận không thể g·i·ế·t chết nàng. Mới vừa bước vào cửa, liền bị một đòn đau điếng như vậy, khiến kế hoạch của hắn làm sao tiếp tục được đây.
Hắn không dám để Lưu Lam tiếp tục nữa, trực tiếp nói: "Các ngươi mở tiệm cơm kiểu gì vậy? Chúng ta là k·h·á·c·h của các ngươi. Ta muốn bảo Trụ ngố đuổi ngươi ra ngoài."
Lưu Lam khi làm việc trước kia, đã được huấn luyện đặc biệt, nghe Dịch Trung Hải nói vậy cũng không tức giận, mà cười nói: "Dịch sư phó, ông đừng nóng giận. Chẳng qua là ta bị Tần Hoài Như dọa sợ thôi. Nếu các ông ăn cơm mà không t·r·ả tiền, tôi sẽ bị trừ lương.
Trên tôi có bà mẹ già tám mươi tuổi bị b·ệ·n·h l·i·ệ·t giường, dưới có đứa cháu trai hai tuổi chờ tôi nuôi s·ố·n·g. Tôi thật sự không thể m·ấ·t công việc này.
Để bồi thường, tôi có thể quyết định cho các ông giảm mười phần trăm. Ông thấy như vậy được không? Quyền hạn của tôi cũng chỉ có vậy thôi, ông tuyệt đối đừng so đo với tôi."
Là bậc thầy đạo đức bắt cóc, Dịch Trung Hải làm sao không nhìn ra thủ đoạn của Lưu Lam. Nhưng dù nhìn ra, hắn cũng không có cách nào. Hắn không thể cãi nhau với Lưu Lam một người phụ nữ, cũng không thể nói là ăn cơm không có ý định đưa tiền.
Nói trắng ra, những t·h·ủ ·đ·o·ạ·n kia của hắn, chỉ thích hợp với phạm vi nhỏ. Một khi phạm vi mở rộng, lực kh·ố·n·g chế yếu bớt, thủ đoạn đạo đức bắt cóc liền không thể thực hiện được.
Dịch Trung Hải rất rõ ràng ưu thế cùng nhược điểm của mình, không muốn m·ấ·t mặt ở đại sảnh, liền nói: "Chúng ta tới tìm Trụ ngố, ngươi sắp xếp cho chúng ta một gian phòng riêng đi."
Lưu Lam giả bộ mặt nghi ngờ, trong lòng thì vô cùng kinh ngạc. Vương Khôn vừa nãy đã nói với nàng, Dịch Trung Hải sẽ đòi phòng riêng, không ngờ lại thành sự thật.
"Dịch sư phó, theo lý thì các ông là k·h·á·c·h, tôi không nên từ chối yêu cầu của các ông. Nhưng mà này, chúng ta cũng là đồng nghiệp mấy chục năm, tôi nỡ lòng nào nhìn các ông tiêu tiền hoang phí.
Phòng riêng của chúng tôi có quy định, phải tiêu ít nhất hai trăm tệ mới có thể vào phòng riêng. Tuy các ông đều có tiền hưu, nhưng đâu có nên tiêu như vậy.
Các ông thật sự không cần thiết vào phòng riêng đâu, ăn ở đại sảnh cũng như nhau. Ông nhìn bao nhiêu người cũng ăn ở đại sảnh đấy, đồ ăn có chút nào kém so với trong phòng riêng đâu."
Hoàn toàn một bộ ý tứ vì tốt cho ông.
Dịch Trung Hải càng thêm tức giận, đây chẳng phải là những chiêu trò của hắn hay sao, Lưu Lam đều dùng hết rồi, khiến hắn nói được gì nữa.
"Ta không nói với ngươi nữa, ngươi gọi Trụ ngố ra đây cho ta."
Lưu Lam tiếp tục nói: "Xin lỗi, anh ấy còn phải ở phía sau bếp làm đồ ăn, không có thời gian ra đây. Các ông cũng có lạ gì anh ấy đâu, ăn cơm đâu cần tìm anh ấy. Các ông cứ yên tâm, tất cả đồ ăn ở quán chúng tôi đều thống nhất giá cả, không hề chặt chém. Các ông tìm anh ấy ra, anh ấy cũng không có quyền giảm giá cho các ông."
Diêm Phụ Quý đứng dậy nói: "Lưu Lam, chúng tôi tìm Trụ ngố có chuyện quan trọng muốn nói. Cô nói với anh ấy một tiếng đi."
Lưu Lam lắc đầu: "Diêm lão sư, xin lỗi, quán có quy định, đầu bếp trong giờ làm việc không được tự ý rời vị trí. Tính của Trụ ngố thế nào, ông cũng biết mà, tôi không dám chọc đâu."
"Không sao, chờ ta gặp được hắn, sẽ nói với hắn một tiếng, không để hắn làm khó dễ ngươi." Diêm Phụ Quý nói.
Lưu Lam bĩu môi, trong lòng nghĩ, Trụ ngố cũng đâu còn là thằng ngốc ngày xưa nữa, mà để các ông l·ừ·a gạt.
"Hay là chờ khi nào ông gặp anh ấy rồi hãy thương lượng?"
Diêm Phụ Quý nghĩ thầm, ta mà gặp được hắn, thì cần gì phải đến quán tìm hắn.
Đang lúc nói chuyện, Nhiễm Thu Diệp cùng Quách Hướng Hồng hai người tan ca đến quán. Họ vừa vào liền thấy mấy người Dịch Trung Hải, liền đi tới.
Lưu Lam thấy Quách Hướng Hồng, liền nói: "Quách tỷ, chị tới vừa đúng lúc, mấy người họ muốn tìm Trụ ngố."
Không cần cô nói, Quách Hướng Hồng cũng biết.
Mấy người này không đủ can đảm tìm Vương Khôn, đến quán gây chuyện, chỉ có thể là vì tìm Trụ ngố.
Mặt nàng thoáng chốc đã không vui: "Các ông cũng ép chúng tôi dời đi rồi, còn không chịu tha cho nhà chúng tôi sao? Mọi người chỉ là hàng xóm, chứ đâu có quan hệ gì."
Vương Khôn vốn không định ra mặt, nhưng vì Nhiễm Thu Diệp đã chạm mặt họ, hắn cũng không thể trốn mãi được.
Hắn vừa xuất hiện, nhân viên phục vụ xung quanh liền nhao nhao chào hỏi.
Mấy người Dịch Trung Hải có ngu cũng biết quán này là Vương Khôn mở, Vương Khôn là chủ.
Trong tích tắc, liên minh ba ông lão đã có dấu hiệu tan rã.
Diêm Phụ Quý đứng dậy, cười ha hả hỏi: "Vương Khôn, quán này là do cậu mở à."
"Xem như thế đi!"
Diêm Phụ Quý hài lòng cười một tiếng: "Cậu mở quán cơm, sao không nói một tiếng vậy. Để tôi đến chúc mừng một cái chứ."
Chúc mừng là giả, muốn chiếm chút lợi mới là thật.
Vương Khôn chẳng có hứng thú nói chuyện phiếm với bọn họ, nói thẳng: "Chúc mừng thì thôi đi. Để ông bỏ tiền, chắc khác gì muốn cái m·ạ·n·g của ông vậy.
Nếu các ông đến ăn cơm, thì nể tình hàng xóm, tôi cho giảm giá chút ít. Lưu Lam, lát tính tiền thì giảm hai chục phần trăm cho họ."
Lưu Lam cười đáp ứng, còn nói: "Mấy ông mặt mũi lớn thật đấy. Được Vương tổng cho giảm tận hai chục phần trăm, toàn là lãnh đạo cả. Tôi nói thật với các ông, đồ ăn ở quán chúng tôi rất ngon đấy, các ông phải tranh thủ cơ hội này mà ăn cho no bụng. Qua quán này là hết cơ hội tốt như vậy đấy."
Mấy người này tới đây vốn định không trả tiền, trên người căn bản là không mang theo tiền. Cho dù mang tiền, bọn họ cũng không nỡ tiêu.
Nhưng đối mặt với Vương Khôn, bọn họ lại không dám giống như lúc đối phó với Trụ ngố nữa. Ba ông lão ai cũng có ý định rút lui.
Tần Hoài Như không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, liền nói: "Vương Khôn, nếu quán này là do cậu mở, có thể nhận Bổng Ngạnh đến làm không. Dù sao Bổng Ngạnh cũng là do cậu chứng kiến trưởng thành, nó cũng là học sinh của Thu Diệp. Tôi xin cậu."
Chiêu này, dùng đi đối phó với Trụ ngố thì còn có chút tác dụng, ở trước mặt Vương Khôn, chút hiệu quả cũng không có. Chính vì chứng kiến Bổng Ngạnh trưởng thành, nên hắn mới không dám để cho Bổng Ngạnh vào.
Vương Khôn đang định từ chối thì đột nhiên nghĩ ra, cứ thế này cũng không phải cách hay.
Những người trong tứ hợp viện này, chính là một lũ cao dán, dính vào là khó mà gỡ. Hôm nay đuổi họ đi, bọn họ về ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ lại đến gây sự.
Nhất định phải tìm cho bọn họ chuyện gì đó mà làm, để bọn họ không còn sức lực để mà náo loạn nữa.
Vương Khôn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, sau đó nói: "Tần Hoài Như, Bổng Ngạnh như thế nào, tự cô biết rõ mà, chỗ tôi đây là làm ăn đứng đắn, sẽ không nhận nó.
Nhưng mà..."
Nghe được chữ "nhưng mà", Tần Hoài Như trong mắt tràn đầy hy vọng. Nếu không phải Vương Khôn đang đứng bên cạnh, nàng chắc chắn sẽ dán s·á·t lấy hắn như lúc trước với Trụ ngố.
Vương Khôn không nhìn nàng, nói tiếp: "Tôi có thể chỉ cho cô một con đường. Mấy cái xí nghiệp lớn thì thôi, cô có thể cho nó đi mấy xưởng nhỏ, xí nghiệp nhỏ. Sư phó Minh Cường, cô chắc cũng nghe nói qua, ông ấy về hưu xong liền đến một xưởng cơ khí nhỏ ở ngoại ô, mỗi tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi tệ tiền lương.
Tuy nói là ngoại ô, nhưng thực tế cũng không tính xa so với tứ hợp viện bên này, chỉ tầm mười dặm thôi. Sư phụ Đường không chỉ có tự đi, còn mang theo một người cháu nữa. Ông chủ ở đấy để giữ sư phụ Đường, đã cho cháu của ông ta thêm hơn tám mươi tệ tiền lương."
Tần Hoài Như lúc đầu chưa hiểu ý của Vương Khôn, chê bai việc ở ngoại ô, đợi khi nghe được chuyện sư phụ Đường dẫn người vào xưởng làm, lại còn được tiền lương cao như thế, liền hiểu ngay ý trong lời nói của Vương Khôn.
Chuyện như thế này, thì ai có thể so sánh được với nhà bọn họ chứ. Giả gia bọn họ đã từng nhờ vào Dịch Trung Hải, ở xưởng thép thì thoải mái mà kiếm tiền.
Xét theo quan hệ của Vương Khôn với nhà bọn họ, chắc chắn sẽ không chấp nhận cho Bổng Ngạnh đi vào làm. Nếu tiếp tục làm ầm ĩ ở đây, cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của Vương Khôn, chắc chắn Vương Khôn sẽ báo cảnh.
Như vậy lại có chút lợi bất cập hại.
Tần Hoài Như quyết định làm theo biện pháp mà Vương Khôn đưa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận