Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1662: Diêm Phụ Quý trù tiền (length: 8308)

Trong lúc Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải đang đấu đá tâm cơ, thì vợ chồng Diêm Phụ Quý cũng đang hớn hở bàn chuyện làm giàu.
"Lão già, không ngờ cái lão Lưu như bao cỏ kia lại có vận may tốt như vậy. Xưởng cán thép bao nhiêu cao cấp c·ô·ng nhân, người khác sao lại không dạy được một đệ tử làm trưởng xưởng."
Trong lòng Diêm Phụ Quý cũng nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được. Trong viện có hai cao cấp c·ô·ng nhân, Dịch Trung Hải cấp bậc còn cao hơn Lưu Hải Trung. Lúc trước thấy Dịch Trung Hải vênh váo, bây giờ nhìn lại, Lưu Hải Trung mới là người phong quang.
Dịch Trung Hải lại là một kẻ nhỏ mọn, lại là một lão già cô độc, hắn không muốn trêu vào.
"Thôi đi, đừng có nói lung tung trong sân. Để cho lão Dịch nghe thấy thì nhà ta sẽ gặp phiền phức đấy."
Tam đại mụ rất nghiêm túc gật gật đầu, tỏ ý đã biết. Thế nhưng, cái cây chuyện phiếm trong lòng kia sao cũng cắt không được.
"Ta nhớ hồi trước lão Lưu giúp đỡ sinh viên, là muốn cạnh tranh với lão Dịch. Sau đó Vương Khôn tới tứ hợp viện, biết bị lừa còn đặc biệt gây chuyện một trận với lão Dịch. Ngươi nói lão Dịch có hối hận không?"
Diêm Phụ Quý cũng khó chịu, thuận miệng nói: "Vậy thì chắc chắn hối hận. Ngươi nhìn xem những việc hắn làm ở trong viện chúng ta xem. Ban đầu thì tìm Giả gia làm người dưỡng lão, kết quả đến bây giờ còn phải nuôi cả nhà họ Giả.
Bà cụ điếc tìm Trụ ngố tốt bao nhiêu, vậy mà hắn lại giữ lại tiền sinh hoạt Hà Đại Thanh gửi về, phá hỏng hôn sự của Trụ ngố, còn muốn Trụ ngố cưới Tần Hoài Như.
Gây chuyện cuối cùng còn trở mặt với bà cụ điếc, bị bà cụ điếc tính kế cho một trận trước khi c·h·ế·t."
Tam đại mụ nhớ tới bà bác gái, trong lòng thở dài: "Ai nói không phải chứ. Hắn một bác gái lúc còn s·ố·n·g, lão Dịch cho dù có sa cơ thế nào đi nữa thì về nhà cũng có cơm ngon canh ngọt ăn.
Đi th·e·o Tần Hoài Như thì sao, về nhà chuyện đầu tiên chính là muốn giúp Tần Hoài Như xử lý phiền toái. Cũng tại Trụ ngố dọn ra ngoài, không thì còn ồn ào nữa."
Hai vợ chồng lại lẩm bẩm một hồi lâu, mới nói đến chuyện tiền bạc: "Chỗ ngươi có bao nhiêu tiền rồi?"
"Chỗ ta không có bao nhiêu, cũng chỉ hai ngàn. Còn ngươi thì sao?"
Diêm Phụ Quý không cần tính toán, há miệng liền nói: "4.362 đồng hai hào, còn phải cộng thêm hơn nửa năm tiền lãi ngân hàng."
"Thế này còn cách yêu cầu của lão Lưu một chút, còn dư lại những tiền kia làm sao bây giờ?" Tam đại mụ tính toán cũng biết là không đủ.
Diêm Phụ Quý nghĩ một lát, nói: "Chúng ta tìm Giải Thành, bảo hai vợ chồng nó cho chúng ta mượn trước một chút."
"Ta thấy cũng được đấy. Cái đôi này mở quán lẩu, k·i·ế·m tiền cũng không ít. Ta sẽ bảo nó qua đây." Tam đại mụ vừa nói liền muốn đi tìm Diêm Giải Thành.
Diêm Phụ Quý ngăn bà lại: "Khoan đã, đừng có nói với chúng nó chuyện của lão Lưu. Nếu chúng nó biết, trực tiếp đi tìm lão Lưu cùng Hứa Đại Mậu, thì đâu còn chuyện của chúng ta nữa."
Tam đại mụ khen Diêm Phụ Quý, giơ ngón cái lên với hắn. Nếu như không nhắc nhở, thì có lẽ bà đã bị Vu Lỵ moi hết chuyện ra rồi.
Chốc lát sau, Diêm Giải Thành đã bị gọi tới.
"Mẹ, mẹ gọi con làm gì đấy. Con đang bận túi bụi cả ngày nay rồi, mệt muốn c·h·ế·t đây này."
Tam đại mụ nói: "Không có chuyện thì không gọi con được chắc. Con là con của mẹ, ngày nào đó tới xem mẹ không được sao."
Diêm Giải Thành không có tâm tình c·ã·i cọ, cũng biết có c·ã·i cọ cũng vô ích, mình hắn cãi sao lại được với hai ông bà già này.
"Vậy con thăm xong rồi, con về đây."
"Con chờ một chút."
"Còn có chuyện gì?"
"Ba con tìm con có chuyện cần nói."
Diêm Giải Thành nhìn về phía Diêm Phụ Quý, hỏi: "Ba, ba có chuyện gì muốn nói ạ?"
Diêm Phụ Quý nghiêm mặt nói: "Ba và mẹ con đang có chút việc cần dùng tiền, con cho ba mẹ mượn năm ngàn, đợi khi nào ba mẹ có tiền, sẽ trả lại cho con."
"Không có." Diêm Giải Thành không cần nghĩ ngợi trả lời: "Ba à, quán cơm của con là quán nhỏ, chỉ kiếm được đồng tiền mồ hôi nước mắt thôi, có phải nhà máy của Vương Khôn đâu. Ba cứ há miệng đòi năm ngàn, tưởng tiền của con là gió lớn thổi tới chắc."
"Giải Thành, sao con lại ăn nói với ba con như vậy. Chúng ta đã khổ cực nuôi các con lớn lên, con hiếu kính chúng ta không phải là chuyện nên làm sao?"
"Mẹ à, mẹ không thể nói vậy được. Ba con từ nhỏ đã dạy chúng con là con cái không thể không làm mà hưởng, nếu không đó chính là bất hiếu lớn nhất. Con từ sáu tuổi đã phải đi lượm ve chai đem bán kiếm tiền, đem tiền cho cả nhà ăn uống sinh hoạt, thế này không sai chứ!"
Không đợi Tam đại mụ đáp lời, Diêm Giải Thành tiếp tục nói: "Ba con còn từng nói, cho dù là ruột t·h·ị·t cha con, về vấn đề tài sản cũng phải phân chia rõ ràng.
Những điều này con nói có sai không?
Hơn nữa, con với Vu Lỵ mỗi tháng đưa mười đồng tiền tiền dưỡng lão cho ba mẹ rồi, điều này cũng đâu có sai. Cho nên, bất kể xét trên phương diện nào thì ba mẹ cũng không thể nói là con bất hiếu được."
Một phen nói làm cho hai vợ chồng nghẹn họng không nói được lời nào.
Hai người nhìn nhau, biết là kế hoạch ban đầu không thực hiện được, chỉ có thể đổi cách khác.
"Mẹ con chỉ nói có một câu, con làm gì mà nói một tràng dài vậy. Tiền đó không phải là muốn lấy của con, mà là cho con mượn, chúng ta dùng mấy tháng, rồi sẽ trả lại cho con."
Diêm Giải Thành sững sờ, hỏi tiếp: "Hai người già mà lại có tiền gửi tiết kiệm, còn vay tiền làm gì chứ?"
"Mày quản nhiều thế làm gì."
"Thôi được, con không quản. Con mà không cho mượn thì nhất định ba mẹ sẽ bêu rếu danh tiếng của con với Vu Lỵ trong viện, nói chúng con có tiền mà không hiếu thuận.
~~ Được rồi, con cho mượn. Nhưng mà vẫn là theo quy củ của ba con hồi trước."
Hai vợ chồng vừa nghe thấy có thể mượn được tiền thì có chút vui mừng: "Con nói mau, quy củ gì?"
Diêm Giải Thành nghiêm mặt nói: "Hồi trước tụi con mở tiệm cơm, bảo ba mẹ nhập cổ phần, ba mẹ lo lắng tiền đổ sông đổ biển, nói muốn cho tụi con mượn tiền, chuyện này không quên chứ! Lúc đó ba con đặt ra mức lãi là mười phần đấy nhé."
Vừa nghe Diêm Giải Thành lại muốn mức lãi cao như vậy, hai vợ chồng nhất thời không vui. Hai vợ chồng đều là người tinh ranh, không cần nghĩ cũng biết là vụ làm ăn lỗ vốn.
Kinh doanh thép gai xác thực là có thể kiếm ra tiền, nhưng cũng không lời nhiều đến thế, nếu mà cho Diêm Giải Thành nhiều như vậy thì chẳng khác nào làm không công cho hắn.
"Cái này..."
Diêm Phụ Quý muốn tìm lý do để từ chối Diêm Giải Thành, nhưng lại không tìm được lý do gì hợp lý. Dù sao những lời kia đều là do chính miệng hắn nói ra.
Diêm Giải Thành lo lắng bản thân mình không phải là đối thủ của hai ông bà già, không dám tiếp tục ở lại trong phòng nữa, liền vội vàng nói: "Ba à, đó chính là quy củ của nhà ta, đã là quy củ thì phải tuân theo. Hồi trước con với Vu Lỵ khó khăn thế mà vẫn cắn răng làm theo đấy. Cũng có ai nuốt lời đâu. Nếu ba mẹ muốn mượn tiền, cũng phải làm theo quy củ đó.
Còn nữa nhé, tiền trong nhà con đều là do Vu Lỵ quản cả, con về nhà bàn bạc với nó cái đã. Để khi nào chuẩn bị xong tiền thì ba mẹ cần thì chúng ta bàn bạc rồi ký hợp đồng nhé."
Nói xong, không cho hai người thời gian phản ứng, liền trực tiếp rời khỏi nhà.
Về tới nhà, liền đem chuyện này nói cho Vu Lỵ nghe.
Vu Lỵ vừa nghe xong liền hỏi: "Anh không thăm dò xem bọn họ vay tiền làm gì à?"
"Em lo anh bị ba lừa choáng váng đầu óc, mập mờ cho họ mượn tiền nên không dám hỏi nhiều. Vợ à, khoản tiền này mình có cho vay không?" Diêm Giải Thành giải t·h·í·c·h.
Vu Lỵ mắt đảo một vòng, kiên định nói: "Cho vay, sao lại không cho vay chứ. Mở tiệm cơm mình mới kiếm được bao nhiêu tiền đâu, đây là lãi suất mười phần đấy, mười tháng là có thể tăng gấp đôi. Sao lại không cho mượn. Nhưng em phải nói trước với anh, cho vay thì có thể nhưng mà nhất định phải ký hợp đồng đấy."
"Cái này em yên tâm, nhất định phải ký hợp đồng."
Tam đại mụ lo lắng hỏi: "Vậy giờ phải làm sao? Chúng ta có nên mượn không?"
Diêm Phụ Quý tức giận nói: "Mượn cái gì mà mượn. Nếu như mười phần lợi tức thì chúng ta chẳng khác nào làm không công cho chúng nó à, có mà đi làm không chắc. Thế này đi, ngày mai đi tìm thằng thứ hai, thứ ba xem sao, mượn ít tiền từ bọn nó vậy."
Kết quả tự nhiên không cần phải nói. Con cái nhà họ Diêm toàn bộ đều học theo cái kiểu của Diêm Phụ Quý, lợi tức cao ngất ngưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận