Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 809: Thăm Trụ ngố (length: 8363)

Bị Dịch Trung Hải lừa gạt một hồi, đầu óc Trụ ngố lại mơ hồ, một lòng cảm thấy Dịch Trung Hải nói đúng.
Dịch Trung Hải lợi dụng chính là nhược điểm của Trụ ngố. Việc Hà Vũ Thủy kết hôn, Lý Vệ Quốc làm em rể, căn bản là không coi Trụ ngố ra gì. Trụ ngố ngoài miệng không nói, trong lòng đối với Lý Vệ Quốc khẳng định vô cùng ghi hận.
Hắn chỉ cần ám chỉ một chút, Trụ ngố liền chỉ biết nghĩ Lý Vệ Quốc theo chiều hướng xấu. Lý Vệ Quốc là người xấu, giúp đỡ Hà Vũ Thủy chính là đang làm chuyện tốt. Nếu là vì em gái, Trụ ngố căn bản sẽ không nói đạo lý với người khác.
Trụ ngố quả nhiên trúng kế, đặc biệt ngồi ở nhà, chờ Hà Vũ Thủy tới cửa.
Hà Vũ Thủy cởi mở xong tình hình khu tứ hợp viện, mới mang theo Lý Vệ Quốc đi về phía nhà Trụ ngố.
Tần Hoài Như cũng nhận được tin Hà Vũ Thủy đã trở lại, ý nghĩ đầu tiên trong lòng chính là tìm Hà Vũ Thủy mượn nhà, vừa nãy chính là ở trong phòng cùng Giả Trương thị bàn bạc.
Muốn tìm người khác mượn nhà, khẳng định không thể dứt khoát trực tiếp đi qua. Ý của Tần Hoài Như là để cho Giả Trương thị bỏ ra ít tiền, làm chút đồ ăn ngon chiêu đãi Hà Vũ Thủy. Như vậy nàng mới tiện mở miệng mượn nhà.
Đi ăn tiệc không thành vấn đề, vấn đề là bỏ tiền, Giả Trương thị căn bản không muốn, đừng ép Tần Hoài Như bỏ tiền.
Hai góa phụ vì vấn đề ai ra tiền, cãi cọ ỏm tỏi một hồi lâu, vẫn không đạt thành được thỏa thuận.
Cuối cùng hai người đồng thời nghĩ đến Dịch Trung Hải, đã thấy Dịch Trung Hải đi vào phòng Trụ ngố. Không cần nói, nhất định là đang lừa gạt Trụ ngố.
Hai người tha thiết chờ Dịch Trung Hải đi ra, đang định hành động, liền thấy Hà Vũ Thủy mang theo Lý Vệ Quốc đi vào sân giữa.
Nhìn thấy hai người xách theo bao trong tay, hai mắt Tần Hoài Như sáng lên. Nàng thế nhưng nghe người trong viện nói, Hà Vũ Thủy mang theo không ít đồ.
Theo lẽ thường, tốt nhất, nhiều nhất nhất định phải đưa cho Trụ ngố người anh trai này. Đưa cho Trụ ngố, chẳng phải là tặng cho nàng sao?
Tần Hoài Như cũng không kịp đợi Trụ ngố mang ra, mà là trực tiếp ra khỏi cửa phòng, tiến lên đón nhận Hà Vũ Thủy: "Vũ Thủy, con đã về rồi. Chị hai ngày nay vẫn đang khuyên Trụ ngố. Chị nói với nó, các con là anh em ruột thịt, không cần thiết so đo quá nhiều. Chị bảo nó đi xem con sống thế nào. Nó đó, sĩ diện hão, không muốn đi.
Vừa hay con về rồi, nói chuyện với nó đi."
Lời còn chưa dứt, tay Tần Hoài Như đã rời khỏi cái bọc trong tay Lý Vệ Quốc. Chớp mắt một cái, vai Tần Hoài Như lại đụng phải Lý Vệ Quốc.
Lý Vệ Quốc nào dám tiếp xúc với Tần Hoài Như, liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, cái bọc trong tay cũng vứt đi.
Tần Hoài Như đầu tiên là quyến rũ nhìn Lý Vệ Quốc một cái, ngay sau đó mới phát hiện phân lượng trong tay không đúng, quá nhẹ.
Cái bọc lớn như vậy, mà nàng cũng không cảm giác được bao nhiêu cân nặng.
Nếu không phải nghĩ giữ chút ấn tượng tốt trước mặt Hà Vũ Thủy, nàng đã muốn mở cái bọc ra nhìn thử rồi.
Hà Vũ Thủy rất vừa ý với phản ứng của Lý Vệ Quốc, cũng không quan tâm Tần Hoài Như cầm cái bọc. Những thứ đồ này cho Trụ ngố, sớm muộn gì cũng bị Tần Hoài Như thấy được, không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm.
"Vệ Quốc, em xem, có chút đồ mà cũng không cầm được. Chị Tần, chị đưa đồ cho em đi. Em đi xem anh ngốc một chút."
Tần Hoài Như bất đắc dĩ, chỉ đành đưa trả cái bọc lại cho Hà Vũ Thủy.
Hà Vũ Thủy xách theo cái bọc đến trước cửa phòng Trụ ngố, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Trụ ngố đuổi ra khỏi cửa.
Ai ngờ Trụ ngố thấy nàng, vẻ mặt không hề vui vẻ, nhưng cũng không đuổi nàng ra khỏi cửa.
Điều này khiến Hà Vũ Thủy rất kinh ngạc, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn trời.
Dịch Trung Hải trốn ở trong nhà, rất vừa ý với biểu hiện của Trụ ngố, điều này cho thấy Trụ ngố đã nghe lọt lời của hắn.
Thái độ của Trụ ngố đối với Hà Vũ Thủy bình thường, đối với Lý Vệ Quốc thì càng tệ, cũng may Lý Vệ Quốc không thèm để ý, đi theo vào phòng.
Hà Vũ Thủy bịt mũi: "Anh ngốc, sao anh không dọn dẹp nhà một chút. Bên trong đây là cái mùi gì vậy?"
Những người bên ngoài xem náo nhiệt, nhao nhao đưa mắt nhắm vào Tần Hoài Như. Ai trong viện mà không biết, nhà Trụ ngố là do Tần Hoài Như dọn dẹp.
Hà Vũ Thủy nói trong phòng có mùi, nhất định là Tần Hoài Như chưa dọn dẹp cho Trụ ngố.
Khuôn mặt Tần Hoài Như đỏ lên, trong lòng thầm mắng Hà Vũ Thủy nhiều chuyện. Thối một chút thì đã làm sao, cũng không phải cô ở trong phòng mà.
"Ai nha, là lỗi của chị. Đều tại dạo này chị bận quá, quên dọn dẹp cho Trụ ngố. Vũ Thủy, chị đi dọn dẹp ngay, con dẫn Trụ ngố qua phòng kia ngồi đi!"
Hà Vũ Thủy mở cửa sổ ra, cho nhà thông thoáng: "Thôi chị Tần, quên đi! Em nói chuyện với anh ngốc một chút. Anh ngốc, anh là đầu bếp, cũng không bị sứt mẻ gì, cho nên em cũng không mua thức ăn cho anh. Anh là một người đàn ông lớn, toàn thân trên dưới chỉ có hai bộ quần áo, đến đồ thay cũng không có. Mặc đồ cũ cũng khó tìm được người yêu.
Em tranh thủ đi đo cho anh, anh mặc thử một chút."
Một câu mặc đồ cũ khó tìm đối tượng, nói trúng tim đen Trụ ngố. Hắn tự nhận điều kiện của mình không tệ, chính là việc tìm người yêu rất phiền toái.
Nếu có thể được thứ gì giúp cho việc tìm người yêu thêm chút cơ hội, hắn cũng rất thích.
Lập tức, thái độ của hắn đối với Hà Vũ Thủy lại tốt lên mấy phần: "Coi như cô có lương tâm, không uổng công tôi nuôi cô lớn."
Tần Hoài Như đang thu dọn giường tay dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. Hà Vũ Thủy chỉ đưa cho Trụ ngố mấy bộ quần áo cũ nát, không ăn không uống được, nàng cũng không có dùng được, chẳng có tiện nghi nào để chiếm a.
Hà Vũ Thủy thấy động tác của Tần Hoài Như, căn bản không để ý: "Anh ngốc, anh cứ mặc vào xem sao, có vừa không. Nếu không vừa thì để chị Tần sửa lại cho anh. Trong nhà chị Tần có máy may đó.
Em đi ra ngoài trước, anh thay đồ đi!"
Nói xong, cũng không thèm để ý đến Tần Hoài Như, liền mang theo Lý Vệ Quốc ra khỏi nhà. Hai người sau khi ra ngoài, không có đi đâu khác, mà đến nhà Hà Vũ Thủy.
Lý Vệ Quốc ở trước cửa nhà đi một vòng, nằm bên tai Hà Vũ Thủy nói vài câu thì thầm.
Hà Vũ Thủy gật đầu, cũng không ngạc nhiên.
Vương Khôn mới vừa nói với cô, nhà có vẻ như có dấu hiệu bị người cạy phá. Chỉ là không cạy ra được, nên Vương Khôn cũng không tiện nói gì thêm.
Hà Vũ Thủy đi tới chỗ bị cạy phá, lớn tiếng: "Trong viện chúng ta có trộm à? Sao có người cạy cửa và cửa sổ nhà tôi thế này. Mọi người biết ai cạy không?"
Dĩ nhiên là biết. Địa điểm nhỏ như vậy, phát sinh chuyện gì, rất nhanh đã truyền đi.
Nhưng mà không ai dám nói, đều hướng mắt về phía Dịch gia và Giả gia.
Hà Vũ Thủy giả vờ ngốc nghếch nói: "Xem ra không phải người trong viện mình. Vệ Quốc, anh đi đồn công an báo cảnh sát đi! Chúng ta không ở trong viện này nữa, cũng không thể để bọn trộm ngang ngược như vậy được."
Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như cũng ngồi không yên, vội vàng từ trong nhà đi ra lớn tiếng kêu không được báo cảnh sát.
"Sao lại không thể báo cảnh sát, bác cả, chị Tần, có phải hai người biết ai cạy phá không?"
Hai người nóng đến đổ mồ hôi, không biết nên nói như thế nào.
Dịch Trung Hải nháy mắt với Tần Hoài Như, bảo cô ta đi tìm Trụ ngố, còn mình thì nói: "Là Trụ ngố cạy."
Tần Hoài Như hiểu ý, quay người trở về nhà, nước mắt lưng tròng nhìn Trụ ngố. Trụ ngố biết Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như là người cạy, lúc đó còn ngăn bọn họ lại. Đáng tiếc không ai nghe hắn.
Cảm nhận được thân thể mềm mại của Tần Hoài Như, Trụ ngố trong lòng còn mềm hơn cả cơ thể hắn: "Vũ Thủy, là anh cạy đó. Anh uống rượu say, quên đã chuyển qua đây rồi, không tìm được chìa khóa nên mới cạy vài chỗ."
Hà Vũ Thủy không hề quan tâm Trụ ngố nói gì, cô cũng biết cuối cùng người gánh tội nhất định là Trụ ngố: "Anh ngốc, chúng ta đã phân nhà rồi. Cái nhà này là của em. Coi như chưa phân nhà, anh cũng không có tư cách cạy cửa nhà em.
Lần này em nể mặt anh. Lần sau nếu bị em phát hiện, nhất định em sẽ báo cảnh sát. Anh muốn cái căn phòng này, thì mau chóng kiếm cho em một người chị dâu đi, sinh em bé."
Ngay trước mặt nhiều người bị nói như vậy, mặt Trụ ngố đỏ bừng lên. Lại cứ vì Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải, hắn vẫn không thể trở mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận