Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1542: Lão tư Thục đạo núi (length: 8631)

"Lão tư Thục đạo núi."
Âm thanh quen thuộc vang lên, mồ hôi lạnh trên trán Trụ ngố nhất thời chảy xuống, hắn cũng chẳng thèm để ý đến lão nhân hay không, ra sức vung tay, ném Tần Hoài Như vào lòng Lưu Hải Trung, rồi chạy nhanh về phía cửa viện.
Trên đường, hắn va vào Dịch Trung Hải, khiến hắn và Giả Trương thị ngã nhào lên người những người khác.
Diêm Phụ Quý đứng ở cửa viện không kịp né, bị Trụ ngố đẩy ngã vào người Tam đại mụ. Tam đại mụ không đứng vững, lại dựa vào Diêm Giải Thành và Vu Lỵ.
Những người khác đang chắn ở cửa ra vào, cũng đều bị Trụ ngố va vào, xiêu vẹo hết cả.
Trụ ngố không còn tâm trí để ý những điều này, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Quách Hướng Hồng, nịnh nọt nói: "Vợ à, sao giờ em mới tới."
Quách Hướng Hồng tức giận véo tai Trụ ngố: "Anh làm gì đó, có phải đang ôn chuyện với tình nhân cũ không?"
"Vợ à, em không có." Trụ ngố ấm ức giải thích: "Em về sớm rồi, ai ngờ lại gặp đám khốn kiếp này. Bọn họ cứ lôi kéo em. Cũng tại Tần Hoài Như không biết xấu hổ ôm em. Em giãy giụa mãi mà không thoát ra được.
Vợ à, em thề là em trong sạch."
"Trong sạch? Bao nhiêu người nhìn thấy, anh nói với lão tư mà xem có ai tin không. Anh mà không vui vẻ thì tôi cũng chẳng tin con mụ lẳng lơ đó có thể ôm tay anh được. Tôi không nhìn anh có tí xíu mà anh đã làm ra mấy chuyện này rồi. Có phải tôi tạo điều kiện cho anh, hả?"
Hà Xảo Mai đứng sau lưng Quách Hướng Hồng, lén kéo áo cô.
Quách Hướng Hồng quay đầu trừng cô một cái, định tiếp tục mắng Trụ ngố, chợt nhớ ra, đây không phải nhà ở phương Nam, mà là cái tứ hợp viện nơi Trụ ngố lớn lên từ nhỏ. Bên cạnh cô còn có em gái ruột của Trụ ngố là Hà Vũ Thủy.
Lúc này Hà Vũ Thủy và Nhiễm Thu Diệp, đều tròn xoe mắt, há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Quách Hướng Hồng.
Không chỉ có hai người bọn họ, mà cả những người trong tứ hợp viện, cũng kinh ngạc nhìn Quách Hướng Hồng. Thứ nhất là bọn họ thắc mắc Quách Hướng Hồng rốt cuộc là ai, mà dám trách mắng Trụ ngố như vậy. Thứ hai là bọn họ bị khí thế của Quách Hướng Hồng dọa sợ.
Giả Trương thị ở trong tứ hợp viện, vốn nổi tiếng là đanh đá, nhưng khi so với Quách Hướng Hồng, bọn họ lại thấy Giả Trương thị chẳng khác gì trẻ con.
Hứa Đại Mậu vừa rồi cũng đã trở lại, hắn đi theo sau Hà Vũ Thủy, ánh mắt chăm chú nhìn Quách Hướng Hồng. Đương nhiên hắn cũng đã chứng kiến mọi chuyện vừa diễn ra trong tứ hợp viện.
Thấy Quách Hướng Hồng vẫn còn đang véo tai Trụ ngố, Hứa Đại Mậu hoàn hồn, nói: "Có là gì đâu. Tần Hoài Như toàn cầm quần lót của Trụ ngố ngắm nghía, hai người đêm hôm còn không ngủ, ở trong phòng nói chuyện phiếm, tôi còn không biết bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện phiếm, hay đang trao đổi gì đấy."
Trụ ngố không dám tránh, nghẹo đầu, tức giận quát Hứa Đại Mậu: "Cháu trai, mày còn nói vớ vẩn nữa, tao không khách khí với mày đâu."
"Tao có nói câu nào là sai đâu." Hứa Đại Mậu trốn sau lưng Quách Hướng Hồng, hướng về phía Trụ ngố hô to.
Quách Hướng Hồng buông Trụ ngố ra, trừng mắt nhìn hắn: "Lát nữa em xử anh."
Sau đó nàng đổi sang vẻ tươi cười: "Vũ Thủy, bình thường chị không có như vậy đâu."
Hà Vũ Thủy trấn tĩnh lại, chấp nhận tất cả: "Không sao đâu, chị dâu, chị như vậy rất tốt. Nhìn thấy chị như vậy, em an tâm rồi. Có chị ở đây, anh trai ngốc của em sẽ không bị ai lừa."
Một tiếng chị dâu, khiến đám người trong tứ hợp viện đều trợn mắt há mồm, thêm cả hai chữ tức phụ vừa nãy của Trụ ngố, bọn họ có một dự cảm chẳng lành.
Nhưng, bọn họ không muốn chấp nhận sự thật này, đặc biệt là Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như.
Dịch Trung Hải oán hận trừng mắt nhìn Lưu Hải Trung đang ôm Tần Hoài Như, sau đó khiển trách Hà Vũ Thủy: "Người lớn thế này rồi, còn nói năng linh tinh. Chị dâu của cháu đang ở đây nè."
Tần Hoài Như giãy giụa đứng ra từ lòng Lưu Hải Trung, chỉnh lại quần áo.
Lưu Hải Trung cả đời không háo sắc, nhưng vừa ôm Tần Hoài Như một lúc, đạo tâm của hắn cũng có chút dao động. Chẳng trách Dịch Trung Hải lại cấp cho Tần Hoài Như danh phận người bạn già, trách sao Dịch Trung Hải không có cốt khí, chỉ trách sức hấp dẫn của Tần Hoài Như quá lớn.
Hà Vũ Thủy cười nói: "Dịch Trung Hải, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Ông muốn cưới Tần Hoài Như thì tự mình cưới, nhà họ Hà chúng tôi không thèm nàng. Giới thiệu chính thức một chút cho ông biết, đây chính là vợ của anh trai ngốc nhà tôi, còn đây là con trai của anh trai ngốc và chị dâu tôi."
Đến lúc này, mọi người mới để ý đến cậu bé năm tuổi đi theo bên cạnh Hà Vũ Thủy. Nhìn thấy mặt cậu bé, bọn họ lại há hốc mồm lần nữa. Không có gì khác, chỉ là cậu bé này giống Trụ ngố lúc còn nhỏ như đúc.
Nhìn khuôn mặt và dáng người của hai người, bọn họ căn bản cũng không cần phải hỏi nữa.
Hứa Đại Mậu lắc đầu, nhìn Hà Bảo Phong rồi lại nhìn Quách Hướng Hồng, bộ dạng như bị đả kích nặng.
"Sao Trụ ngố lại có thể lấy vợ?"
Trụ ngố phản bác: "Sao lão tử lại không thể lấy vợ? Lão tử không chỉ có vợ, còn có con trai, không giống như một số người, đến bây giờ cả cái trứng cũng không có."
Một câu nói đả thương hai trái tim.
Hứa Đại Mậu và Dịch Trung Hải cùng lúc tức giận. Trong tứ hợp viện này, cho đến giờ phút này, chỉ có hai người bọn họ là tuyệt hậu.
Lúc này Hứa Đại Mậu đang bị thực tế đả kích, cũng chẳng còn tâm trạng mà cãi nhau với Trụ ngố.
Dịch Trung Hải thì khác, so với việc bị Trụ ngố ngầm chế giễu là tuyệt hậu, điều khiến ông đau lòng hơn là việc Trụ ngố đã kết hôn, mà vợ lại còn là một người lợi hại như vậy. Với người vợ này, Tần Hoài Như sẽ ra sao, ai sẽ nuôi ông sau này đây.
Ta tuyệt đối không cho phép.
Ai gả cho Trụ ngố, người đó chính là kẻ địch cả đời của ông.
"Trụ ngố, mày có chút lễ phép nào không vậy. Không có sự đồng ý của tao, sao mày có thể kết hôn được chứ. Mày quên rồi sao, mày đã cùng Tần Hoài Như bàn bạc là muốn kết hôn rồi còn gì?"
Trụ ngố lập tức cảm thấy một luồng sát khí truyền đến từ người Quách Hướng Hồng, vội vàng mắng Dịch Trung Hải: "Lão già mặt dày vô sỉ, ông nói bậy bạ cái gì đấy. Ai cùng Tần Hoài Như bàn bạc chuyện kết hôn? Vì con trai mà nàng không muốn gả cho tao, ông quên rồi sao?
Tao cảnh cáo ông, ông còn dám nhắc tới chuyện này, đừng trách tao đánh chết cái lão già hỗn láo nhà ông.
Ông là cái thá gì mà cũng muốn quản chuyện tao lấy ai."
"Mày..." Dịch Trung Hải chỉ vào Trụ ngố, không thốt lên lời.
Tần Hoài Như cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn Trụ ngố: "Anh thật sự vô tình như vậy sao? Anh quên hai chúng ta... anh trên giường đã nói với em là cả đời này anh không cưới ai ngoài em."
Những lời nói nửa kín nửa hở của Tần Hoài Như, nhất thời khiến đám người trong sân tò mò. Một chữ 'giường', thực sự làm người khác phải suy nghĩ lung tung.
Quách Hướng Hồng khinh thường nói: "Cô là Tần Hoài Như đúng không. Quả thật đúng là khiến người ta thương hại."
Mọi người nhìn Tần Hoài Như, rồi lại nhìn Quách Hướng Hồng, ngay lập tức cúi đầu xuống. Nếu so vào mười năm trước, dung mạo của Tần Hoài Như có thể so được với Quách Hướng Hồng. Nhưng năm tháng vốn là thứ dao giết người, mười năm trôi qua, Tần Hoài Như sớm đã không còn như xưa.
Quách Hướng Hồng tiếp tục nói: "Chẳng phải là muốn nói đã ngủ với Trụ ngố trên giường sao? Để tôi nói cho các người biết chuyện năm đó. Trụ ngố bị cô chuốc say, không biết gì cả, rồi cô cho anh ấy một chiêu tiên nhân nhảy.
Sao, bây giờ vẫn muốn tiếp tục dùng chiêu tiên nhân nhảy à?"
Mặt Tần Hoài Như trắng bệch, oán hận nhìn về phía Trụ ngố. Chuyện riêng tư như vậy, sao Trụ ngố có thể đi kể với người khác chứ.
Trong mắt Dịch Trung Hải mang theo sự bất mãn nhìn Tần Hoài Như, Trụ ngố đã giúp cô nhiều như vậy, cô có thể thật lòng ngủ với hắn một giấc hay không? Lại còn dùng chiêu tiên nhân nhảy kia.
Đến giờ mọi người mới hiểu ra, năm đó tại sao Trụ ngố lại có thái độ thay đổi đột ngột với Tần Hoài Như trong một đêm, hóa ra là do trúng chiêu tiên nhân nhảy.
"Trụ ngố, em cũng là bất đắc dĩ. Sau này em chẳng phải là đi tìm anh sao? Tại chính anh tự ngủ quên đi thôi."
Trụ ngố hừ một tiếng: "Tần Hoài Như, tôi nói cho cô biết, năm đó tôi cố tình thử cô đấy. Tôi cố ý chốt cửa từ bên trong, nếu cô đẩy thử một cái thì cô đã biết cửa phòng của tôi không khóa. Thế mà cô lại đây, rõ ràng không có vào được phòng của tôi, lại còn nói là không có đánh thức được tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận