Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 447: Vấn đề xưng hô (length: 8299)

Trời còn chưa sáng, trong sân đã bắt đầu náo nhiệt. Những người được sắp xếp đi mua t·h·ị·t người, dậy từ rất sớm, tụ tập ở giữa sân.
Đã phải đi mua t·h·ị·t thì nên đi sớm. Đi sớm không chỉ mua được đồ tươi mà còn có thể chọn t·h·ị·t mỡ nhiều. Mấy loại chỉ toàn nạc kia chẳng ai muốn mua cả.
Tần Hoài Như cũng dậy từ sớm, đứng bên cạnh Dịch Tr·u·ng Hải, mắt không rời đống tiền và phiếu trong tay hắn.
Dịch Tr·u·ng Hải thấy rõ nhưng coi như không thấy, nhất quyết không dám đưa hai thứ đó cho Tần Hoài Như. Nếu để Tần Hoài Như cầm qua một lần, hắn chẳng dám chắc sẽ còn lại bao nhiêu. Tần Hoài Như mà tham ô thì hắn chẳng còn cách nào lấy lại được. Tìm Trụ ngố cũng vô ích, trong túi Trụ ngố làm gì có tiền.
Tần Hoài Như không cam lòng buông tha, nhỏ giọng nói: "Một đại gia, Tam đại gia bình thường đi ngang xe chở phân còn phải nếm thử xem mặn nhạt thế nào, nếu đưa đồ này cho ông ta, lỡ..."
Diêm Phụ Quý mặt mày đen sì, đứng ngay sau lưng Tần Hoài Như."Tần Hoài Như, cô có thành kiến với tôi cứ nói thẳng, không cần nói xấu sau lưng."
Dịch Tr·u·ng Hải không nỡ để Tần Hoài Như chịu ấm ức, vội quay sang Diêm Phụ Quý nói: "Lão Diêm, ông nhạy cảm quá rồi, Hoài Như không có ý đó đâu."
Giữa trưa sẽ có tiệc rượu do Trụ ngố làm, vì bữa tiệc này mà Diêm gia và Vương Khôn đã mỗi người một ngả. Lúc này, Diêm Phụ Quý tuyệt đối không muốn gây mâu thuẫn với Dịch Tr·u·ng Hải.
"Thôi được, lão Dịch, đã ông không tin tôi thì tôi không tham gia mua t·h·ị·t nữa, ông mời người khác cao minh hơn đi!"
Lần này đến lượt Dịch Tr·u·ng Hải cuống cuồng, ngoài Diêm Phụ Quý, hắn không tìm được người nào có thể tin tưởng. Tiền và phiếu mà đưa cho Trụ ngố thì cũng chẳng khác nào đưa cho Tần Hoài Như, không yên tâm chút nào.
"Lão Diêm, ông xem ông kìa, tôi có bao giờ không tin ông đâu. Tiền và phiếu đây, tôi giao cho ông, ông dẫn người đi mua t·h·ị·t đi. Chờ ăn xong, còn đồ ăn thừa thì ông mang chút về nhà, hâm lại ăn, được không?"
Có lợi lộc thì Diêm Phụ Quý cũng chẳng khách sáo, lập tức thay đổi thái độ, vỗ vỗ vào tay Dịch Tr·u·ng Hải."Vậy được. Tôi sẽ dẫn người đi mua t·h·ị·t ngay, đảm bảo mua được đồ tươi ngon."
Tần Hoài Như thấy Diêm Phụ Quý điểm vài người, chẳng thèm nhìn mình một cái, trong lòng cảm thấy mình đã bỏ lỡ cả mấy trăm triệu.
Dịch Tr·u·ng Hải vì lo sợ mình sẽ sập bẫy mỹ nhân kế của Tần Hoài Như, đành cắn răng giao nàng cho Trụ ngố."Hoài Như, cô đến giúp Trụ ngố một tay đi."
Trụ ngố nghe vậy, mừng rỡ nhìn Tần Hoài Như."Tần tỷ, tỷ qua đây giúp em đi. Để em làm vài món mà tỷ t·h·í·c·h ăn."
Tần Hoài Như bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo Trụ ngố đến một bãi đất trống. Nơi này có mấy người đang dọn dẹp, chuẩn bị dựng mấy cái bếp lò tạm thời.
Trừ mấy nhà Vương Khôn, khu tứ hợp viện còn có khoảng sáu bảy chục người. Nhiều người như vậy thì phải nấu không ít đồ ăn. Nhà ai nhà nấy cũng không có chỗ nào rộng như thế.
Tần Hoài Như không thể trực tiếp có lợi lộc, cũng chỉ đành lùi một bước mà tính kế khác, tìm chỗ nào tiện lợi chút. Ngay lúc Tần Hoài Như đang chuẩn bị tìm xem có thể bớt xén được gì không thì Nhị đại mụ và Tam đại mụ xuất hiện.
"Tần Hoài Như, cô đang làm gì đấy?"
Tần Hoài Như vội rụt tay đang cầm đồ lại, lúng túng nói: "Không làm gì cả, tôi chỉ xem đồ ăn này thôi mà."
Nhị đại mụ nói thẳng: "Mấy thứ này không cần cô xem đâu. Một đại gia đã giao cho chúng tôi phụ trách rồi. Chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu."
Tần Hoài Như ấm ức, bình thường thì người ta vẫn cứ Hoài Như, đến lúc có lợi lộc thì lại chẳng ai tin mình. Đồ nhiều như thế, nếu mang được một nửa về nhà thì cũng đủ cho nhà mình ăn đến Tết.
Trụ ngố đang bận chỉ huy người ta xây bếp, không biết chuyện bên này."Tần tỷ, sao vậy?"
Tần Hoài Như thở dài, rồi lại lắc đầu, "Không có gì, chỉ là nghĩ đến Bổng Ngạnh lâu lắm rồi không được ăn nhiều đồ ngon thế này, chắc một hồi nó mừng lắm đây."
Trụ ngố cười hì hì, "Tần tỷ, tỷ cứ yên tâm, hôm nay em nhất định cho Bổng Ngạnh ăn no."
Nhị đại mụ liếc xéo chỗ này một cái, trong lòng biết Tần Hoài Như đang lừa Trụ ngố, mà chuyện này cũng không liên quan đến nhà mình, bà ta cũng không can thiệp vào chuyện người khác. Bên chỗ của bà ta cũng đang bận tối mắt tối mũi đây.
Nhị đại mụ và Tam đại mụ phải trông coi nguyên liệu nấu ăn, còn phải dẫn đám phụ nữ trong viện làm màn thầu bột trộn.
Màn thầu bột trộn là loại màn thầu được làm từ bột mì trắng trộn với bột ngô. Nhiều người ăn cơm như thế thì không thể nào chỉ ăn đồ ăn được. Đồ ăn mà không đủ no bụng thì Dịch Tr·u·ng Hải cũng không có khả năng cung cấp được. Tương tự, nhiều bột mì trắng như vậy thì hắn cũng cung cấp không nổi.
Tiệc nhận người náo nhiệt thế này, không thể để cho mọi người phải gặm bánh cao lương, cho nên hắn mới chọn màn thầu bột trộn.
Đồ miễn phí, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Để kịp giờ cơm thì mọi người trong sân đều phải giúp nhau làm màn thầu. Lồng hấp để hấp màn thầu cũng là do Trụ ngố lấy từ nhà máy thép về.
Những người còn lại thì dưới sự chỉ đạo của Lưu Hải Tr·u·ng sắp xếp hội trường. Lúc thì cái bàn không hợp, lúc thì vị trí không đúng. Bận rộn cả buổi mà mọi người vẫn thấy mệt mỏi, không sao khiến Lưu Hải Tr·u·ng hài lòng được.
"Nhị đại gia, rốt cuộc bày thế nào đây? Ông hành hạ chúng tôi làm gì vậy?"
Lưu Hải Tr·u·ng mặt đen lại, "Hôm qua không phải đã nói với mọi người rồi sao? Phải gọi tôi là Lưu đại gia, không được gọi là nhị đại gia nữa. Quang T·h·i·ê·n, hai anh em con có nói rõ với họ không đấy?"
Lưu Quang T·h·i·ê·n nào dám nhận trách nhiệm, vội vàng nói: "Cha, con đã nói rõ với họ rồi."
Dịch Tr·u·ng Hải nghe động tĩnh bên này, vội bước đến."Lão Lưu, chẳng phải mọi người vẫn quen gọi ông là nhị đại gia hay sao? Sao ông lại so đo chuyện đó vậy. Tôi thấy nhị đại gia cũng tốt mà."
Lưu Hải Tr·u·ng nhìn Dịch Tr·u·ng Hải thật sâu, "Lão Dịch, tốt nhất đừng gọi tôi là nhị đại gia nữa, không lại để người ta coi tôi là thổ phỉ mất. Tôi nói với mọi người lần nữa, không được gọi tôi là nhị đại gia nữa. Nếu không thì đừng trách."
"Biết rồi, nhị đại gia."
Lưu Hải Tr·u·ng trừng mấy người kia một cái, họ vội vàng sửa lời, "Biết rồi, Lưu đại gia."
Lưu Hải Tr·u·ng rất hài lòng, còn Dịch Tr·u·ng Hải thì lại không vui. Cách xưng hô của Lưu Hải Tr·u·ng lộ ra vẻ xa cách, không có lợi cho kế hoạch của hắn.
"Lão Lưu, ông sao lại nhát gan thế rồi. Vương Khôn nói chúng ta là thổ phỉ thì chúng ta là thổ phỉ chắc. Tôi không tin hắn vì mỗi cái danh xưng mà dám bắt chúng ta lại. Theo tôi thì cứ gọi như cũ đi, cái tên nhị đại gia hay đấy chứ."
Lưu Hải Tr·u·ng vẫn kiên quyết, "Lão Dịch, tốt nhất là đổi đi! Tôi thấy tên Lưu đại gia này hay hơn đấy chứ."
Trụ ngố nghe thấy động tĩnh, đi đến rồi nói: "Em cũng thấy cái tên Lưu đại gia này hay hơn là nhị đại gia. Nhị đại gia, nghe cứ tưởng như ông chỉ mãi là thứ hai, không có tiền đồ làm quan."
Một câu nói làm cả Dịch Tr·u·ng Hải lẫn Lưu Hải Tr·u·ng đều m·ấ·t hứng.
Dịch Tr·u·ng Hải tức Trụ ngố không cùng lòng với mình, nghi ngờ Trụ ngố có ý đồ khác. Còn Lưu Hải Tr·u·ng thì tức vì câu nói của Trụ ngố, cái gì mà mãi là thứ hai, không có tiền đồ làm quan. Sao hắn lại không thể làm quan, ai biết hắn đã cố gắng như thế nào để có thể làm quan cơ chứ.
Nhưng lời của Trụ ngố cũng nhắc nhở Lưu Hải Tr·u·ng. Ngay cả kẻ ngốc như Trụ ngố mà cũng nhận ra tên nhị đại gia là không ổn thì hắn lại càng phải cự tuyệt tên gọi đó.
"Ta quyết định rồi, từ nay về sau ai dám gọi ta là nhị đại gia thì ta sẽ không xong với người đó."
Dịch Tr·u·ng Hải mặt mày đen lại, trừng Trụ ngố hồi lâu rồi mới phất tay áo bỏ đi. Cái tên khốn kiếp này thật là thiếu dạy dỗ.
Trụ ngố không hiểu chuyện gì, rõ ràng người mình nhắm đến là Lưu Hải Tr·u·ng, sao Dịch Tr·u·ng Hải lại giận đến như vậy. Không nghĩ ra thì thôi vậy.
Trụ ngố đi theo lời Lưu Hải Tr·u·ng nói: "Ta cũng quyết định rồi, từ nay về sau ai dám gọi ta là Trụ ngố thì ta sẽ không xong với người đó."
450.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận