Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 198: Quang Thiên mật báo (length: 8482)

Lâu Hiểu Nga cũng coi như là nổi danh sau một trận chiến, sáng ngày thứ hai vừa thức dậy, rất nhiều người đều rất cung kính chào hỏi nàng.
Tình huống như vậy trước giờ chưa từng có.
Trong viện, Lâu Hiểu Nga luôn được biết đến là vợ của Hứa Đại Mậu, hay là một người vợ dám gây gổ với Hứa Đại Mậu.
Ấn tượng của mọi người về nàng rất đơn giản, hay cãi nhau với chồng, không sinh được con, cái gì cũng không để ý, có quan hệ tốt với bà cụ điếc.
Hết, chẳng còn gì khác. Ngay cả những người vợ trạc tuổi nàng cũng không hiểu rõ về nàng lắm.
Vì không hiểu rõ, nên chẳng ai quen thuộc với nàng, bình thường gặp mặt cũng không có mấy người nói chuyện với nàng. Điểm này, Tần Hoài Như giỏi hơn nàng rất nhiều. Tần Hoài Như trong viện được lòng người, đặc biệt là cánh đàn ông.
Buổi sáng, Lâu Hiểu Nga mặc kệ Hứa Đại Mậu chậm chạp, đi thẳng ra sau viện, chuẩn bị đến nhà Vương Khôn.
Lưu Quang Thiên lặng lẽ đi theo sau lưng nàng, đến tiền viện thì gọi nàng lại.
"Chị dâu, em có chuyện muốn nói với chị."
Lâu Hiểu Nga nghi hoặc nhìn Lưu Quang Thiên. Hai đứa con của Lưu Hải Trung khá thân với Hứa Đại Mậu. Nếu có chuyện gì thì cũng nên nói với Hứa Đại Mậu mới phải. Dù hai nhà ở khá gần, Lâu Hiểu Nga với hai người kia thật sự là chưa thân quen.
"Quang Thiên, Hứa Đại Mậu đang ở nhà đấy, sao em không vào nhà nói chuyện."
Lưu Quang Thiên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Chuyện em muốn nói, không liên quan lắm đến anh Đại Mậu. Chúng ta tìm chỗ nào vắng người rồi nói."
Lâu Hiểu Nga gật đầu, "Đi thôi, em theo chị đến nhà Vương Khôn."
Đến nhà Vương Khôn, Lâu Hiểu Nga nói: "Vương Khôn, cái tên Hứa Đại Mậu hôm nay không đi làm, không chịu dậy khỏi giường. Anh cứ để phần cơm lại cho, lát em mang qua cho hắn. Quang Thiên, em có chuyện gì thì nói đi."
Lưu Quang Thiên đến để mách lẻo, mách lẻo chuyện của Lưu Hải Trung. Tối qua Lưu Hải Trung viết xong đơn tố cáo, liền để trên bàn, không cất đi.
Hắn dậy sớm để xem nội dung lá thư tố cáo, nhờ Lưu Quang Phúc ở nhà canh chừng, còn mình thì chạy đến báo cho Lâu Hiểu Nga.
Hắn làm như vậy là để phá hỏng kế hoạch của Lưu Hải Trung. Lưu Hải Trung muốn dựa vào việc tố cáo Lâu Hiểu Nga để lập công, hắn quyết không để hắn được như ý.
Lâu Hiểu Nga nghe Lưu Quang Thiên nói vậy, không tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Quang Thiên, đa tạ em. Việc chị quyên tiền cho khu phố đều là thật, cũng không có ai nhận quà của chị cả. Bất kể thành phần thế nào, ai cũng không thể cản trở người khác làm việc tốt, đúng không."
Lưu Quang Thiên gật đầu, lời này nói quá đúng.
Vương Khôn nghĩ lại lần trước Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc đã báo tin cho mình. Hai người này không phải người tốt, nhưng cũng có ích khi là người liên lạc.
"Quang Thiên, tối nay Hứa Đại Mậu mời khách, em dẫn Quang Phúc đến nhé."
Lưu Quang Thiên nghe tối nay có thể đến ăn cơm, vui vẻ đi về.
Lâu Hiểu Nga hỏi: "Em nên làm gì, có cần báo cho chủ nhiệm Vương không?"
Báo trước tin cho chủ nhiệm Vương, quả thực có thể có biện pháp phòng bị. Nhưng ai có thể đảm bảo thư tố cáo của Lưu Hải Trung sẽ được đưa ra. Nếu như hắn không dám đưa, vậy chẳng phải thành trò cười hay sao.
Lưu Hải Trung lại là một kẻ ham quan, vị trí quan chức trong lòng hắn không hề bình thường. Để hắn tố cáo người dân thường, hắn chắc chắn sẽ không do dự. Tố cáo người làm quan, thì rất khó nói trước.
"Chị vốn dĩ không hối lộ cho ai, không cần quá lo lắng. Đợi đến khi Lưu Hải Trung thật sự nộp đơn tố cáo, chị lại âm thầm báo cho chủ nhiệm Vương là được."
Lâu Hiểu Nga tức giận nói: "Cái ông nhị đại gia này, ta lại không đắc tội với hắn, dựa vào cái gì mà hắn viết thư tố cáo ta chứ!"
"Bởi vì chị làm quá nổi bật."
Cây cao hơn rừng, gió sẽ bẻ gãy.
Ở cái nơi tứ hợp viện này, trừ một số người hiểu rõ, thì ai cũng không thể nổi trội, hễ ai nổi trội thì sẽ bị người ta xa lánh.
Tối hôm qua, Dịch Trung Hải cố tình thêm màn kịch, muốn làm giảm danh tiếng của Lâu Hiểu Nga. Nếu không phải do ông ta chọn không đúng người, Lâu Hiểu Nga e là khó mà dễ dàng thoát khỏi bẫy của ông ta.
Nhà Tần Hoài Như có tiền, nhưng mọi người trong viện vẫn còn oán khí với cô ta. Bà cụ điếc thì mạnh hơn Tần Hoài Như một chút, nhưng Dịch Trung Hải rõ ràng từng nói sẽ chăm sóc bà, dựa vào cái gì lại đẩy cho người khác.
Dịch Trung Hải thất bại, Lưu Hải Trung ngay lập tức liền ra chiêu.
Chỉ là, Vương Khôn không ngờ rằng, Lưu Hải Trung thậm chí còn tố cáo cả người của khu phố.
Lưu Hải Trung cũng là bất đắc dĩ, việc khu phố bỏ quản sự đại gia chính là làm đứt con đường làm quan của hắn. Khu phố đã chặn con đường thăng tiến của hắn, vậy cớ gì hắn phải giữ thể diện cho khu phố nữa.
Lâu Hiểu Nga thực sự không thể hiểu được, nàng chỉ dùng thời gian rảnh của mình, giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Cái gì cũng không lấy được, mà sao lại đắc tội với nhiều người như vậy.
"Thôi, hắn đã muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi! Mình ngay thẳng thì không sợ, chẳng quan tâm hắn tố cáo. Có điều, người trong viện này thật khiến em thất vọng. Ngay cả người hiền lành như ông nhất đại gia mà cũng tự mình ra tay."
Vương Khôn thầm nghĩ, Dịch Trung Hải không có ai dùng được, ông ta không ra tay thì phải làm sao, nhìn tứ hợp viện tan rã chắc?
Người trong viện đã học được việc báo cảnh, Trụ Ngố lại là người dễ gây sự, không thể tùy tiện sử dụng. Việc Tần Hoài Như quyên tiền, khiến cho mọi người không có mấy ấn tượng tốt với cô ta. Cô ta mà ra mặt chỉ làm mọi người thêm chán ghét.
Còn lại bà cụ điếc thì cũng không thể tùy tiện sử dụng. Dù có dùng cũng chưa chắc có tác dụng. Mọi người tôn trọng bà cụ điếc là do danh hiệu gia đình liệt sĩ cùng mấy lời đồn thổi. Những lời đồn đó đã bị vạch trần, ai còn để ý bà cụ không thân không thích này nữa.
Chẳng lẽ thật để bà cụ điếc đập phá đồ của người khác hay sao?
Một bà lão như bà cụ điếc, lẽ nào lại thật sự dám ngang nhiên đập đồ của người ta chứ!
Nói đi nói lại, hay là những chiêu trò không ai nhận ra của ông ta đã mất linh. Để giữ cho tứ hợp viện không bị chia cắt, ông ta chỉ còn cách tự mình ra tay.
Nhưng ông ta cũng đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình rồi.
Không có bà cụ điếc che chắn, không có nắm đấm của Trụ Ngố, không còn hào quang công nhân bậc tám, sức uy hiếp của ông ta còn lại chẳng đáng là bao.
Lâu Hiểu Nga ăn cơm xong ở nhà Vương Khôn, cầm đồ ăn thừa chuẩn bị về nhà. Liền thấy Lưu Hải Trung từ trong viện đi ra. Giờ này chắc chắn không phải giờ làm việc của Lưu Hải Trung.
Lưu Hải Trung có xe đạp, để thể hiện bản thân khác với các công nhân khác trong phân xưởng, hắn đều đến công xưởng đúng giờ. Lãnh đạo đều là người đi sau cùng, hắn dù không phải lãnh đạo, cái kiểu cách điệu bộ thì bắt chước y chang.
Lâu Hiểu Nga giả vờ như không biết Lưu Hải Trung muốn tố cáo nàng, nói: "Lưu đại gia, đi làm sớm thế nha!"
Lưu Hải Trung hơi chột dạ, ngượng ngùng cười nói: "Ừ, phân xưởng có chút việc, ta phải đi sớm chút. Cô cầm cơm cho ai vậy?"
"Hứa Đại Mậu bị Trụ Ngố đánh bị thương, nằm trên giường chưa dậy, tôi cầm cơm về cho hắn."
Lưu Hải Trung không dám nói nhiều với Lâu Hiểu Nga, tùy tiện kiếm cớ rồi dắt xe đạp ra khỏi tứ hợp viện.
Lâu Hiểu Nga quay lại nhà Vương Khôn. "Lưu đại gia không bình thường, có khi nào hắn đi nộp thư tố cáo rồi không."
Vương Khôn nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là vậy. Nếu không thì không còn cách nào khác để giải thích hành vi khác thường của Lưu Hải Trung. "Thôi được rồi, chờ đến khi cô đến khu phố hôm nay thì sẽ biết."
Lâu Hiểu Nga không hiểu, "Hắn muốn tố cáo chủ nhiệm Vương, sao lại đi khu phố, chẳng phải nên đi đến cấp trên sao?"
"Hắn phải có cái đầu óc đó chứ."
Lâu Hiểu Nga cười ha hả, "Đến lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn."
Vương Khôn cũng không ngờ rằng, lời anh thuận miệng nói lại là thật. Lưu Hải Trung ra khỏi tứ hợp viện, không chút nghĩ ngợi mà hướng khu phố đi tới.
Đến khu phố, hắn lặng lẽ nhét thư vào khe cửa.
Cũng may, hắn còn biết không để ai biết người đưa thư tố cáo.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận