Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1239: Hứa Đại Mậu lựa chọn (length: 8583)

Lẫn lộn đúng sai, là vở kịch sở trường của Dịch Trung Hải. Hắn chính là dựa vào lẫn lộn đúng sai, bắt cóc đạo đức, mà một tay che trời trong tứ hợp viện.
Vương Khôn nói, không hiểu, nhưng cũng không cần gấp gáp. Sự tình đến nước này, không cho phép bọn họ lùi bước, một khi rút lui, sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
"Vương Khôn, chúng ta đương nhiên biết những điều này, không cần ngươi nhắc nhở. Chúng ta hoài nghi ngươi cấu kết với một vài người trong cục công an, lần này là cố ý không thông qua cục công an.
Bây giờ ngươi chắp cánh khó thoát, ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ giúp ngươi cầu xin tha thứ."
Câu nói này, chính là tiếng lòng của Dịch Trung Hải.
Nhà của Vương Khôn, tuyệt đối không thể rơi vào tay Lưu Hải Trung và Tần Hoài Như, như vậy mới không thể một gậy đánh chết Vương Khôn được.
Vương Khôn kinh ngạc nhìn Dịch Trung Hải, hắn không ngờ từ lời nói của Dịch Trung Hải, nghe được một tia chân thành. Trước kia nói chuyện với Dịch Trung Hải, từng dấu chấm câu trong miệng hắn đều toát ra dối trá.
Lưu Hải Trung không hiểu được ý tứ trong lời nói của Dịch Trung Hải, chỉ đơn thuần cho rằng Dịch Trung Hải đang lừa Vương Khôn. Chỉ cần Vương Khôn đầu hàng, bọn họ sẽ có thể tiến vào phòng Vương Khôn lục soát. Thử hỏi trên đời này có chuyện đội công nhân củ soát bọn họ không tìm được chứng cứ sao?
"Không sai, Vương Khôn, ngươi thành thật khai báo đi, nể tình là người trong cùng một viện, ta sẽ giúp ngươi hướng Lý chủ nhiệm cầu xin tha thứ."
Vương Khôn khinh thường nhìn hai người: "Chỉ bằng vào các ngươi? Lưu Hải Trung, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là một đội trưởng nhỏ, ta là trưởng khoa bảo vệ, coi như muốn bắt ta, cũng không tới phiên ngươi dẫn đội.
Muốn bắt ta, thế nào cũng phải ủy viên tới, ba người các ngươi là cái thá gì."
Lưu Hải Trung tức giận: "Ngươi dám đối đầu với đội công nhân củ soát, có phải là muốn tạo phản hay không?"
Vương Khôn cười ha ha: "Các ngươi là cái thá gì? Các ngươi muốn bắt ta, vậy thì hãy đưa ra chứng cứ.
Chỉ dựa vào một cái miệng mà định tội danh cho người khác, ngươi cho rằng đây là cái tứ hợp viện do ba ông lớn các ngươi quản hả."
Nghe Vương Khôn nói như vậy, sắc mặt ba lão già trở nên rất khó coi.
Diêm Phụ Quý vô cùng bất đắc dĩ, hắn vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng sao ai cũng không buông tha cho hắn vậy.
Lưu Hải Trung bất tài lại lộ ra, bị Vương Khôn hỏi nghẹn họng không nói được gì.
Dịch Trung Hải không thể không đứng ra, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng có ngụy biện, chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng đã bị phạt rồi. Ngươi không buông tha là có ý gì."
"Không có ý gì, chỉ là không ưa những kẻ gieo họa cho dân chúng như các ngươi thôi."
Những người trong viện xem náo nhiệt, rối rít thầm khen Vương Khôn. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở trong lòng, trên mặt không hề dám lộ ra. Lần này xem kịch hay, ai nấy đều mặt không cảm xúc.
Dịch Trung Hải biết rõ rằng luận cãi vã, bọn họ không phải đối thủ của Vương Khôn. Người khác thì không nói, trên người hắn cũng không thiếu điểm đen. Nếu Vương Khôn lôi hết điểm đen của hắn ra, vậy thì phiền toái.
Hắn lại dùng chiêu thức quen thuộc của lão Dịch: "Bỏ chuyện cũ không nói, chẳng lẽ ngươi không có lỗi gì sao? Nếu như ngươi không có sai, vậy thì để chúng ta vào lục soát."
Vương Khôn hừ một tiếng: "Ta xem ai dám. Còn dám đề cập tới bỏ chuyện cũ không nói với ta nữa, ta sẽ cho ngươi một thương mà chết. Nói như vậy, bỏ chuyện cũ không nói, rốt cuộc ngươi còn sống hay chết cũng chưa chắc."
Nhìn Vương Khôn đang đứng ở cửa, mấy người đội công nhân củ soát nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Đừng thấy Vương Khôn chỉ có một người, nhưng khí thế của hắn không hề thua kém gì bọn họ.
Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung là một đám người bạo lực gia đình, khi gặp người ngoài thì phải càng khéo léo càng tốt.
Người xưa có câu, tướng giỏi có một người, thì lính giỏi một đội.
Với những người như bọn họ dẫn đầu, có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của đội công nhân củ soát. Trước đây làm như vậy không ai dám ngăn cản, đó là do họ chưa gặp người dám cản trở mà thôi.
Lần này Vương Khôn đã quyết ý đối đầu với bọn họ, cũng sẽ không để lại mặt mũi cho bọn họ.
Vương Khôn dám làm vậy, cũng là do có lòng tin.
Đầu tiên là quan hệ của hắn và Lý Hoài Đức khá tốt, thường ngày ở trong xưởng cũng rất ủng hộ công việc của Lý Hoài Đức. Hắn có lòng tin, Lý Hoài Đức sẽ không nhằm vào hắn.
Tiếp theo là phía Lý Vân Thắng. Cùng lắm thì xin hắn ra mặt giúp đỡ. Nói toẹt ra, chuyện của bọn họ ở đây so với những chuyện lớn của lãnh đạo cấp cao thì chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Vương Khôn trong mắt bọn họ, không quan trọng chút nào.
Cuối cùng và cũng là điểm quan trọng nhất, chính là đây là nhà máy. Tranh đấu giữa các công nhân, vốn dĩ cũng có chừng mực. Để làm được chủ nhiệm, Lý Hoài Đức cũng đã loại bỏ rất nhiều người, nhưng hắn cũng không ra tay quá ác. Phần lớn đều bị tước mất chức vụ, rồi bị điều đi quét dọn vệ sinh trong xưởng.
Nếu như là đổi thành những đội vệ binh, Vương Khôn tuyệt đối không dám đối đầu với họ. Những người đó, mới chính là những kẻ vô pháp vô thiên trong thời kỳ này.
Hứa Đại Mậu thấy tình hình giằng co ở tiền viện, cũng cảm thấy vô vị. Hắn thấy Lưu Hải Trung thương lượng với Dịch Trung Hải mấy ngày trời, cứ tưởng sẽ có chiêu gì hay. Bây giờ nhìn lại, vẫn là chẳng tiến bộ gì.
Những chiêu này có thể dùng để đối phó người khác, nhưng khi đối phó Vương Khôn thì hoàn toàn vô dụng.
Hắn đảo mắt một vòng, quyết định đứng về phía Vương Khôn, rồi lặng lẽ đi ra ngoài: "Huynh đệ, vợ ta không khỏe, cô ấy đang mang thai, các ngươi có thể cho ta ra ngoài mua ít thuốc cho cô ấy không?"
Tiêu Toàn Hữu trong cuộc tranh đấu với Dịch Trung Hải rơi vào thế hạ phong, chưa bị đuổi khỏi đội công nhân củ soát, nhưng đã trở thành tay sai của đội công nhân củ soát. Lần này hắn bị sắp xếp đến trông cửa.
"Hứa Đại Mậu, ngươi đừng làm khó chúng ta nữa. Đội trưởng Lưu nghe lời Dịch Trung Hải, đã ra lệnh cấm, không ai được ra ngoài. Chúng ta tuyệt đối không dám thả ngươi đi ra ngoài. Chỉ cần cửa lớn vừa mở, họ sẽ nghe thấy tiếng động. Ngươi đừng làm khó chúng ta nữa."
Hứa Đại Mậu biết quan hệ của Tiêu Toàn Hữu với Dịch Trung Hải không tốt, liền nói: "Không phải ta làm khó dễ các ngươi. Ta cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi. Các ngươi cứ nhìn xem tình hình này đi, đội trưởng của các ngươi căn bản không phải đối thủ của Vương Khôn. Các ngươi sẽ không sợ sau ngày hôm nay, Vương Khôn sẽ gây khó dễ cho các ngươi sao.
Đội công nhân củ soát của các ngươi dù giỏi đến đâu, cũng không thể giỏi hơn trưởng khoa bảo vệ đúng không? Vương Khôn lại còn là trưởng khoa bảo vệ."
Một người khác có chút dao động. Bọn họ và Vương Khôn không hề có ân oán, cũng không có ý nhằm vào Vương Khôn. Vì Lưu Hải Trung, mà đi đắc tội với trưởng khoa bảo vệ, thật sự không đáng chút nào.
Tiêu Toàn Hữu lắc đầu: "Những gì ngươi nói rất có lý, nhưng mà chúng ta vẫn không thể thả ngươi đi ra ngoài. Cửa lớn đã bị khóa lại rồi. Chúng ta vừa mở cửa, là sẽ bị người nghe thấy.
Dịch Trung Hải là hàng xóm của ngươi, ngươi còn hiểu rõ hắn hơn cả ta. Chúng ta thật sự không dám thả ngươi đi."
Hứa Đại Mậu nói thế nào, Tiêu Toàn Hữu vẫn không dám mở cửa, hắn đành bỏ cuộc, tìm cách khác.
Tình hình bây giờ là hai bên giằng co, không ai dám hành động. Không gian trở nên cực kỳ yên ắng. Trong tình huống này, vừa mở cửa, mọi người sẽ đều nhìn về phía đó.
Đến lúc đó, chiến hỏa sẽ bị dời sang hắn. Dù hắn lựa chọn đứng về phía Vương Khôn, nhưng sẽ không vì Vương Khôn mà ra mặt.
Muốn đi ra ngoài, tốt nhất nên khiến cho tình hình trở nên rối loạn, một khi loạn lên, sẽ không ai chú ý đến hắn nữa.
Vậy làm sao để tràng diện trở nên rối loạn đây?
Hứa Đại Mậu nhìn quanh trong sân, đầu tiên phát hiện Trụ Ngố không ngờ lại không có ở đây. Thời khắc quan trọng như vậy, sao hắn lại không có mặt chứ.
Trong toàn bộ tứ hợp viện, dám không nể mặt ba ông lớn, trừ Vương Khôn ra, thì chỉ có Trụ Ngố. Chỉ cần lôi Trụ Ngố đến, cho dù hắn đứng về phía bên nào, cục diện nhất định sẽ loạn lên.
Đến lúc đó, mọi người sẽ bị Trụ Ngố thu hút sự chú ý, việc hắn muốn lén ra ngoài sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ là làm, Hứa Đại Mậu chen qua đám người đi vào trong viện. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chỗ cửa nhà Vương Khôn, nên không ai để ý đến hành động của hắn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận