Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1014: Dịch Trung Hải bị đánh (length: 8501)

Tần Hoài Như không dám ở nhà Dịch Trung Hải đợi quá lâu, lo lắng Giả Trương thị gây sự với nàng.
Dịch Trung Hải nhìn bóng lưng Tần Hoài Như rời đi, sau đó lại cầm lá thư cho Bạch quả phụ lên, cẩn thận nhìn kỹ một lúc, phát hiện không có vấn đề gì, liền ra cửa.
Hắn hiện tại còn cho rằng, Hà Đại Thanh ra chiêu, quyết định lợi dụng Bạch quả phụ kéo Hà Đại Thanh xuống nước.
Dịch Trung Hải đâu biết, Hà Đại Thanh lợi dụng tay nghề nấu nướng, mua chuộc người đưa thư, để người đưa thư đưa tất cả thư từ từ Bắc Kinh gửi tới đều đưa cho hắn.
Thời gian lâu như vậy, Hà Đại Thanh chính là dựa vào chiêu này, chặn đứng thư từ riêng của Dịch Trung Hải.
Hắn mong muốn tìm được chứng cứ Dịch Trung Hải cùng Bạch quả phụ mờ ám từ trong thư. Đáng tiếc một chút cũng không tìm được.
Dịch Trung Hải đối với Bạch quả phụ một chút thật lòng cũng không có, nếu không phải ban đầu cũng đã không đem nhân tình của mình, tự mình giới thiệu cho Hà Đại Thanh. Tâm tư hiện giờ của hắn đều đặt vào việc dưỡng lão, trong lòng cùng lắm chỉ hỏi thăm Bạch quả phụ vài câu, sẽ không nói lời riêng tư.
Cầm thư đến bưu điện, Dịch Trung Hải liền hỏi người quen ở bưu điện: "Lão Mã, dạo gần đây có thư nào từ Bảo Định gửi cho ta không?"
Lão Mã chính là người đặc biệt phụ trách đưa thư khu tứ hợp viện này. Dịch Trung Hải có thể giữ lại hết thư Hà Đại Thanh gửi về, cũng nhờ có quan hệ với lão Mã.
Lão Mã từ chỗ Dịch Trung Hải, nhận được không ít lợi ích.
Từ sau khi chuyện Dịch Trung Hải tham ô tiền sinh hoạt phí của Hà Vũ Thủy vỡ lở, bưu điện liền rút vị trí của lão Mã, để cho hắn từ nhân viên đưa thư biến thành nhân viên quét dọn vệ sinh.
Dịch Trung Hải chỉ lo cho bản thân, căn bản không nhớ tới lão Mã bị liên lụy bởi hắn, thậm chí cũng không phát hiện, lão Mã đã không còn là người đưa thư.
Lão Mã nhưng chưa quên Dịch Trung Hải, không nói một lời, trực tiếp tặng cho Dịch Trung Hải một đấm: "Đồ vương bát đản nhà ngươi, hại ta còn chưa đủ sao?"
Dịch Trung Hải tức giận nhìn lão Mã: "Ngươi điên rồi, ta là lão Dịch, ngươi đánh ta làm gì."
Lão Mã giận dữ nói: "Ta không có điên. Dịch Trung Hải, ngươi là đồ vương bát đản, uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại là người như vậy. Ta thật hối hận, không nên tin tưởng ngươi, thu đồ của ngươi, đem đồ Hà Đại Thanh gửi về giao cho ngươi."
Giọng của lão Mã rất lớn, thu hút rất nhiều người vây quanh lại đây.
Có những người không biết tình hình, còn bất mãn với nhân viên bưu điện. Những người biết tình hình thì lại cùng người không biết giải thích rõ.
Sau đó mọi người đều chỉ trỏ Dịch Trung Hải, trong miệng thỉnh thoảng thốt ra những từ như vô sỉ.
Dịch Trung Hải giận đến toàn thân run rẩy, không nhịn được kêu to: "Các ngươi nói bậy. Ta là vì Trụ ngố tích lũy tiền. Ta lo cậu ấy giận Hà Đại Thanh rời đi, không muốn nhận tiền Hà Đại Thanh gửi tới."
Những người không rõ tình hình, lại nhìn về phía người biết tình hình.
Sau đó lại một trận giải thích, nói Dịch Trung Hải đã làm cách nào phá hỏng chuyện xem mắt của Trụ ngố.
Trong đám người, vừa vặn có một người nhà, nhận ra Dịch Trung Hải, lập tức lộ ra vẻ tức giận. Con gái nhà bà, chính là đã từng xem mắt với Trụ ngố vào những năm khó khăn đó.
Lúc đó bà liền thấy điều kiện Trụ ngố tốt, có thể giúp đỡ được nhà. Chỉ chút nữa là đã đồng ý hôn sự giữa Trụ ngố và con gái mình, kết quả lại để cho Dịch Trung Hải vừa nói như vậy, lại nhận của Dịch Trung Hải năm đồng tiền phí bịt miệng, liền từ chối Trụ ngố.
Nếu như con gái của bà sống tốt hơn bây giờ, bà đã không tức giận như vậy. Đằng này lúc ấy chỉ muốn dựa vào con gái, tìm nhà chồng tốt, có thể giúp đỡ cho gia đình, liền không để ý đến những lời dị nghị.
Sau khi con gái kết hôn, không những không thể giúp đỡ cho gia đình, mà cuộc sống còn vô cùng thê thảm, thường xuyên bị đánh ở nhà. Cũng vì thế, con gái cũng hận bọn họ hai vợ chồng già.
Khi Hứa Đại Mậu đến nhà họ nghe ngóng tin tức, biết chuyện này, đặc biệt trái với lương tâm khen ngợi điều kiện của Trụ ngố, nào là em gái đã xuất giá, trong nhà có hai gian phòng, không có người già cần phụng dưỡng, chỉ riêng tiền tích góp đã cất giữ hơn một nghìn.
Cái này cũng không tính Hứa Đại Mậu nói dối, Trụ ngố thật sự có hơn một ngàn, chẳng qua là tồn tại chỗ Tần Hoài Như.
Ông bà vừa nghe, lúc ấy liền hối hận vô cùng. Đầu bếp lợi hại nhất của nhà máy thép, công việc của nhà lại cũng không tệ, so với con rể bây giờ mạnh hơn rất nhiều.
Bây giờ thấy mọi người hô đánh Dịch Trung Hải, liền không nhịn được mà nói ra.
Lần này, tất cả mọi người nhìn Dịch Trung Hải với ánh mắt càng thêm khinh bỉ.
Dịch Trung Hải vốn dĩ không thể so đo với một người già, nhưng nghe bà nói những lời đó, cũng đoán được thân phận của bà, hắn không dám phản bác, chỉ có thể xám xịt rời khỏi đám đông.
Rất nhiều người vì tức giận, còn ném những món vừa mua vào Dịch Trung Hải, thậm chí có người ném một quả trứng gà vào Dịch Trung Hải.
Trứng gà đập trúng người Dịch Trung Hải, nhưng người ném trứng gà trên mặt không có chút vui vẻ nào. Đó chính là quả trứng gà vừa mua, ném đi thật đáng tiếc.
Dịch Trung Hải chạy hai con đường, mới hoàn toàn thoát khỏi những người đang khinh bỉ hắn. Trong lòng hắn lúc này tràn đầy phẫn nộ, oán hận đối với Vương Khôn đạt tới cực điểm.
Nếu không phải Vương Khôn gây rối, hắn vẫn còn là công nhân bậc tám đáng kính. Cho dù Lưu Hải Trung làm đội trưởng đội dân quân, cũng không dám tùy tiện đối xử với hắn. Công nhân bậc tám có cái tự tin đó.
Thế nhưng tất cả điều này đều bị Vương Khôn làm hỏng.
Vương Khôn tới, phá hủy quyền nắm giữ tứ hợp viện của hắn, khiến cho hắn từ công nhân bậc tám luân lạc trở thành công nhân bậc năm, còn chặt đứt cơ hội trở thành công nhân bậc tám một lần nữa.
Hơn nữa, Vương Khôn còn lấp hầm, phát hiện ra địa điểm hẹn hò của hắn với Tần Hoài Như. Nếu không phải chuyện này, hắn cũng sẽ không bị người người ghét bỏ như vậy.
Dịch Trung Hải thậm chí hoài nghi, chuyện Hà Đại Thanh gửi tiền về, đều là Vương Khôn nói ra.
Hắn muốn trả thù, hắn tuyệt đối không thể để kẻ thù của mình sống dễ dàng.
~~ Dịch Trung Hải hung hăng phát một lời thề, sau đó cầm lấy thư, tìm một hộp thư đầu đi vào. Vì chuyện vừa rồi, hắn không dám đến bưu điện nữa. Cũng may để gửi thư cho Bạch quả phụ, hắn mua không ít tem, đều đã dán xong.
Bổng Ngạnh cầm khoản tiền lớn đi đến nhà Lôi Lão Lục, bắt đầu học kỹ thuật. Lôi Lão Lục phê bình một chút, sẽ để hắn và khỉ ốm cùng nhau luyện tập.
Bổng Ngạnh kéo khỉ ốm qua một bên: "Nói là sẽ báo thù cho ta, ngươi không quên chứ!"
Khỉ ốm liếc nhìn nhà Lôi Lão Lục một cái, mới nói: "Đương nhiên không quên, bất quá ngươi cũng không thể để ta giúp không công được!"
Bổng Ngạnh bây giờ có tiền, rất tự tin: "Yên tâm, ta có mang tiền theo mà."
Khỉ ốm tò mò hỏi: "Ngươi kiếm tiền từ đâu vậy?"
"Ngươi đừng có hỏi. Ta tự nhiên có đường dây kiếm tiền."
Khỉ ốm liền không hỏi nữa, bọn họ đi theo Lôi Lão Lục học trộm đồ, nếu còn hỏi đồ từ đâu ra nữa, thì quá mất mặt.
Đối với Bổng Ngạnh, khỉ ốm thật sự là ngưỡng mộ. Hắn liền không nghĩ ra, Bổng Ngạnh làm sao có thể dễ dàng kiếm được tiền như vậy, chẳng lẽ thật sự là do thiên phú?
Khỉ ốm không hiểu được, nhưng không cản trở hắn đi theo Bổng Ngạnh ăn ngon uống say.
Hai người hưởng thụ một phen, sau đó đi tìm những kẻ thù của Bổng Ngạnh. Mấy người này, không ở chung một chỗ, hai người càng thêm vui mừng. Nếu quá đông người, khỉ ốm cũng không dám ra tay.
Cứ như vậy, mỗi người trong hai người đều đánh cho từng người một trận, sau đó tay nắm tay đi ăn mừng ở quán ăn.
Những đứa trẻ bị đánh khóc lóc tìm cha mẹ, nhưng cha mẹ của bọn chúng cũng bó tay, căn bản không tìm được đối tượng. Mặc dù đoán được Bổng Ngạnh ra tay, nhưng không có chứng cứ. Báo cảnh sát, công an chỉ bảo bọn họ về nhà chờ tin tức.
Công an dựa theo thông tin mà vài nhà cung cấp, đi tới tứ hợp viện, hỏi thăm về tình hình của Bổng Ngạnh.
Người trong tứ hợp viện nói gì cũng có, không ai cung cấp được bất kỳ chứng cứ hữu ích nào.
Cuối cùng bó tay, công an cũng chỉ có thể quay về.
Người trong tứ hợp viện cũng có suy đoán, nhưng không ai dám nói bậy. Bây giờ Dịch Trung Hải giống như thùng thuốc nổ, chỉ cần đụng vào là nổ. Nếu chọc vào Dịch Trung Hải, cuộc sống của mọi người chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Công an thì phải có chứng cứ, nhưng kẻ thù thì không, những người bị đánh đã chắc chắn ghi thù lên người Bổng Ngạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận