Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1693: Hai lão đầu nghiệp vụ (length: 8217)

Sau khi về nhà, thấy hai đứa con trai ở nhà ngồi, khiến Lưu Hải Trung tức gần c·h·ế·t. Rút thắt lưng da định giáo huấn hai người nhưng tuổi hắn cũng đã lớn, đ·á·n·h không n·ổi.
Hơn nữa Nhị đại mụ lại ở một bên can ngăn, nên cũng không giải quyết được gì.
Lưu Hải Trung buồn bực không muốn động đậy, nhưng Dịch Trung Hải không buông tha hắn, xúi giục hắn một trận. Hắn liền không biết mình là ai nữa, ra vẻ ta là lão đại, lôi kéo Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như đi ra ngoài tìm mối làm ăn.
Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc đi theo ra ngoài dạo một vòng, rồi lại quay về nhà.
"Mẹ, mẹ xem chưa. Lão già bị xúi một vài câu liền tưởng thật. Hắn cứ tưởng mình có thể khiến cả Dịch Trung Hải cúi đầu."
Lưu Quang Phúc cũng nói: "Đúng vậy đó. Con cũng không hiểu, sao hắn lại tin một đại gia như thế. Chúng ta đang làm ăn phát đạt, tìm được xưởng trưởng Lam lấy thép vân tay, rồi chở đến c·ô·ng trường, chờ ngày thu tiền.
Hắn cứ phải nghe lời một đại gia, không vừa ý cái này, không hài lòng cái kia. Khôn ca là đại lão bản, không chấp với hắn, hắn lại được nước lấn tới."
Nhị đại mụ cũng bất đắc dĩ, bà hôm qua đã khuyên Lưu Hải Trung, Lưu Hải Trung cũng đã hứa là sẽ không đi cùng Dịch Trung Hải nữa. Ai ngờ được, buổi sáng Dịch Trung Hải vừa đến lăng xăng, đầu óc của ông ta lại choáng váng rồi.
Trong viện mỗi người đều bận sống cuộc s·ố·n·g của riêng mình, ai còn hơi sức quan tâm tới mấy người các ông nữa.
"Hai đứa bớt nói vài câu đi. Trên đời này không có trưởng bối nào sai cả, cha các con muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Hai đứa cứ đi theo Hứa Đại Mậu, đừng để hắn l·ừ·a tiền của nhà mình."
"Mẹ, mẹ thật là... Từ lúc Hứa ca cùng ba mình hùn vốn làm ăn, có chỗ nào là làm không đúng đâu. Sao mẹ cứ như ba vậy, không tin người ta. Mấy người cứ tin một đại gia, một đại gia ngoài việc sai bảo chúng ta giúp Giả gia thì còn làm được cái gì?"
Nhị đại mụ há hốc mồm, không biết phải nói sao.
Trong lòng bà cũng không tin Dịch Trung Hải, nhưng Dịch Trung Hải có câu nói hay, ba đứa con đều không đáng tin, cuối cùng vẫn là phải nhờ những người hàng xóm cũ giúp đỡ.
Lưu Quang Phúc và Lưu Quang Thiên trong lòng biết, mặc kệ họ làm gì cũng không bằng Lưu Quang Tề. Đây cũng chính là do Lưu Quang Tề chưa về, một khi cậu ta về, thì không cần nói gì nhiều, hai ông bà già kia cũng sẽ dốc hết cho Lưu Quang Tề mà thôi.
"Hay là chúng ta đi tìm Hứa ca đi."
Hai người rời khỏi nhà, biết Hứa Đại Mậu đã ra ngoài nên tìm một chỗ ẩn nấp chờ đợi.
Lại nói đến nhóm Lưu Hải Trung, có được thép gân trong tay, thứ hàng đang được ưa chuộng này, việc tìm người mua cũng không khó.
Bọn họ chạy đôn chạy đáo bốn năm nơi, so sánh các kiểu, cuối cùng chọn được một chỗ. Chuyện đã giải quyết xong, ai nấy đều vô cùng cao hứng.
Từ trên c·ô·ng trường đi ra, Dịch Trung Hải liền đắc ý nói: "Lão Lưu, ông thấy chưa! Tôi đã nói Vương Khôn không phải người tốt. Một tấn thép gân, giá hắn đưa cho ông lại thấp hơn những chỗ khác tận mười lăm đồng. Ông nghĩ xem, làm ăn với hắn ông sẽ thiệt biết bao nhiêu tiền."
Mặt Lưu Hải Trung sầm lại, một câu cũng không nói.
Tần Hoài Như giả bộ làm người tốt nói: "Một đại gia à, chắc chắn là Nhị đại gia bị Hứa Đại Mậu và Vương Khôn l·ừ·a rồi. Bây giờ chúng ta đã biết, sau này nhớ kỹ là được rồi. Vương Khôn bây giờ là đại lão bản, ở đâu cũng có người nịnh bợ hắn. Chúng ta không trêu vào được."
Lưu Hải Trung hừ một tiếng, chẳng thèm để ý ai, hướng phía xe buýt đi đến.
Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười, đi theo sau lưng hắn.
Bổng Ngạnh ngẫm nghĩ rồi nói: "Mẹ, con đi tìm bạn, liên hệ mối hàng khác."
Tần Hoài Như cười nói: "Vậy con mau đi đi. Nhớ liên hệ thêm nhiều hàng nhé."
Mối làm ăn thép gân này là của cả bọn cùng Lưu Hải Trung, còn các mối khác là của riêng bọn họ. Tần Hoài Như tất nhiên biết cái nào quan trọng hơn.
Ở trên xe buýt mất gần một giờ đồng hồ, bọn họ mới trở lại tứ hợp viện, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đều mệt mỏi không ít.
Trở lại trong viện, lại thấy Lý quả phụ đang cười nói với một đám người, ngồi g·ặ·m hạt dưa, ăn trái cây, trong lòng họ tức tối không ít.
Cuộc sống như thế, vốn nên là của bọn họ. Đồ của nhà Hà gia, cũng nên là của bọn họ.
Lý quả phụ thấy bọn họ về, giọng nói lập tức lớn lên: "Các anh ăn thêm đi, những thứ này, nhà tôi còn nhiều lắm."
Một người không rõ chân tướng liền nói: "Con cháu nhà bác đúng là hiếu thảo thật. Trụ Ngố với Vũ Thủy ngày nào cũng mang cho bác nhiều đồ như thế."
Lý quả phụ cười nói: "Trụ Ngố với Vũ Thủy quả thật là hiếu thảo, nhưng những thứ này không phải do tụi nó mang đến. Đồ mà tụi nó mang đến toàn là đồ ngon, tôi còn chẳng nỡ cho các anh xem."
"Vậy mấy thứ này là từ đâu mà có?"
"Đây là do ông Hà nhà tôi k·i·ế·m được. Ông ấy hùn vốn mở quán cơm với Vương Khôn, mấy thứ này đều là đồ trong quán."
"Ông Hà lớn tuổi thế rồi mà vẫn phải đi làm sao?"
"Hừ, chẳng phải tại vì ông ấy bị người ta hãm hại trước đó, nên món ăn Đàm gia chưa kịp dạy cho Trụ Ngố sao? Ông ấy không tranh thủ khi còn khỏe dạy cho con thì đến bao giờ mới dạy?"
Người trong viện đều biết chuyện này, lập tức không dám nói thêm nữa. Dịch Trung Hải vẫn còn chút uy, mấy người này không dám chọc giận ông ta.
Bất quá ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại không nhàn rỗi.
Dịch Trung Hải tính toán Trụ Ngố, tính toán nhiều năm như vậy, cuối cùng lại tốn công vô ích. Để cho bọn họ thấy thật là đáng đời.
Dịch Trung Hải mặt đen sì, đi theo Lưu Hải Trung ra phía sau viện. Hắn vẫn còn phải lo liệu việc làm ăn thép gân.
Lưu Hải Trung về đến nhà, liền hỏi: "Hai cái thằng nhãi ranh kia đâu?"
"Bọn nó cùng ông ra ngoài, còn chưa có về. Chuyện làm ăn thế nào rồi?" Nhị đại mụ hỏi.
Lưu Hải Trung nói: "Đã xong rồi, để cho hai đứa nó nhanh chóng chuyển thép gân đến c·ô·ng trường."
Nhị đại mụ sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Xong rồi sao?"
Dịch Trung Hải lúc này đã khôi phục lại tinh thần, nói với Nhị đại mụ: "Xong rồi. Trước kia chúng ta đều bị Hứa Đại Mậu l·ừ·a. Giá bên c·ô·ng trường đưa ra, cao hơn bên Vương Khôn nhiều. Lần đầu tiên cung cấp, bọn họ không tin thực lực của chúng ta, cho nên chỉ đồng ý cao hơn 15 đồng thôi. Chờ sau này sẽ còn cao hơn nữa."
Nhị đại mụ nghe xong kinh ngạc không nói nên lời. Bà cũng cảm thấy chuyện của Vương Khôn có chút không đúng, giá mà ông ta trả cho bọn họ quá thấp.
Bà không dám nói gì, đi ra ngoài chờ Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc. Thấy hai người về, liền kể lại chuyện này với bọn họ.
Hai người có chút không tin, nên ra ngoài chờ Hứa Đại Mậu, chuẩn bị chất vấn Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện: "Sao vậy, cảm thấy tôi l·ừ·a các người à?"
"Không phải đâu Hứa ca. Sao chúng tôi dám nghi ngờ anh chứ. Chỉ là cái giá này..."
Hứa Đại Mậu cười ha hả: "Có cao hơn mười lăm đồng thôi mà, có gì đáng phải đắc ý. Bên ngoài còn chỗ trả cao hơn mười hai mươi đồng nữa đó. Các người có thể tự mình đi mà tìm."
Thấy hắn có vẻ như không có vấn đề gì, hai anh em Lưu Quang Thiên trong lòng bắt đầu lo lắng.
"Anh, đây là có ý gì?"
Lưu Quang Thiên hỏi Nhị đại mụ: "Mẹ, mẹ có chắc là ba nói thật không?"
Nhị đại mụ nói: "Chuyện này còn giả được sao? Ba con đã mang hợp đồng về rồi, đang ở nhà chúng ta đó. Nếu không tin, thì hai đứa về mà xem."
"Đã ký hợp đồng rồi, xem ra là thật rồi."
Lưu Quang Phúc nói: "Anh à, vậy giờ chúng ta làm sao, là đi theo Đại Mậu ca hay là nghe theo ba?"
Nhị đại mụ dứt khoát nói: "Đương nhiên là nghe theo cha của các con rồi. Một tấn thép gân đã nhiều hơn 15 đồng, số tiền này đâu có nhỏ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh c·h·óng quyết định, có thể k·i·ế·m được nhiều tiền, ai lại muốn k·i·ế·m ít chứ.
Hứa Đại Mậu trở lại phía sau viện, đụng mặt Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung.
Lưu Hải Trung liền hỏi: "Hứa Đại Mậu, có phải ông đang gạt tôi không?"
Hứa Đại Mậu phủi tay xem thường hai người rồi nói: "Tôi có l·ừ·a ông không, tự ông rõ nhất. Nhị đại gia, chúc ông làm ăn phát đạt nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận