Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 341: Ban đêm trực (length: 8518)

Trong xưởng cán thép, Vương Khôn ăn xong bữa cơm liền bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ tuần tra buổi tối. "Vẫn theo quy cũ cũ, Thang Khánh Hồng ngươi dẫn theo một đội người phụ trách phía tây, Tiêu Chấn Vượng dẫn theo một đội người phụ trách phía đông."
Thang Khánh Hồng là một tiểu đội trưởng của khoa bảo vệ, thường phụ trách công tác bảo vệ ở phía Tây Môn. Hắn bình thường ít nói, ít giao du với mọi người. Mọi người cũng quen với tính khí này của hắn rồi.
"Rõ, cổ trưởng."
Đây đều là những quy tắc cố định của xưởng cán thép, Vương Khôn cũng không thay đổi gì. Đợi Thang Khánh Hồng dẫn một đội người đi, Vương Khôn cũng định đi tuần tra cùng Tiêu Chấn Vượng.
Tiêu Chấn Vượng nhỏ giọng nói: "Cổ trưởng, anh không cần đi theo đâu, xưởng cán thép của chúng ta đã nhiều năm không có xảy ra vấn đề gì rồi."
Vương Khôn lắc đầu, "Không sao, ta ở trong phòng làm việc cũng không có việc gì. Đi theo các ngươi một vòng, coi như là tiêu cơm."
Hai năm qua, ở xưởng cán thép căn bản không xảy ra chuyện gì lớn, lãnh đạo và công nhân trong xưởng đều có chút lơi lỏng. Bình thường, trong xưởng nhiều nhất cũng chỉ mất vài mảnh sắt vụn, thuộc loại lặt vặt, không ai để ý.
Nhưng mấy ngày nay Vương Khôn thấy Đổng Vĩnh Húc gần như ngày nào cũng đến xưởng cán thép, luôn cảm thấy không ổn. Hắn cũng không biết chuyện gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Nói đến, nơi mà Vương Khôn ghét nhất chính là hố nước thải của xưởng cán thép. Hố nước thải cách khoa bảo vệ không xa, nước thải trong phân xưởng sản xuất đều được xả ra đây. Hố nước không lớn, tường rào phía dưới còn có một cái lỗ, để nước thải xả ra ngoài cho tiện. Khi gió lớn, mùi hôi từ hố nước có thể thổi tới cả khoa bảo vệ.
Đứng bên hố nước thải, Vương Khôn lấy ra một gói thuốc bột rải lên trên.
"Cổ trưởng, anh rắc bột thuốc hiệu quả thật, hố nước không còn nặng mùi như trước nữa. Đây là thuốc bột gì vậy?"
Vương Khôn tùy tiện nói: "Đây là bài thuốc ta nghe được từ người khác, tự mình pha chế. Cũng chỉ có thể làm giảm bớt mùi hôi của hố nước."
Tiêu Chấn Vượng gật đầu, "Đúng đó. Từ sau khi anh rắc bột thuốc, mùi hôi thực sự đã giảm đi nhiều."
"Ta làm thế này cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, tốt nhất là trong xưởng chúng ta nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này."
Tiêu Chấn Vượng nói: "Thôi đừng mơ mộng. Lãnh đạo trong xưởng có ai tới chỗ này đâu, bọn họ sẽ chẳng quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Để đối phó với việc kiểm tra của lãnh đạo, họ thà xây một bức tường chắn chỗ này, chứ không thèm nghĩ cách giải quyết."
Vương Khôn nghĩ bây giờ mọi người nghèo còn không đủ ăn, căn bản không có điều kiện dư thừa làm mấy chuyện bảo vệ môi trường. Cũng may xưởng cán thép ở ngoài đồng không, nước thải này cũng không có gì quá nguy hại, cứ để như vậy đi!
"Đừng có ca thán nữa, trong xưởng cũng không có tiền thừa để xử lý những thứ này đâu. Có chút tiền, còn chưa đủ cho chúng ta làm phúc lợi."
Tiêu Chấn Vượng cũng chỉ là oán trách qua loa, không có ý gì khác. Xong chuyện này, Vương Khôn lại đi theo bọn họ tuần tra một vòng, rồi trở về khoa bảo vệ. Bọn họ trực đêm, một đêm ít nhất phải đi tuần tra ba vòng.
Bên phía Thang Khánh Hồng đi ngang qua phân xưởng 1, một người trong đội hô lên: "Đội trưởng, hình như tôi nghe thấy bên phân xưởng 1 có động tĩnh?"
Thang Khánh Hồng nhíu mày: "Cậu chắc chứ?"
Người nọ lắc đầu: "Lúc nãy bọn tôi đang nói chuyện, tôi nghe loáng thoáng có tiếng động từ bên kia, âm thanh không lớn lắm."
Thang Khánh Hồng nghĩ một chút, nói: "Mọi người kiểm tra tình hình xung quanh đi, tôi cầm đèn pin qua xem thế nào. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ bảo mọi người đến."
Mấy người đi tuần cũng không nghi ngờ, bắt đầu kiểm tra xung quanh.
Thang Khánh Hồng cầm đèn pin đến gần phân xưởng 1, phát hiện cửa khóa không có vấn đề gì. Hắn lại xem xét cửa sổ xung quanh, cũng không phát hiện gì khác lạ.
"Mọi người có phát hiện gì không?"
"Đội trưởng, không có gì cả. Chỗ anh sao rồi?"
Thang Khánh Hồng lắc đầu: "Cửa phân xưởng khóa kỹ, không thấy gì bất thường."
"Chắc có lẽ là tôi nghe nhầm, hoặc do chuột bọ gây ra thôi." Người phát hiện ra vấn đề đầu tiên giải thích với đồng đội của mình.
Thang Khánh Hồng nói: "Không sao cả. Chỉ cần có động tĩnh, chúng ta vẫn nên kiểm tra cẩn thận. Đây là trách nhiệm của chúng ta."
Trước khi rời đi, Thang Khánh Hồng quay lại nhìn cánh cửa phân xưởng 1 được xếp bằng khung gỗ, không nói gì rồi bỏ đi.
Đêm đến, Vương Khôn lại cùng người của khoa bảo vệ tuần tra vài vòng, cũng không phát hiện có vấn đề gì.
Đến giờ giao ca, Vương Khôn đi ra trạm xe buýt, chuẩn bị đón xe đi vào núi.
Chỗ tập luyện của khoa bảo vệ, ngọn núi nhỏ cũng không lớn, đây là nguyên nhân mà con mồi không có nhiều. Muốn đi săn thì Xương Bình là nơi tốt nhất, núi ở đó lớn, con mồi cũng nhiều hơn.
Tiêu Chấn Vượng đi ngang qua bằng xe đạp, tò mò hỏi: "Cổ trưởng, anh phải về tứ hợp viện thì phải qua bên kia đón xe chứ, sao lại ở đây chờ xe buýt vậy?"
Vương Khôn vừa cười vừa nói: "Tôi có chút việc ở ngoại ô, không về nhà trước. Cậu vừa mua xe đạp à?"
Tiêu Chấn Vượng gật đầu: "Không phải mới mua đâu, là xe cũ đã qua sử dụng. Một người anh em của tôi, lãnh đạo của họ muốn đổi xe mới, đang định bán chiếc xe đạp cũ đi. Tôi nghe tin liền lấy hết tiền tiết kiệm để mua."
Vương Khôn thấy xe buýt sắp đến trạm, liền nói: "Được rồi, xe buýt đến rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa. Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi!"
Vương Khôn lên xe buýt, lắc lư trên xe hơn hai tiếng đồng hồ mới đến vùng ven núi. Lúc này đường sá trong thành phố cũng chưa tu sửa được bao nhiêu, nói chi đến Xương Bình. Vương Khôn ngồi trên xe buýt mà suýt ngủ gật.
~~ Sớm biết vậy liền mượn xe đạp của Tiêu Chấn Vượng đi, bốn mươi dặm đường tuy xa, nhưng với sức của mình, nghỉ ngơi dọc đường nhiều nhất một lần là đến nơi.
Nhìn xuống đường dưới chân, Vương Khôn từ bỏ ý định này. Dù là xe buýt hay xe đạp, đi trên con đường như thế này, đều là khổ sở cả.
Trong lúc Vương Khôn đang ngồi xe buýt thì xưởng cán thép cũng bắt đầu làm việc. Dịch Trúng Hải đến phân xưởng, thấy linh kiện mà mình để ở cửa sổ đã biến mất, nhất thời mừng rỡ. Kế hoạch cuối cùng đã thành công, nếu không sợ người khác phát hiện thì Dịch Trúng Hải chắc chắn sẽ ăn mừng một phen.
Hắn thừa lúc không có ai để ý, đóng kín cửa sổ lại, còn dùng vật cố định, để đảm bảo không ai phát hiện ra. Sau khi liên tục kiểm tra không còn vấn đề gì. Dịch Trúng Hải mới nở nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
Tần Hoài Như nghi hoặc nhìn Dịch Trúng Hải, không hiểu hắn rốt cuộc đang làm gì. "Một đại gia, sao vậy?"
Lúc Dịch Trúng Hải quay mặt lại, đã thu lại nụ cười trên mặt. "Hoài Như, Vương Khôn hôm qua trực đêm, một đêm không trở về, sáng nay cũng không về tứ hợp viện, có đúng không?"
Tần Hoài Như gật đầu, "Đúng vậy. Sáng nay là Lâu Hiểu Nga dùng xe ba gác đưa Tuyết Nhi đi học."
"Vậy thì tốt. Số linh kiện ta gia công, thiếu ba cái, bây giờ ta phải đi báo với Liễu chủ nhiệm. Cô trở về chỗ làm việc đi!"
Vật trong phân xưởng bị mất, không phải nên buồn bã sao? Sao nhìn lại như thể rất cao hứng thế?
Tần Hoài Như không hiểu nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Dịch Trúng Hải, suy tư về hắn. Rất nhanh, Tần Hoài Như liền liên hệ chuyện của Vương Khôn với việc mất đồ. Trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ là Vương Khôn ra tay sao?
Tần Hoài Như đột nhiên nhớ đến lời Dịch Trúng Hải nói có thể thu dọn Vương Khôn rất nhanh, nàng hiểu ra. Đây là thủ đoạn mà Dịch Trúng Hải dùng để đối phó với Vương Khôn. Nhưng tối hôm qua Dịch Trúng Hải còn đi ngắm sao với nàng, sao có thể biết được chắc chắn đồ trong phân xưởng nhất định sẽ mất chứ.
Nỗi nghi ngờ lại ập đến trong lòng Tần Hoài Như.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận