Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1229: Tỉnh táo Lưu gia người (length: 8074)

"Mẹ nuôi, hay là người nghĩ chu toàn a."
Dịch Trung Hải mặt khâm phục nói với bà cụ điếc một câu.
Sau đó, hắn lại quay người hướng về phía Lưu Hải Trung nói: "Lão Lưu, mẹ nuôi vì chúng ta suy tính rất chu toàn. Chúng ta nhất định đừng phụ lòng sự kỳ vọng của người.
Chỉ có đánh ngã Vương Khôn, ngươi mới có thể ở trong tứ hợp viện định đoạt.
Vương Khôn là trưởng khoa bảo vệ, cũng là người của Đổng trưởng phòng chỗ bảo vệ. Lý chủ nhiệm là lãnh đạo lớn nhất xưởng cán thép, không thể nắm giữ khoa bảo vệ, lại như chúng ta ở tứ hợp viện, không thể nắm giữ Vương Khôn vậy, trong lòng khẳng định vô cùng không thoải mái.
Chúng ta hạ bệ Vương Khôn, vị trí trưởng khoa bảo vệ liền bỏ trống. Như vậy, Lý chủ nhiệm có thể sắp xếp một người của mình làm trưởng khoa bảo vệ.
Khi đó, Lý chủ nhiệm nắm trong tay khoa bảo vệ. Ngươi chính là công thần lớn nhất. Đến lúc đó, thăng quan phát tài chỉ là chuyện một sớm một chiều."
Tham lam là thứ dễ dàng nhất chiến thắng lý trí.
Lưu Hải Trung vốn cũng không phải là đối thủ của bà cụ điếc và Dịch Trung Hải, lần này đối mặt lại là sự gạt gẫm của hai người kết hợp. Hắn quên cả mình là ai.
"Lão thái thái, lão Dịch, các người nói đúng, đây đối với ta mà nói tuyệt đối là một cơ hội tốt. Chỉ cần hạ được Vương Khôn, Lý chủ nhiệm cũng sẽ không so đo chuyện lần trước.
Chờ ta thăng quan, ta nhất định sẽ không quên các người."
Bà cụ điếc khoảng thời gian này, có chút hoài nghi bản thân. Gạt gẫm Trụ ngố mấy chục năm, vậy mà còn có thể để Trụ ngố thoát khỏi bàn tay của bà ta.
Bây giờ thấy được biểu hiện của Lưu Hải Trung, sự hoài nghi của bà ta liền biến mất. Nhất định là do Dịch Trung Hải làm quá đáng, mới để cho Trụ ngố khác thường, chứ không liên quan đến khả năng lừa gạt của bà ta. "Ta già rồi, không có gì quan tâm, chỉ là muốn trước khi chết được ăn ngon một chút."
Đầu óc Lưu Hải Trung nóng lên, nhất thời nói: "Cái này đơn giản, ngày mai tôi sẽ bảo cái nhà hở của tôi đưa cho bà chút đồ ăn ngon."
Bà cụ điếc ở hậu viện, gần nhà Lưu Hải Trung, mỗi ngày nghe thấy mùi thơm từ nhà Lưu Hải Trung bay ra, đã sớm thèm nhỏ dãi.
Lo lắng việc Lưu Hải Trung tố cáo chuyện mình giả danh gia đình liệt sĩ, bà cụ điếc không dám ép Lưu Hải Trung hiếu kính.
Lần này tốt rồi, Lưu Hải Trung chủ động đưa tới cửa, không cần thì phí.
"Được được được, trong viện chúng ta đều là những đứa con hiếu thảo. Tất cả đều do hai cái loại hư hỏng Vương Khôn và Hứa Đại Mậu, làm hỏng phong khí trong viện. Lần này dạy dỗ Vương Khôn, sau này viện chúng ta sẽ có thể khôi phục lại như trước."
Bà cụ điếc không yên tâm, lại lừa gạt Lưu Hải Trung một hồi, mới để cho hắn rời đi.
Lưu Hải Trung về đến nhà, liền nói với Nhị đại mụ: "Từ ngày mai trở đi, trong nhà có món gì ngon thì đều phải đưa cho bà cụ điếc."
Nhị đại mụ nhất thời lộ vẻ bị sét đánh.
Năm đó họ đã không vui chăm sóc bà cụ điếc, quan hệ với bà cụ điếc vẫn luôn không tốt. Khi tranh giành vị trí nhất đại gia với Dịch Trung Hải, mấy lần suýt thắng Dịch Trung Hải, tất cả đều bị bà cụ điếc phá đám.
Lưu Hải Trung ở bên ngoài không nói, về đến nhà, không có chút thiện cảm nào với bà cụ điếc. Ở nhà ngoài đánh con trai ra, thì còn lại là mắng bà cụ điếc.
Trong nhà làm món gì ngon, trước giờ chưa từng cho bà cụ điếc.
Hôm nay thế nào? Không ngờ chủ động muốn cho bà cụ điếc đồ ăn.
"Lão Lưu, ta có nghe nhầm không, ngươi muốn ta đưa đồ ăn ngon cho bà cụ điếc?"
Lưu Hải Trung cau mày nói: "Bảo đưa thì đưa. Bà cụ điếc là lão tổ tông trong viện chúng ta, hiếu kính lão tổ tông là lẽ đương nhiên. Ngươi không có chút hiếu tâm nào à."
Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc nghe lời này, cảm thấy hết sức quen thuộc, đây chẳng phải dáng vẻ của Dịch Trung Hải sao?
Nhị đại mụ tỏ vẻ không thể tin: "Lão Lưu, ngươi có phải bị ma ám rồi không? Đó là bà cụ điếc, nàng lúc nào cũng thiên vị lão Dịch. Ngươi từng nói, đồ của nhà chúng ta, thà vứt đi, chứ nhất quyết không cho nàng.
Quang Thiên, Quang Phúc, các con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xem xem ba con sao vậy?"
Lưu Hải Trung không nhịn được nói: "Đủ rồi. Nếu không phải cô là vợ tôi, tôi đã bắt cô vì tuyên truyền mê tín phong kiến rồi. Lão thái thái một người già, có thể ăn được bao nhiêu chứ. Đến một chút đồ ăn cô cũng không nỡ đưa, để lãnh đạo biết, họ sẽ đánh giá tôi thế nào?"
Nhị đại mụ bị hù đến khóc.
Lưu Quang Thiên không nhịn được nói: "Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ba lại có thể cho bà cụ điếc đồ chứ."
Hai anh em họ cũng còn chưa được ăn đồ ngon trong nhà, dựa vào đâu lại phải đưa cho bà cụ điếc không có quan hệ thân thích.
Lưu Quang Phúc cũng nghĩ đến điểm này: "Đúng đó. Trong mắt bà cụ điếc chỉ có một đại gia, cả ngày gọi Trụ ngố là cháu ruột, lúc cần hãm hại Trụ ngố, thì không hề nương tay. Ba, ba đừng bị bọn họ lừa."
Nhị đại mụ thấy hai con trai đứng về phía mình, trong lòng càng có thêm tự tin. Bà lau sạch nước mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi nghe con trai ta nói thế nào kìa. Bà cụ điếc trong viện mình là người chó cũng chê mèo cũng ghét. Vợ của lão Dịch cũng không thích chăm sóc bà ta, vậy mà ngươi hay, tự nhiên rước tổ tông về. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy."
Đối mặt với sự liên hợp của ba người, đầu óc Lưu Hải Trung lại trở nên mơ hồ: "Các người đang nói cái gì vậy. Mấy năm nay, không phải lão Dịch và vợ lão ấy chăm sóc bà cụ điếc sao. Lúc nãy lão Dịch còn nói, hai người bọn họ chăm sóc bà cụ điếc được tiếng tốt đấy thôi.
Cô không vui chăm sóc thì thôi, sao lại đi nói xấu vợ lão Dịch."
Nhị đại mụ tức giận phun một hơi: "Mù mắt rồi à, tôi lúc nào nói xấu vợ lão Dịch. Thì là, nàng ta ngày ngày phải lo vệ sinh cho bà cụ điếc, thế nhưng cũng đâu có nghĩa là nàng ta thích thú gì?
Anh đi hỏi khắp sân mà xem, có ai không biết hai vợ chồng lão Dịch không vui khi phải chăm sóc cái gánh nặng là bà cụ điếc không.
Nếu không sao Dịch Trung Hải lại bắt ép tất cả mọi người trong viện phải hiếu kính với bà cụ điếc. Theo như những gì anh nói thì Dịch Trung Hải chính là một tiểu nhân âm hiểm, bắt anh phải đề phòng hắn, sao anh không chịu nghe chứ."
Lưu Hải Trung bị Nhị đại mụ mắng, có chút tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện mình đã hứa, liền lộ ra vẻ hối hận trên mặt.
Thấy Lưu Hải Trung có vẻ hối hận, Lưu Quang Thiên liền mạnh dạn hơn: "Ba, có phải Dịch Trung Hải với bà cụ điếc lại nói gì với ba không?"
Lưu Hải Trung đối mặt với người nhà tra hỏi, không dám giấu giếm, trực tiếp kể lại những lời lúc nãy.
Lưu Quang Thiên vỗ đùi, trực tiếp nói: "Con biết ngay mà, ba, ba lại bị bà cụ điếc với một đại gia lừa rồi.
Bà ta không phải là lo cho ba đâu, mà là đang cân nhắc cho một đại gia đó. Ba nói muốn đối phó với Vương Khôn, người Vương Khôn hận nhất chắc chắn là bà ta và một đại gia. Bọn họ mới là người lo sợ Vương Khôn dùng súng. Ba là lãnh đạo xưởng cán thép, Vương Khôn cũng không dám đánh ba, làm sao dám dùng súng với ba chứ. Bà ta đang hù ba đó."
Nhị đại mụ lập tức gật đầu: "Quang Thiên nói đúng, bà già đáng chết kia chính là đang nghĩ như vậy."
Vẻ mặt Lưu Hải Trung trở nên khó xử, bị một bà già sắp xuống lỗ đùa bỡn, quả thật quá mất mặt.
"Uổng công ta tin tưởng bọn họ như vậy, ai ngờ họ lại dám lừa ta. Ta thấy bọn họ bị Trụ ngố bỏ rơi nên mới thương hại họ. Haiz, cái lão Dịch này, đúng là chó không chừa thói đớp cứt mà."
Nhị đại mụ liền nói: "Vậy tôi không cần cho bà cụ điếc đồ ăn nữa nha. Ông không biết miệng bà già đó thèm đến cỡ nào đâu."
Lưu Hải Trung lúc này không muốn đưa đồ cho bà cụ điếc, nhưng đã hứa với bà cụ rồi, thật sự không cho đưa, lại lo lắng bà cụ điếc gây chuyện, ảnh hưởng đến việc thăng chức của hắn.
"Thôi vậy, cô cứ đưa cho bà ta hai ngày, chờ tôi lên chức rồi, không cần đưa nữa. Đến lúc đó, ta nắm trọng quyền trong tay, bà ta có làm ầm lên cũng vô dụng thôi."
Vì không làm ảnh hưởng đến kế hoạch thăng quan của Lưu Hải Trung, Nhị đại mụ chỉ có thể chấp nhận chuyện khổ sai này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận